Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên

Chương 244: Nhạc mẫu hậu đình hoa (2)

Chương 244: Nhạc mẫu hậu đình hoa (2)

- Không sai!

Diệp Phi tán thưởng, khẽ gật đầu, rất là hài lòng với sự cẩn thận của bọn họ, lại hỏi:

- Đúng rồi, tình hình của các ngươi ở Lâm Hải thế nào rồi? Đám người được thu nạp kia có thể tin cậy không?

- Chuyện này...

Mao Tử gãi gãi đầu, có chút xấu hổ cười nói:

- Bởi vì lần trước đối Thanh Long bang lúc thực lực quá mức chênh lệch, căn bản là không thể dò xét được độ trung thành của bọn họ, bất quá bây giờ cái dụng cụ này, quả thực cũng không cần lo lắng bọn họ có cái gì gian dối nữa.

Mao Tử nói ra vẫn là rất có đạo lý, bởi vậy Diệp Phi cũng không có lại tại trên cái vấn đề này tiếp tục dây dưa, lại cùng bọn họ nói chuyện phiếm một hồi, rồi rời đi Lăng Vân Hội tổng bộ.

Lúc đi ra, thời gian vẫn chưa tới thời điểm tan học, Diệp Phi cũng thật không ngờ sự tình sẽ thuận lợi như vậy, hiện tại có thời gian, hắn quyết định muốn đi trường học tiếp đón Lâm Linh một chút, cho nàng một cái tiểu kinh hỉ.

Nghĩ đến liền làm, Diệp Phi tiện tay vẫy một chiếc taxi, đầu tiên là để cho hắn đưa mình đến một cái cửa hàng bán đồ tình nhân mua một ít đồ vật, sau đó tựu tiến đến trường học.

Thời điểm Diệp Phi đến cổng trường học, tiếng chuông tan học vừa vặn vang lên, đợi một hồi, liền thấy được Diệp Vân Khinh cùng Lâm Linh tay trong tay mà tiến ra, hai nàng đồng thời thấy cũng thấy được Diệp Phi đang đứng đợi ở đó.

Lâm Linh trên mặt lộ ra một tia nụ cười ngọt ngào, cùng Diệp Vân Khinh chạy tới, vội hỏi:

- Chuyện của ngươi đều làm tốt rồi chứ?

- Đúng vậy, rất thuận lợi, cho nên mới tới đón các ngươi đấy.

Diệp Phi cười nói.

Trong lòng Lâm Linh cùng Diệp Vân Khinh đều dâng lên một hồi hạnh phúc nho nhỏ, Lâm Linh lại hỏi:

- Nghe Khinh Khinh nói, các ngươi đêm nay muốn tới nhà của ta chơi rồi ở lại luôn, có thật không?

Diệp Phi gật đầu cười. Diệp Vân Khinh lại nói:

- Không phải hai người chúng ta, mà là chính ca ca, thẩm thẩm và Tĩnh Tĩnh vẫn còn không biết tin ca ca đã trở về đâu, ta phải đi nói với các nàng một tiếng.

Nói đến đây lại cười hì hì:

- Hơn nữa ta cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi các ngươi nha.

Nói xong, không đợi Lâm Linh phát biểu, liền cười duyên khanh khách mà chạy đi mất.

Diệp Phi nắm tay Lâm Linh lúc này sắc mặt đã có chút ửng đỏ, nói:

- Chúng ta cũng đi thôi.

- Ừm.

Bởi vì ngượng ngùng mà có chút mơ mơ màng màng Lâm Linh đi theo Diệp Phi đi vài bước, mới nhớ tới hôm nay mụ mụ sẽ đến đón mình, vì vậy nói ra:

- Khoan đợi một chút đi, mụ mụ ta lập tức cũng sắp tới đón ta rồi.

Nghe nói có thể sắp sửa nhìn thấy Tiêu Hàm Nguyệt, trong nội tâm Diệp Phi không khỏi một hồi kích động, hắc hắc, trong không gian trữ vật của mình chính là chuẩn bị cho nàng một món quà cực kỳ đặc biệt đấy.

Qua một hồi, hai người liền thấy một chiếc xe quen thuộc của Tiêu Hàm Nguyệt ngừng ở trước cổng trường học, sau đó Tiêu Hàm Nguyệt mặc một thân trang phục nghề nghiệp từ trên xe bước xuống, hết nhìn đông tới nhìn tây một lượt, Lâm Linh biết rõ mụ mụ là đang tìm mình, vì vậy vẫy tay kêu lên:

- Mụ mụ, chúng ta ở nơi này!

