Edit: onecolour
Sáng hôm sau Chung Sở Nam bị một trận đâm chọc dưới thân làm cho tỉnh. Anh nằm nghiêng ở trên giường bị Hạ Tầm nâng một chân lên, cây gậy to lớn của cậu cứ thế mà đâm thẳng vào hoa huy*t của anh, vang lên tiếng "bạch bạch" đầy vang dội.
Hạ Tầm bắt đầu thông minh hơn, cậu nằm đối mặt với Chung Sở Nam, vùi đầu vào bầu ngực của anh không ngừng liếʍ láp, chỉ cần đầu v* chảy sữa là cậu có thể uống ngay lập tức. Chỉ một ngày ngắn ngủi mà hai đầu v* của anh đã to hơn một vòng, đỏ rực đầy mê người.
"A a... ưm a... Tiểu, Tiểu Tầm... dừng, dừng lại... anh... ha... miệng nhỏ của anh đau quá... ưʍ..."
Chung Sở Nam khẽ khàng xin tha, nói là đau nhưng tiếng rêи ɾỉ của anh lại ngọt vô cùng, lại vì chưa tỉnh ngủ mà mang theo chút mệt mỏi, dịu ngoan như một chú mèo. Anh không ngờ tinh lực của Hạ Tầm lại tràn đầy đến vậy, tối qua mới bắn hai lần ở bên trong anh, sáng sớm tinh mơ anh còn chưa tỉnh ngủ mà cậu đã nhào lên làm anh.
"Anh ơi... lúc em ngủ dậy thì chim nhỏ lại đau, chỗ này là miệng nhỏ ư? Đâm vào miệng nhỏ của anh rất thoải mái, chim nhỏ đi vào sướиɠ lắm, em rất thích cᏂị©Ꮒ anh, em ước gì mình có thể lớn lên trên người anh..."
Hạ Tầm sướиɠ đến thở hổn hển, hiển nhiên cậu nhớ rõ lời nói Chung Sở Nam thốt ra vào tối qua. Hôm qua ý thức của Chung Sở Nam hỗn độn, không cẩn thận nói ra lời thô bạo ấy, giờ nghe lại khiến anh cực kỳ xấu hổ. hoa huy*t của anh hôm qua mới bị làm quá nhiều, sáng nay lại bị cậu cày cấy đầy mạnh mẽ, giờ anh chỉ cảm thấy hoa huy*t đau đến chết lặng, nửa người dưới không thuộc về mình nữa, vậy mà lại sướиɠ theo một kiểu khác. . TruyenHD
"A a... a... Tiểu Tầm... miệng nhỏ của anh sắp bị Tiểu Tầm đâm đến hỏng rồi a a... ha..."
Chung Sở Nam khoác hai tay lên bờ vai của cậu, anh chấp nhận va chạm mãnh liệt nơi hạ thân và kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khi đầu v* bị bú ʍúŧ, da đầu anh run lên, tính khí bắn ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ lỏng. Tính khí của Chung Sở Nam vốn đã không còn dùng được sau trận cuồng hoan tối qua, cứ như vậy mà rũ xuống, anh bắt đầu hoài nghi có phải nó đã thành một hoa đế lớn hay không.
Hạ Tầm đâm mạnh hơn chục lần mới bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cơ thể anh. Chung Sở Nam run run, đầu v* lại bắt đầu phun sữa, toàn bộ đều bị Hạ Tầm nuốt xuống bụng.
Sau khi ăn uống no đủ, Hạ Tầm thoải mái, ôm lấy eo của Chung Sở Nam, đầu cậu chen vào bầu ngực của anh mà nhắm mắt ngủ, tính khí của cậu vẫn chôn trong hoa huy*t của anh. Chung Sở Nam co rút hoa huy*t theo bản năng liền thấy tính khí của Hạ Tầm bắt đầu có dấu hiệu thức dậy, anh sợ đến mức lùi về sau, cứu vớt đầu v* và hoa huy*t của mình. Hạ Tầm không vui mở mắt ra, anh vội vàng nói: "Anh đi tắm đã, lát nữa lại ra ngủ với em có được không? Em bắn vào trong nhiều quá, anh cảm thấy không thoải mái."
