“Lúc này còn gây rắc rồi gì nữa?”
Mấy người của Thượng Võ Quán hừ lạnh.
“Tiểu Lâm, có chuyện gì vậy?” Hoắc Kiến Quốc vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, nhìn thấy Lâm Dương còn muốn gây chuyện, ông ta càng cáu kỉnh hơn.
Lâm Dương cau mày liếc nhìn Hoắc Ngạo.
Vừa rồi là có một đôi tay từ phía sau đẩy anh ra, đây chắc chắn là kiệt tác của Hoáắc Ngạo.
Hoắc Ngạo âm thầm lộ ra ý giễu cọt, cười nói: “Lâm Dương, nếu như sợ thì cứ nói, không sao cả, dù sao vốn dĩ cũng là người nhút nhát, mọi người ai cũng biết.”
Anh ta không hy vọng để người của Phong Liệt Đại Sư: giáo huấn Lâm Dương, chỉ cần để Lâm Dương xấu hổ, xả giận chuyện ngày hôm qua là được rồi.
Nhưng mà, chính vào lúc này, Lâm Dương đột nhiên cười nhạt một tiếng: “Ai nói tôi là người nhút nhát?”
Ngay sau khi những lời này rơi xuông, người của Thượng Võ Quán đều sững sờ.
*Tiểu Lâm, làm cái gì vậy?” Sắc mặt của Hoắc Kiến Quốc cũng trầm xuống.
Nhưng Lâm Dương đã chỉ vào Trần Hạc ở đằng kia nói, “Tôi sẽ luyện tập thật tốt cùng anh ta!”
Người của Thượng Võ Quán vừa nghe thấy, đều ngây ngốc.
Hoắc Ngạo cũng ngắn ra.
Anh ta vốn dĩ cho rằng Lâm Dương nhất định sẽ sợ hãi một chút, đây cũng là thời điểm tốt để anh ta chế nhạo Lâm Dương, nhưng Lâm Dương không những không sợ hãi ngược lại còn chấp nhận …
“…Lên sao?”
“Biết võ công sao?”
“Tay chân gầy guộc này … tìm cái chết sao?”
Mọi người trố mắt đứng nhìn.
Hoắc Kiến Quốc lo lắng, định nói cái gì đó, nhưng Trần Hạc ở đằng kia đã vội vàng chạy tới.
“Hừ, cái thứ không biết sống chết, ông đây đúng lúc vừa nãy còn chưa đánh sảng khoái, đã muốn chết thì tôi thành toàn!”
Khi giọng nói rơi xuông, Trân Hạc một chiêu bay lên chân trực tiếp đá vào trán Lâm Dương.
“Chài”
Những người xung quanh la hét.
Bàn chân này khắc nghiệt và hung hãng biết bao.
Nếu như trúng một cước này, Lâm Dương còn không bị choáng tại chỗ sao?
“Không hay!”
Hoắc Kiến Quốc sắc mặt trầm xuống, vội vàng chạy tới muốn ngăn cản cuộc tỷ thí.
Nếu có chuyện gì xảy ra với Lâm Dương, ông ta không thể nào giải thích với Hoắc Thượng Võ.
Đám người của Hoắc Ngạo giờ phút này sớm đã có dáng vẻ hả hê rồi.
“Nhìn xem con chó này bây giờ chết thế nào đi!” Hoắc Ngạo chế nhạo.
“Trần Hạc đó không thể một chân đá anh ta thành kẻ ngốc được sao?” Tịch Lưu Hương cũng cười thành tiếng.
“Tên ngốc này cho rằng đây là nơi ăn chơi sao? Ngay cả chúng ta cũng không dám tìm Trần Hạc gây phiền phức.
Cái tên lỗ mãng này lại dám xông lên sao? Thật nực cười!”
“Chờ tên nhóc này bị thu dọn đi.”
Các đệ tử của Thượng Võ Quán cũng chế nhạo.
Nhưng chính vào lúc này, Lâm Dương đang đứng ở nơi đó đột nhiên đồng tử giãn ra, sau đó chân hơi nhắc, cả người nhảy bổ lên cao, sau đó xoay người đá về phía Trần Hạc.
Cú đá này của anh càng nhanh hơn so với Trần Hạc, càng quyết liệt hơn, độc đoán hơn và tác động mạnh hơn!
Trần Hạc không kịp phòng bị, một cước đá trúng ngực anh ta, cả người bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, sau đó nôn ra một ngụm máu tươi, ngửa đầu, trực tiếp ngắt đi.
Ngay tức khắc không có âm thanh nào.
Tât cả mọi người như bị sét đánh, choáng váng ngay tại chỗ, tró mắt đứng nhìn, một hồi lâu mới hoàn hồn.
Trần Hạc… thật sự bị Lâm Dương một cước đánh ngắt sao?
Hơn nữa một chiêu vừa nãy là sao vậy?
Đó không phải là quá đẹp trai rồi sao?
“Đây là… Tôi đang nằm mơ sao?” Tịch Lưu Hương lắm bẩm.
“Cái kia…người ngã trên mặt đắt là Trần Hạc sao? Không phải là Lâm Dương?” Người bên cạnh run rầy nói.
Nhiều người vội vàng dụi mắt để xác nhận lại lần nữa là mình không nhằm.
Người ngã xuống đắt ngất đi chính là Trần Hạc.
Lâm Dương vẫn đứng yên tại chỗ, không có chút tổn thất nào.
Hoắc Kiến Quốc đột ngột dừng lại.
Về phần Hoắc Ngạo sớm đã ngắn người rồi, đứng ở đó như người mắt hồn.
E rằng không ai có thể ngờ rằng vị bác sĩ Trung y nhỏ bé này lại có thể có sức mạnh khủng khϊếp đến như vậy …