Bởi vì Diệp Phi hai người vừa đi ra khỏi cổng trường được một đoạn, cho nên lúc Tiêu Hàm Nguyệt đi đến lúc cũng không có nhìn thấy được Lâm Linh, trong nội tâm nàng không khỏi có chút sốt ruột. Thế nhưng lập tức chợt nghe được giọng nói của nữ nhi, liền quay đầu, cái thứ nhất đập vào ánh mắt nàng, lại là bóng dáng làm cho nàng ngày nhớ đêm mong kia. [ Truyện dịch bởi BooInLove]

Tiêu Hàm Nguyệt trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ cùng kích động, bất quá tại nữ nhi trước mặt nên không thể biểu lộ quá mức. Vì vậy cố nén kích động trong lòng, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt nói:

- Tiểu mãn, ngươi đã trở về rồi ah?

Diệp Phi cười nói:

- Đúng vậy, hôm nay ta còn muốn tới nhà a di quấy rầy một buổi đây, sẽ ko quá mạo muội chứ?

- Đương nhiên là không rồi, lên xe trước đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.

Tiêu Hàm Nguyệt tươi cười mở cửa lên xe trước, sau đó khởi động xe, Lâm Linh có chút kỳ quái nhìn qua mụ mụ dường như trở nên có chút xa lạ với Diệp Phi, thế nhưng cũng không hỏi cái gì, lôi kéo Diệp Phi cùng lên xe.

Bởi vì thời điểm đối mặt với nữ nhi có chút chột dạ trên đường đi Tiêu Hàm Nguyệt đều không nói chuyện gì với Diệp Phi chỉ chuyên tâm lái xe, thật sự lại khiến cho trong lòng Lâm Linh càng thêm nghi hoặc.

Trở lại biệt thự Lâm gia, Tiêu Hàm Nguyệt liền đi chuẩn bị bữa tối, trong phòng khách chỉ còn hai người Lâm Linh với Diệp Phi. Lâm Linh rốt cuộc hỏi ra nghi hoăcj trong lòng của mình:

- Diệp Tử ca ca, ngươi và mẹ ta có chuyện gì xích mích hay sao?

- Không có à nha.

Diệp Phi sửng sốt một chút, liền hỏi:

- Vì sao lại hỏi như vậy?

Lâm Linh nhíu lại đôi mi thanh tú, nói:

- Ta như thế nào lại cảm thấy hai người các ngươi hôm nay đều có chút kỳ quái a?

Diệp Phi trong nội tâm thầm đổ mồ hôi, vốn định tránh cho ở trước mặt Lâm Linh không lộ ra dáng vẻ gì thân mật với mụ mụ của nàng, không nghĩ tới lại dấu đầu lòi đuôi, càng khiến cho nàng thêm hoài nghi, đành phải cười cười nói:

- Không có, có thể là mấy ngày không gặp, nên hơi có chút xa lạ.

- Là vậy sao?

Lâm Linh khẽ gật đầu, tuy rằng trong nội tâm vẫn có chút cảm giác không đúng nhưng lại không hỏi thêm điều gì.

Ở trong bầu không khí có chút quái dị, ba người dùng qua bữa tối, lại ngồi trong phòng khách xem tivi một hồi, liền đều tự trở về phòng nghĩ ngơi.

Đợi đến hơn 10 giờ tối, Diệp Phi đoán chừng Lâm Linh hẳn là đã ngủ. Mới từ trong phòng ngủ của mình chui ra, lặng yên không chút tiếng động mà đi đến phòng ngủ của Tiêu Hàm Nguyệt.

Lúc này Tiêu Hàm Nguyệt vẫn còn chưa ngủ, nàng mặc một bộ đồ ngủ nằm nghiêng trên giường, trong tay cầm một quyển sách nhưng căn bản lại không hề đọc qua hiển nhiên là đang đợi Diệp Phi mò qua phòng mình.

Bởi vì vừa mới tắm rửa qua, một bộ tóc dài của Tiêu Hàm Nguyệt cũng không có búi lại như thường ngày mà để rủ xuống tự nhiên phủ sau vai, ở dưới ánh đèn, khuôn mặt vốn xinh đẹp tuyệt trần lại càng tản ra hào quang lấp lánh, lại thêm một thân đồ ngủ như ẩn như hiện, càng làm cho cả người nàng toát ra một vẻ quyến rũ đầy mê hoặc, khiến cho Diệp Phi thấy được một màn như vậy trong nội tâm không khỏi dâng lên dục hỏa.