Nghe anh nói không thoải mái, Hạ Tầm lập tức ngồi dậy. Tính khí của cậu vẫn còn chôn một nửa trong hoa huy*t của Chung Sở Nam, cậu lại đỉnh vào một chút, lo lắng hỏi: "Sao anh lại không thoải mái?"
"Ưʍ.. a... ha..." Cơ thể của Chung Sở Nam run lên, tính khí lại bắn ra. Anh cảm thấy cực kỳ mất mặt, chỉ có thể bụm mặt mà nói: "Em, em a... em rút ra trước đã..."
Hạ Tầm ngốc ngốc vội vàng rút tính khí ra, hoa huy*t lập tức phun ra rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ và d*m thủy. Cậu cảm thấy một mùi hương thơm ngọt và tanh hôi như kết hợp lại, nhìn thấy hoa huy*t đỏ hồng hé ra cái miệng nhỏ nhắn khiến Hạ Tầm chỉ muốn lao lên liếʍ một chút.
Chung Sở Nam cũng nhìn thấy, thực sự Hạ Tầm bắn rất nhiều, còn bắn vào trong tử ©υиɠ, hiện tại bụng của anh hơi phồng lên, trông giống như đang mang thai. Anh thấy Hạ Tầm lại cứ nhìn mình chằm chằm, hoa huy*t nhịn không được mà co rút, lại phun ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Giọng của Hạ Tầm có chút khàn: "Anh ơi..."
"Anh, anh đi tắm đã, em ngủ một lát đi." Chung Sở Nam đỏ mặt, mặc kệ nơi giữa hai chân đau đến mức không khép lại được, lảo đảo đi vào phòng tắm. Anh còn khóa cửa lại, chắc chắn Hạ Tầm không thể nào lao vào mới nhẹ nhàng mà thở ra.
Anh cảm giác tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại chảy xuống, sự trơn trượt và mát lạnh nơi gốc đùi làm anh không nhịn được mà đỏ mặt. Chung Sở Nam cúi đầu, hai bầu ngực của anh tràn đầy dấu hôn, hôm qua hai đầu v* vẫn còn phấn nộn đáng yêu thì giờ đã sưng đỏ cực kỳ, thậm chí còn sáng óng ánh, lại còn to thêm một chút, trông chẳng khác nào quả mâm xôi chín mọng.
Chung Sở Nam ngồi vào bồn tắm vặn vòi nước. Anh do dự trong chốc lát rồi tách hai chân, nhìn hoa huy*t của mình. Cánh hoa sưng lên như bánh bao hấp, hoa đế lớn hơn một chút, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn còn đọng lại trên cánh hoa, nhìn qua dâʍ ɭσạи không chịu được. Chung Sở Nam không dám nhìn lại, đầu óc của anh bây giờ rất loạn. Tìиɧ ɖu͙© quá độ cộng thêm ngủ không đủ khiến anh chẳng nghĩ được điều chi.
Anh thầm nghĩ quả nhiên là do định lực của mình quá kém, nhìn thấy diện mạo anh tuấn cùng cơ bắp hoàn mỹ của Hạ Tầm liền không kiềm chế được. Ban đầu Chung Sở Nam vốn không nên cho cậu uống sữa, cho dù cho uống cũng không nên bảo cậu cᏂị©Ꮒ mình.
