Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 44: Ngoài ý muốn

Edit: Tagoon

Tượng Thiên đứng trên đỉnh núi cạnh bộ lạc Đại Hùng, nhìn bao quát toàn bộ lạc. Năng lượng trên người lão quay cuồng kịch liệt, không ngừng tán dật ra bên ngoài, khiến một vài thú nhân tương đối nhỏ yếu phía dưới lập tức biến thành hình thú.

Nhìn những người này, trong mắt Tượng Thiên lộ ra đầy vẻ chán ghét.

Lão chán ghét kẻ yếu.

Chẳng qua bây giờ, lão có việc phải hỏi người trong cái bộ lạc này: "Tộc trưởng các ngươi đâu?"

Tượng Thiên cũng có chút hiểu biết về bộ lạc Đại Hùng. Lão vừa phát hiện cây thần quả, đồng thời cũng phát hiện ra bộ lạc này.

Lúc ấy để bảo mật, lão từng nghĩ tới chuyện gϊếŧ chết toàn bộ đám người trong bộ lạc. Nhưng rất nhanh lão lại nghĩ, làm như vậy nói không chừng ngược lại sẽ khiến kẻ khác bắt đầu chú ý tới nơi này, vì vậy lão cũng đành từ bỏ quyết định.

Trong những năm sau đó, lão đã từng chú ý tới tình huống trong bộ lạc.

Lão thậm chí còn phát sinh quan hệ cùng với một nữ nhân trong bộ lạc, nữ nhân kia còn sinh cho lão một đứa con.

Vốn dĩ lão không ngại đưa nữ nhân và cả đứa bé kia về bộ lạc Tượng Hình, nhưng đứa nhỏ đó có vấn đề, đã bốn năm tuổi rồi mà ngay một câu cũng không biết nói. Lão không thiếu con cái, không cần một đứa con như vậy nên chẳng thèm quan tâm nữa.

Sau đó lão lại sợ phiền toái, cũng không tiếp tục đi tìm nữ nhân khác.

Chẳng biết nữ nhân và đứa bé kia còn ở đây không.

Tượng Thiên không thích phiền toái như vậy, lại nghĩ đến mình vừa mất thần quả nên càng thêm vô cùng táo bạo, năng lượng trên người như không muốn sống tán loạn ra bên ngoài.

Rất nhiều người trong bộ lạc Đại Hùng đều biến thành hình thú, quỳ rạp trên mặt đất run bần bật. Chỉ có mấy người thực lực tương đối mạnh là còn gắng gượng chống đỡ, Hùng Hà chính là một trong số đó.

Hùng Hà thân là tộc trưởng bộ lạc, mỗi lần đều được phân rất nhiều thịt. Nhưng ông có vợ và con cái phải nuôi dưỡng, bình thường mỗi khi không đi săn thú tập thể, ông cũng sẽ đi săn. Sáng sớm hôm nay ông đã tính toán ra ngoài đi săn.

Kết quả còn chưa kịp ra cửa đã gặp chuyện như vậy.

Dưới sự áp bách, Hùng Hà không dậy nổi một chút tâm tư phản kháng nào. Ông từng nghe tư tế kể, thế giới bên ngoài có rất nhiều cường giả, lúc này nơm nớp lo sợ nói: "Đại nhân, ta chính là tộc trưởng của bộ lạc."

Ánh mắt Tượng Thiên dừng ở trên người Hùng Hà.

Một chiến sĩ thú cấp thấp, nhìn dáng vẻ còn là sau khi tuổi lớn, năng lượng trong cơ thể tích góp nhiều mới đạt tới...... Tượng Thiên có chút chướng mắt Hùng Hà.

So sánh ra thì người trẻ tuổi đứng cạnh Hùng Hà, vào loại thời điểm này vẫn dám ngẩng đầu nhìn lão lại khiến lão cảm thấy không tồi.

Tượng Thiên lạnh lùng hỏi: "Gần đây các ngươi có gặp kẻ nào lạ mặt không?"

"Không...... Không có." Hùng Hà nói.

Người đứng cạnh Hùng Hà, loại thời điểm này còn dám ngẩng đầu nhìn Tượng Thiên, chính là Sư Lệ.

Đôi mắt Sư Lệ trùng xuống, có chút không hiểu.

Tượng Thiên tới trước còn chưa tính, phản ứng của lão cũng hoàn toàn bất đồng so với đời trước.

