Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 15: Nụ Cười Cô Gái Mạt Mày Sáng Ngời

Thất gia vừa nói xong, Mộ An An trong nháy mắt hiểu rõ.

Tông Chính Ngự đã sớm biết, việc sắp xếp bệnh viện thực tập, cho nên trực tiếp sắp xếp cho cô vào bệnh viện trực thuộc.

Mộ An An chần chờ một lát, mới nói: “Chuyện này là do trường học sắp xếp.”

“Sau đó?”

Thất gia ánh mắt quét qua, bá đạo mà lạnh lùng.

“Trường học sắp xếp, vậy thì sao?”

Ở Giang Thành, Tông Chính Ngự anh muốn sắp xếp chuyện gì, ai dám ngăn cản?

Mộ An An mím môi.

Tông Chính Ngự đã mắt kiên nhẫn: “Ăn cơm đi.”

Mộ An An cúi đầu, cắm thịt bò đưa vào bên trong miệng.

Đang suy nghĩ về việc từ bệnh viện tâm thần Lam Thiên chuyển qua bệnh viện trực thuộc.

Mặc dù nói thành tích của Mộ An An, ngay từ đầu giáo viên đã rõ ràng biểu hiện ra muốn đem cô sắp xếp đến bệnh viện trực thuộc, hiện tại lại đến Lam Thiên, rõ ràng là bị thao túng ngầm.

Thực sự rất khó chịu.

Ề Nhưng Mộ An An cũng không muốn sử dụng thực lực của Thất gia.

Cô từ trước đến nay ở trường đều tỏ ra biết điều, chính là không muốn gây chuyện với học sinh trong trường, nhưng Giang Cầm lại có chút hoài nghỉ.

Đối với vấn đề danh tính của bản thân, khi cùng học chung lớp lớn, Giang Cầm bí mật tìm người điều tra qua.

Khi Mộ An An ăn miếng thịt bò thứ hai, thật sự là ăn không vô, cuối cùng buông cái nĩa xuống.

Ngắng đầu nhìn Tông Chính Ngự: “Thất gia, cháu muốn nói chuyện này.”

“Ăn xong rồi nói.”

Tông Chính Ngự cũng không ngắng đầu lên nói.

Mộ An An mặc dù muốn nói, nhưng cũng không có ngõ nghịch, yên lặng ăn cơm.

Sau khi cơm nước xong, Tông Chính Ngự trả lời công việc qua điện thoại.

Mộ An An liền một mực ngồi trên ghế salon ở phòng khách, hai chân chụm lại, ôm một cuốn sách y học tâm thần mà nghiêm túc nhìn nó.

Tông Chính Ngự đứng trước cửa kính trong suốt từ trần đến sàn gọi điện thoại, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xem đứa trẻ ngoan ngoãn.

Cô mặc một chiếc áo len trắng phối hợp với chân váy xếp ly, cặp đùi trắng nốn thon gọn khép lại, mái tóc dài theo động tác cúi đầu của cô mà có chút rũ xuống.

Cộng thêm ánh đèn chiếu xuống.

Hình ảnh cô gái trầm lặng cực đẹp.

Mà cô gái vốn đang nghiêm túc đọc sách, dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, lập tức ngước mắt cùng Thất gia đối mặt.

Thất gia lặng lẽ rời đi, đưa lưng về phía Mộ An An, tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Mộ An An nhìn xem thời gian.

Thát gia bắt đầu làm việc qua điện thoại liền đặc biệt dài.

Mộ An An thở dài, yên lặng đọc sách.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Thất gia cuối cùng cũng kết thúc điện thoại, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Mộ An An.

Mộ An An khép lại sách, ngắng đầu nhìn Tông Chính Ngự: “Thất gia, chúng ta bây giờ có thể nói chuyện được chưa?”

Tông Chính Ngự cầm cốc nước, lúc ngẳng đầu đem nước rót vào cổ, khiến yết hầu nhấp nhô.

Mộ An An nhìn có chút khô khan.

Giờ khắc này, Mộ An An mới biết được, một người đàn ông có thể giải thích từ “Gợi cảm” rất rõ ràng.

Cô dời ánh mắt đi, tiến vào vấn đề chính: “Cháu muốn thực tập ở bệnh viện tâm thần Lam Thiên.”

Mộ An An yên lặng hít sâu.

Tông Chính Ngự tựa hồ sớm biết cô có ý nghĩ này, để cốc nước xuống: “Vì sao?”

Mộ An An: “Chú có nhớ không, lúc cháu kết thúc thi đại học nghỉ hè, chú dẫn cháu đi du lịch, chúng ta ở bờ biển đã cứu một cái đứa trẻ chết đuối không?”

“Là cháu cứu.” – Tông Chính Ngự sửa lại.

Mộ An An: “Khi đó, chú đã nói với cháu, dáng vẻ cháu cứu người sẽ phát sáng.

Mà khi cháu đến bệnh viện nhìn đứa trẻ chết đuối kia, lúc nó nói với cháu lời cảm ơn, cháu liền xác định, cháu muốn theo cái nghề y học này.”

“Thất gia, cháu nghĩ sẽ vĩnh viễn tỏa sáng trong mắt chú.”

“Cháu vĩnh viễn là đứa trẻ.”

Đương nhiên, một chút tâm tư của con gái Mộ An An cũng không có nói, chỉ là biểu đạt mình đối với bác sĩ kính sợ cùng theo đuổi.

“Điều này cùng việc ta sắp xếp không có mâu thuẫn.” – Tông Chính Ngự nói.