Chung Sở Nam uể oải đóng vòi nước, dựa người vào bồn tắm đưa tay vào trong hoa huy*t mà moi móc tϊиɧ ɖϊ©h͙. Nhưng Hạ Tầm bắn quá sâu, hơn nữa cả hai lần đều bắn đến tử ©υиɠ của anh, mặc dù anh cố gắng thế nào thì ngón tay cũng không thể nào chạm đến, thậm chí còn tự mình lên cao trào mấy lần cũng không thể moi hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra. Anh không biết mình có thể hoài thai hay không, trước kia Chung Sở Nam từng đi khám ở một bệnh viện tư, họ xác nhận anh có tử ©υиɠ nhưng nó rất nhỏ, tỷ lệ mang thai không lớn nhưng như vậy không có nghĩa là sẽ không trúng thưởng.
"A..." Chung Sở Nam từ bỏ việc moi móc tϊиɧ ɖϊ©h͙, anh quyết định ra ngoài mua thuốc tránh thai.
Sau khi anh tắm xong đi ra thì Hạ Tầm đã ngủ. Nhìn căn cự long lộ ra bên ngoài kia của cậu, hoa huy*t của Chung Sở Nam không nhịn được lại bắt đầu phun nước. Anh vội vàng vứt suy nghĩ này ra sau đầu, nhớ ra tối qua anh tính gọi điện cho mẹ của Hạ Tầm xin nghỉ việc, nếu không... anh sẽ không nhịn được mà ngày nào cũng làʍ t̠ìиɦ với Hạ Tầm mất.
Chung Sở Nam cầm điện thoại đi ra cửa, anh đứng ở hành lang do dự nhìn số điện thoại của mẹ Hạ Tầm. Anh luyến tiếc luồng kɧoáı ©ảʍ ấy hơn nữa cũng không có lý do nào để xin nghỉ việc, lẽ nào nói là "Tôi thấy rất tội lỗi khi dụ dỗ con trai của bà" sao?
Khi anh vẫn đang suy nghĩ nên nói thế nào với mẹ của Hạ Tầm thì bà đã gọi điện cho anh. Chung Sở Nam hoảng sợ, theo bản năng mà nghĩ mọi chuyện đã bại lộ, suýt chút nữa thì ném điện thoại ra ngoài, luống cuống mãi mới ấn nút nghe.
"Alo, Hạ phu nhân."
"Anh Chung, sao giọng anh khàn vậy?" Mẹ của Hạ Tầm hỏi từ đầu dây bên kia, Chung Sở Nam hoảng sợ, anh mải suy nghĩ lung tung mà quên mất bây giờ giọng mình rất khàn vì phải rêи ɾỉ cả đêm qua. Cũng may mẹ của Hạ Tầm không để ý, tự nói tự trả lời: "Mới đến nên không quen phải không? Anh ốm rồi sao, ở trong phòng của Tiểu Tầm có thuốc cảm đó, anh nhớ uống nhé."
Chung Sở Nam lúng túng đáp: "Vâng, cảm ơn bà đã quan tâm."
"Không có việc gì." Mẹ của Hạ Tầm cười nói: "Thế nào? Tiểu Tầm nhà tôi thế nào? Có phải rất ầm ĩ không?"
Vừa mới vào cửa đã muốn uống sữa của anh, sau đó lại muốn anh thủ da^ʍ cho cậu bằng ngực, buổi tối lén lút liếʍ huyệt của anh đã vậy còn cᏂị©Ꮒ anh cả đêm. Sáng sớm "chào cờ" cũng không nhịn được mà lại cᏂị©Ꮒ anh thêm hiệp nữa, hơn nữa lần nào cũng bắn vào bên trong...
Chung Sở Nam cực kỳ trái lương tâm mà trả lời: "Không đâu."
"Ha ha, anh Chung không cần phải khách khí với tôi, tôi hiểu con của mình mà." Mẹ của Hạ Tầm lại thở dài: "Đều do chúng tôi bận quá, bây giờ chúng tôi phải đi một chuyến công tác ở Mỹ kéo dài hơn nửa tháng, có lẽ phải đi đến hơn hai mươi ngày, nhân tiện còn xem xem có thể chữa khỏi bệnh cho Hạ Tầm được không nữa, không thể để Tiểu Tầm ngốc cả đời được có đúng không? Trong khoảng thời gian này đành nhờ anh chăm sóc con trai tôi."