Lúc này Tiêu Hàm Nguyệt cũng nhìn thấy Diệp Phi, vội vàng đem sách trong tay ném qua một bên, cơ hồ tại lúc Diệp Phi vừa mới mở dang ra hai tay, nàng liền đem thân thể quyến rũ động lòng người kia của mình nhào vào trong ngực của hắn, thì thào nói:

- Ngươi rốt cục đã trở lại, Nguyệt Nguyệt rất nhớ ngươi!

Diệp Phi cũng ko hề nhiều lời, trực tiếp cúi đầu hôn lên cặp môi đỏ mộng của nàng mà Tiêu Hàm Nguyệt cũng nhiệt tình đáp trả lại, phảng phất như muốn thông qua nụ hôn này đem tất cả tình cảm nhung nhớ trong lòng mình nhiều ngày nay mặc sức thổ lộ ra.

Hai người tuy chỉ ân ái với nhau mới có hai lần nhưng lại phối hợp giống như vợ chồng lâu năm, rất là ăn ý giúp đối phương cởi bỏ quần áo, đợi cho nụ hôm say đắm vừa kết thúc. Hai con người không nên yêu nhau đã bỏ mặc ngăn cách mà ôm nhau cùng nằm xuống một chỗ.

Có điều thời điểm Diệp Phi đang muốn cᏂị©Ꮒ nàng, Tiêu Hàm Nguyệt lại chợt nhớ tới điều gì, vội vàng ngăn cản hắn, vẻ mặt xin lỗi, áy náy nói:

- Không được, hai ngày nay ta đến ngày đèn đỏ!(đang có kinh nguyệt)

Diệp Phi sững sờ, không tự chủ hướng chỗ đó của nàng nhìn lại tuy rằng cũng không thấy cái gì cản trở nhưng hắn lại hiểu rõ, trước tiên không nói đến nhu cầu của nàng mãnh liệt hơn nữ nhân bình thường, chỉ nói đến tình cảm yêu thương không hề cố kỵ của nàng đối với chính mình cũng không có khả năng khiến cho nàng lừa gạt mình. Về phần trước đó vì điều gì lại không nói sớm, Diệp Phi cũng đại khái đoán ra được, đó là do nàng quá mong nhớ mình cho nên dưới sự kích động lúc gặp lại căn bản là đã quên chuyện này. [Truyện dịch bởi BooInLove]

Thấy Diệp Phi không nói gì, Tiêu Hàm Nguyệt còn tưởng rằng hắn đang thất vọng, vì vậy nắm hai tay của hắn đặt ở trước ngực của mình. nói ra:

- Nếu không, ta dùng nơi này giúp ngươi nha?

- Thực ra, nàng còn nơi khác có thể giúp ta đấy!

Bàn tay của Diệp Phi đặt trước ngực nàng bỗng hoạt động, khẽ cười nói.

- Ưʍ.

Tiêu Hàm Nguyệt bị hắn xoa bóp bầu ngực khiến cho nàng phát ra một tiếng rên nhẹ yêu kiều không ngớt, đứt quãng nói:

- Nơi nào nha?

Diệp Phi cười cười đem tay phải trượt xuống phía dưới, mơn trớn cặp mông đầy đặn y hệt trăng rằm của nàng, ở chỗ chính giữa khe mông nhẹ nhàng ấn một cái, nói ra:

- Nơi này nha!

- Ah!

Tiêu Hàm Nguyệt bị hắn ấn một cái như vậy, thân thể mềm mại đột nhiên run lên, khẽ rùng mình một cái, khiến cho Diệp Phi lại phát hiện một điểm mẫn cảm khác của nàng, liền cực kỳ hừng phấn.

- Nơi này sao? Hay là bỏ đi.

Tiêu Hàm Nguyệt có chút do dự mà cự tuyệt hắn.

Diệp Phi không khỏi có chút thất vọng, có điều thực sự không đành lòng ép buộc nàng, cười nói:

- Nếu nàng không muốn, vậy thôi đi!

Tiêu Hàm Nguyệt khẽ lắc đầu nói:

- Hết thảy thân thể của Nguyệt Nguyệt đều là của chàng, Nguyệt Nguyệt sao lại không muốn cho chàng? Chỉ là hiện tại nơi đó chưa có vệ sinh qua, ta sợ nơi đó sẽ...rất bẩn.

- Không sao, ta đã có chuẩn bị đấy!

*Thường thường chơi cúc hoa là phải vệ sinh trước nha mấy fen nếu không muốn kiếm nhuộm vàng =))