Mộ An An không thể không bội phục cái logic quỷ quái này của Thất gia, nhưng vẫn là muốn nói thêm: “Mặc dù cháu được sắp xếp ở bệnh viện tâm thần, nhưng cũng là cháu đang làm chức trách của thầy thuốc.”

Bác sĩ không phải lựa chọn bệnh nhân là cứu chữa bệnh nhân.

Huống chỉ, tất cả mọi người đối với người bị bệnh tâm thần đều có ý kiến, làm bác sĩ là tuyệt đối không nên có ý nghĩ đó.”

Mộ An An vươn tay nắm lấy tay Tông Chính Ngự, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Thất gia, chú hãy để cho cháu đi đi.

Cháu không chịu nồi, nhất định sẽ nói cho chú, chú đến lúc đó lại cho cháu đổi.”

Tông Chính Ngự không nói gì.

Đứa trẻ này là anh một tay nuôi lớn, hiểu rất rõ tính cách của cô.

Bướng bỉnh lại quyết liệt.

Coi như thật sự không chịu được cũng sẽ không nói, sẽ chỉ bướng bỉnh đến cùng.

“Thất gia, cháu biết chú đau lòng cho cháu.

Nhưng cháu là chú nuôi lớn.

Chú là Thất gia Tông Chính Ngự, cháu làm “Tiểu Thất gia” nhất định cũng không yếu.”

Mộ An An nói, còn nghiêm túc cho Tông Chính Ngự thấy những cơ bắp trên cánh tay nhỏ của cô.

Tông Chính Ngự vốn biểu hiện lạnh lùng, nhìn thấy hành động này của Mộ An An, ngược lại có chút cong khóe môi.

Mộ An An tâm nghĩ tinh tế, một mực quan sát Thất gia, thấy anh có biểu hiện hòa hoãn, liền biết việc này là có thể có chỗ thương lượng.

Lúc này thừa thắng xông lên: “Huống chỉ, trong trường học nhiều con nhỏ đều đang đợi cười nhạo cháu như vậy.

Chờ thấy cháu ở bệnh viện tâm thần lăn lộn không nỗi, chờ thấy cháu nổi điên.

Cháu nhất định phải trở thành thực tập sinh ưu tú nhất bệnh viện tâm thần!”

Nói xong lời cuối cùng, Mộ An An có chút giương cằm lên.

Rất tự tin rất kiêu ngạo.

Tông Chính Ngự vô cùng thích ánh mắt cô như vậy.

Anh nuôi tám năm, đem đứa trẻ bị thương, nuôi dưỡng thành tiểu công chúa tự tin kiêu ngạo, mặt mày sáng ngời, không sợ bất cứ điều gì trên đời.

Tông Chính Ngự vươn tay, vuốt vuốt đầu Mộ An An.

“Thất gia, có được không?” – Mộ An An khẩn trương hỏi.

Tông Chính Ngự nhìn chằm chằm Mộ An An, ánh mắt sâu thẳm: “Cháu sẽ không hối hận về hành vi của mình chứ?”

“Chú biết cháu xưa nay không hối hận mà.” – Mộ An An cười nói: “Vả lại, cháu cam đoan không có vấn đề gì.

Chú phải tin tưởng năng lực cùng đạo đức nghề nghiệp của cháu chứ.”

Tông Chính Ngự nhìn chằm chằm Mộ An An, lại khi nghe được lúc cô nói những lời này, vẻ mặt có chút vi diệu.

Nhìn chằm chằm ánh mắt kia của Mộ An An, đột nhiên trầm xuống rất nhiều, không nói tiếng nào.

Mộ An An lúc đầu nhìn xem thái độ của Thất gia, liền muốn thuận theo tiết tấu.

Kết quả Thất gia đột nhiên không nói lời nào, Mộ An An hơi khẩn trương, nhưng cũng không thúc giục.

Khoảng ba phút sau.

Hai mắt Tông Chính Ngự nhìn chằm chằm Mộ An An, lập tức đem ánh mắt dời đi: “Ta biết rồi.”

Nghe được ba chữ này, Mộ An An lúc này mắt sáng lên, trên mặt nở nụ cười tươi rói.

Cô đột nhiên đứng dậy ôm lấy Tông Chính Ngự, hôn lên má anh một cái: “Cám ơn Thất gial”

Hôn xong, Mộ An An nhanh chóng trở lại chỗ ngồi.

Trái tim vẫn đập dữ dội.

Cao hứng là thật.

Hưng phấn cảm ơn Thát gia cũng là thật.

Hôn anh, cũng là thật.

Chỉ là cái hôn này, cũng không phải đơn thuần là đứa trẻ đối với trưởng bối cảm ơn, mà là pha tạp tâm tư.

Vẻ mặt của Thất gia lạnh hơn nhiều so với cô nghĩ.

Nhưng lúc bờ môi đυ.ng vào, lại rất dễ chịu.

Tông Chính Ngự đưa tay, xoa đầu Mộ An An, đôi mắt cưng chiều: “Vui không?”

Mộ An An gật đầu, khuôn mặt xinh xắn: “Rất vuil”

Nói xong, cảm thấy chưa đủ, lại bỗ sung thêm: “Thất gia nhà ta biết rõ đại nghĩa nhát.”

“Tiểu quỷ.” – Tông Chính Ngự dùng lực nhéo mũi Mộ An An một cái.

Mộ An An âm thầm khúm núm, cười lên.

Tiểu hồ ly cười một tiếng, mặt mày tươi sáng, đặc biệt đẹp đẽ.

“Tốt, muộn rồi, đi nghỉ ngơi đi.” – Tông Chính Ngự thu tay lại.