"Hơn hai mươi ngày ư...?" Chung Sở Nam thầm nghĩ sao lại đúng lúc như vậy, mẹ của Hạ Tầm nghe ra giọng anh có chút không thích hợp, hỏi: "Sao vậy? Anh bận gì sao?"
Chung Sở Nam vội vàng trả lời: "À, không, không có. Tôi chỉ nghĩ mình vẫn còn rất nhiều đồ chưa mang đến đây nên đang định về nhà một chuyến."
"Vậy sao, không cần về nhà đâu." Mẹ Hạ Tầm không sao cả mà nói: "Nếu anh thiếu gì thì cứ mua, cứ lên danh sách đi, tôi sẽ trả tiền cho. Hoặc là bây giờ tôi cho anh phí sinh hoạt nhé, tháng sau trả lương được không, đầu tháng sẽ trả." Nói xong, mẹ Hạ Tầm không đợi Chung Sở Nam phản ứng đã chuyển 3 vạn cho anh qua Wechat.
(3 vạn ≈ 106 triệu VNĐ)
Chung Sở Nam hoảng sợ, vội vàng hỏi: "Hạ, Hạ phu nhân, bà không cần phải cho tôi nhiều như vậy, tôi mới làm ở đây được một ngày... bà không sợ tôi là lừa đảo sao?"
"Đương nhiên tôi lo chứ." Mẹ Hạ Tầm nói "Nhưng đêm qua con trai tôi đã gọi điện cho tôi nói nó cực kỳ thích cậu, chỉ cần con tôi thích là được. Bảo mẫu trước đây Tiểu Tầm đều ầm ĩ nói là không thích, lại càng không cho người ta chạm vào, sự thật chứng minh họ cũng không phải người tốt lành gì. Nếu như con tôi thích anh thì nhất định anh rất tốt, chúng tôi cũng yên tâm."
Mặt của Chung Sở Nam nóng lên, bị nói như vậy khiến anh có chút ngượng ngùng, đang định khách sáo thì chợt nhớ ra điều gì đó: "Đợi chút, tối qua Tiểu Tầm gọi điện cho bà sao? Lúc nào vậy?"
"Hình như là sau nửa đêm, đột nhiên Tiểu Tầm gọi điện đánh thức tôi và bố nó." Mẹ Hạ Tầm bất đắc dĩ mà thở dài "Đầu óc của đứa bé này không tốt, thường làm ra một ít chuyện kỳ quái, chúng tôi đã quen rồi."
"...Hai người vất vả rồi." Chung Sở Nam thầm nghĩ, tám chín phần mười lúc cậu gọi là tối qua, sau khi cᏂị©Ꮒ anh xong. Anh chỉ không ngờ Hạ Tầm sẽ gọi điện cho mẹ để khen mình.
"Ừ được, tôi đi đây." Hình như mẹ của Hạ Tầm nói chuyện với ai đó ở đầu dây bên kia, bà liền nói với anh: "Tiểu Tầm nhờ anh chăm sóc."
Chung Sở Nam: "...Được."
Cuối cùng vẫn chưa thể xin nghỉ việc, Chung Sở Nam cúi đầu nhìn bộ ngực to vẫn đang lộ ra của mình, bất đắc dĩ mà lắc đầu. Thôi thôi, nói trắng ra thì anh vẫn còn luyến tiếc lắm, hơn nữa cha mẹ Hạ Tầm cũng đang cố hết sức để có thể chữa bệnh cho cậu. Theo tình hình hiện tại thì Hạ Tầm có khả năng có thể khỏi bệnh, đến lúc đó anh đi là được, vừa được lấy tiền lại vừa được cᏂị©Ꮒ...
Chung Sở Nam dừng lại mà cười khổ, sao anh thấy mình giống như một con gà vậy.