Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 883

Lâm Dương cũng không lưu luyến.

Nhưng vào lúc này, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở cổng lớn, trực tiếp ngăn cản Lâm Dương đang chuẩn bị rời đi.

“Đứng lại!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Lâm Dương lập tức dừng bước.

Mọi người đều nhìn về phía âm thanh phát ra, tất cả đều kinh ngạc.

Người này … chính là Diệu Thủ trưởng lão.

“Diệu Thủ trưởng lão, sao bà lại ở đây?” Một trưởng lão hỏi.

“Nghe nói đảo chủ mời một thằng nhóc vô danh tiểu tốt đến khám bệnh cho Tầu phu nhân. Bà già như tôi vừa hay không có việc gì làm nên đi sang đây xem thử. Nào ngờ chưa bước vào cửa thì lại nghe thấy nhân vật đặc biệt này đang cười nhạo bà già này có y thuật thắp kém!” Diệu Thủ lạnh lùng, bước vào, đôi mắt già nua lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.

Vừa dứt lời, nhiệt độ trong phòng bỗng giảm xuống vào độ.

Tất cả các trưởng lão đều cau mày.

“Diệu Thủ trưởng lão, chỉ là một thằng nhãi ranh không hiểu chuyện mà thôi. Bà đừng chấp nhặt cậu ta làm gì?”

Xue Yan nói.

“Đúng vậy, một thằng nhãi ranh miệng còn hôi sữa đang khoe khoang khoác lác mà thôi. Chúng ta đừng để ý đến thằng khốn đó. Còn không mau cút đi?” Sở Túc hét lên.

Lâm Dương mỉm cười, lắc đầu, anh lách qua người Diệu Thủ, rời khỏi nơi thị phi này.

Nhưng ngay khi anh chuẩn bị rời đi, Diệu Thủ đã vươn đôi tay già nua nhăn nheo của bà ta chắn trước mặt Lâm Dương.

“Cậu không được đi!”

Mọi người đều ngạc nhiên.

“Diệu Thủ trưởng lão, bà muốn làm gì vậy?”

“Thằng nhóc này sỉ nhục tôi, sao tôi có thể để cậu ta đi như vậy được chứ? Chẳng phải toàn bộ người dân trên đảo này sẽ chê cười tôi là một kẻ ăn hại vô dụng sao?

Đến cả một thằng ranh con mà tôi cũng sợ?” Diệu Thủ nói, xoay người lại trừng mắt nhìn Lâm Dương: “Cậu nói y thuật của tôi chẳng ra làm sao. Nói như vậy, y thuật của cậu rất tốt đúng không?”

Lâm Dương mỉm cười: “Cũng bình thường thôi, nhưng…”

“Nhưng cái gì?” Diệu Thủ hỏi.

“Nhưng mà, tốt hơn bà một chút.” Lâm Dương cười.

Ngay khi lời này vừa thốt ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.

Diệu Thủ mở to mắt.

Thẳng ranh con này điên rồi sao?

Diệu Thủ trưởng lão đang đứng ở đây, sao cậu ta lại dám nói ra những lời như vậy chứ?

Rốt cuộc cậu ta tài giỏi đến cỡ nào mà lại nói ra những lời như vậy chứ!

“Được! Được! Tốt lắm! Cậu dám nói y thuật của tôi không bằng một thằng nhãi ranh như cậu, rất Diệu Thủ trưởng lão tức giận đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên, cả người run rẩy.

Bà ta đã ở trên hòn đảo này mấy chục năm rồi, chưa từng có ai dám nói rằng y thuật của bà ta kém cỏi.

Hôm nay, cuối cùng bà ta cũng được nhìn thấy rồi.

“Thằng nhóc kia, nếu như cậu đã tự tin vào y thuật của mình như thế, vậy thì hãy thể hiện cho chúng tôi xem đi.

Mặc dù bà già này không thể chữa trị độc của Tẩu phu nhân trong một thời gian ngắn, nhưng chỉ cần cho tôi hai ba năm, độc của Tẩu phu nhân vẫn có hy vọng chữa trị dứt điểm. Nếu như cậu đã chê y thuật của tôi kém cỏi, vậy thì hãy chứng minh rằng cậu có thể chữa trị khỏi bệnh của Tẩu phu nhân đi.” Diệu Thủ trưởng lão mặt không biến sắc, nói.

Mọi người đều khit mũi khinh bỉ.

Tất cả mọi người đều rất xem trọng y thuật của Diệu Thủ trưởng lão, những bác sĩ nổi tiếng khắp trời Nam đất Bắc được đảo chủ mời đến cũng bó tay với bệnh của Tẩu phu nhân. Nhưng mà Diệu Thủ trưởng lão lại có một phương thuốc cổ truyền có thể trị, mặc dù hy vọng chữa trị rất mong manh, nhưng vẫn khiến cho người ta có hy vọng.

Điều này đủ để chứng minh y thuật của Diệu Thủ trưởng lão rất tuyệt, vậy là bà ta trở thành bác sĩ nỗi tiếng trong miệng của mọi người.