“Tuân lệnh!”
Chỉ nghe thấy tiếng hét lại lần nữa vang lên, tất cả người của đảo Vong Ưu toàn bộ đều rút kiếm ra khỏi eo và lao thẳng về phía Lâm Dương.
Cảnh tượng sôi sục và hỗn loạn không chịu thấu!
“Hả?”
Các đệ tử ngoài đảo toàn bộ đều ngắn ra.
Bọn họ không ngờ rằng đảo chủ của đảo Vong Ưu lại thực sự làm ra hành động đoạn tuyệt như vậy!
“Đảo chủ, những đệ tử ngoại đảo phản nghịch này phải làm sao?” Lúc này, có người hét lên.
“Bắt lấy toàn bộ bọn họ, nếu như dám phản kháng, cũng gϊếŧ chết bất luận tội như nhau, tuyệt đối không thương tiếc!”
Đảo chủ đảo Vong Ưu hung hãn nói.
“Vâng!”
Người của đảo Vong Ưu hoàn toàn bất chấp tất cả, các trưởng lão đều lao về phía Lâm Dương, còn những đệ tử còn lại thì giống như điên cuồng gϊếŧ chét các đệ tử ngoại đảo kia.
Bọn họ vốn dĩ đã coi thường những đệ tử ngoại đảo này, đối xử với họ như nô ɭệ mà sai khiến, bây giờ những thứ chó này lại dám phản bội đảo Vong Ưu. Bọn họ làm sao có thể nương tay được chứ?
Càng huống hồ, so với Lâm Dương, những đệ tử ngoại đảo này càng dễ ức hϊếp hơn, bọn họ đương nhiên sẽ không ra tay với Lâm Dương.
Các đệ tử ngoại đảo thấy vậy, ai náy đều sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy điên cuồng.
Lương Huyền Mi sớm đã hoang mang lo sợ rồi.
Nhưng lúc này, cô ấy đâu còn cách nào khác chứ? Chỉ có thể căng da đầu lui về bên cạnh Lâm Dương, chuẩn bị cùng anh chiến đấu.
Nhưng chính vào lúc này, Lâm Dương đột nhiên hét lên.
“Tất cả mọi người toàn bộ áp sát lại chỗ tôi!”
Các đệ ngoại đảo lần lượt đứng dậy, lao về phía Lâm Dương, vây quanh anh.
“Lâm Thiên Kiêu, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Một người run rầy hét lên, đó chính là Tiểu Thuý.
Hóa ra cô cũng muốn rời khỏi cái nơï thị phi này.
“Chỉ cần các người chịu nghe lời tôi, tôi đảm bảo sẽ đưa các người bình an vô sự mà rời khỏi nơi này!”
Lâm Dương hét lên, sau đó vung đôi tay đập vào không trung.
Rầm rằm rằm…
Rất nhiều ánh sáng trắng từ trong lòng bàn tay của anh bay ra…
Đó là những chiếc kim bạc.
Liền nhìn tháy chúng xoay tròn trong không trung một lúc, sau đó lao xuống giống như một cơn mưa xối xả, đâm thẳng vào người của tắt cả các đệ tử ngoại đảo có mặt ở hiện trường.
Trong phút chốc, thân thể của những đệ tử này như bị sét đánh trúng, không khỏi run lên …
“Anh đã làm gì chúng tôi vậy?” Tiêu Thuý ngắng đầu lên run rẫy hỏi.
Các đệ tử ngoại đảo đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn kim bạc trên người.
“Đây là cái gì…”
“Là kim bạc của Lâm Thiên Kiêu sao?”
“Lâm Thiên Kiêu, những…những kim bạc này làm gì vậy?”
“Chúng tôi vẫn chưa bị thương…”
Mọi người với vẻ mặt bối rồi, tay chân luống cuống.
“Không cần căng thẳng, đây chỉ là tôi làm cho các cậu mạnh lên một chút mà thôi!” Lâm Dương hét lên: “Bây giờ nghe lời tôi, toàn bộ xông lên, đem hận ý và toàn bộ oán niệm ngày thường của các cậu trút ra hết đi! Lên đi!”
“Hả?”
Các đệ tử ngoại đảo toàn bộ đều ngây người ra.
Lâm Dương thật sự muốn bọn họ ra tay với đệ tử nội đảo ư?