Lần này, Tượng Thiên gióng trống khua chiêng đi vào trong bộ lạc, còn rõ ràng là người tới không có ý tốt. Nhưng đời trước...... Lão ngay từ đầu điệu thấp mà tới, có người ở bên cạnh Chu Tịch nhìn thấy lão, hỏi lão là ai, lão mới triển lộ thực lực.

Mọi chuyện vì sao lại thay đổi? Chẳng lẽ là bởi vì Tượng Thiên đã biết chuyện Chu Tịch và Hùng Dã kết làm bạn lữ?

Nhưng cái này cũng không đúng. Tượng Thiên nếu như đã biết chuyện rồi không vui, vì sao phải hỏi về kẻ lạ mặt?

Sư Lệ rốt cuộc đã từng làm Thú Vương. Trong khi những người khác ở trong bộ lạc đều vô cùng sợ hãi, ngay cả Hùng Hà cũng hai chân phát run, gã còn dám nhìn Tượng Thiên.

Sau đó, gã lập tức phát hiện Tượng Thiên thoạt nhìn cực kỳ phẫn nộ.

Tượng Thiên xác thật rất phẫn nộ, thậm chí không khống chế nổi tính tình của chính mình. Lão phát ra uy áp ngày càng lớn, thế cho nên ngay cả Hùng Hà và Sư Lệ cũng phải biến thành hình thú.

Người ở khe núi đối mặt trực diện với uy áp của Tượng Thiên, tình huống rất kém, Hùng Dã và Chu Tịch ở trong sơn động thì tốt hơn nhiều.

Sau khi biết Tượng Thiên vô cùng cường đại, ban đầu Chu Tịch không dám dùng tinh thần lực tùy ý nhìn trộm. Nhưng hắn rất nhanh đã phát hiện, vị cường giả này tuy rằng trong cơ thể chứa đựng rất nhiều năng lượng không phân cao thấp với hắn, nhưng tinh thần lực vô cùng yếu, xa không bằng hắn.

Không, kia thậm chí còn không thể coi là yếu, người này nói không chừng còn không biết mình có tinh thần lực, không biết cách sử dụng.

Nhận ra điều này, Chu Tịch bèn dùng tinh thần lực dò xét người này một lượt.

Tổng số năng lượng trong cơ thể người này không sai biệt so với hắn hiện tại, nhưng trạng huống thoạt nhìn không được tốt cho lắm —— Cũng không biết người này đã gặp phải chuyện gì, năng lượng trong cơ thể thế nhưng bài xích lẫn nhau......

Thú nhân chỉ có một tinh hạch, năng lượng bên trong sao lại bài xích? Cứ như vậy...... Nói không chừng một lúc nào đó sẽ phải mất mạng!

Đương nhiên, đây cũng có thể là do hắn suy nghĩ nhiều.

Có khi người bên ngoài chính là như vậy, chính là tu luyện như thế chăng?

Chu Tịch đã điều tra xong tình huống của Tượng Thiên, tình huống bên ngoài tự nhiên cũng biết. Đồng thời hắn cũng phát hiện dưới uy áp của Tượng Thiên, Hùng Dã thoạt nhìn rất khó chịu.

Hắn thầm nghĩ muốn giúp Hùng Dã giảm bớt áp lực, nhưng hơi suy tư, rốt cuộc vẫn không làm như vậy.

Người này rõ ràng là tới tìm phiền toái, hẳn là tới tìm người lấy mất trái cây, hắn không thể bại lộ.

Nếu thật sự bị lộ, tao ương sẽ là bộ lạc Đại Hùng.

Trái cây kia rõ ràng là trời sinh trời nuôi, lúc hắn đi tới lại không có ai ở, có hái cũng không thể trách hắn. Nhưng người nọ khẳng định sẽ không nghĩ như vậy.

Thở dài, Chu Tịch cảm thấy khá là phiền.

Trước mắt người này thoạt nhìn trạng huống không tốt, nói không chừng đang chờ trái cây kia để cứu mạng.

Tuy rằng ngay cả thời gian trái cây thành thục người này có lẽ không đợi nổi, nhưng lão ta khẳng định sẽ không nghĩ như vậy. Chu Tịch hơi lo lắng lão sẽ nổi điên, làm ra chuyện gì đó điên khùng.

Trong lúc Chu Tịch đang ngẫm nghĩ, Hùng Dã đã đi ra ngoài —— Trong bộ lạc có một người cường đại đi đến, gặp nguy hiểm, Hùng Dã bất kể thế nào cũng phải đi ra ngoài xem xét.

Hùng Dã vừa đến bên ngoài huyệt động đã bị năng lượng tràn ra từ trên người Tượng Thiên khiến cho lảo đảo một cái, té ngã trên mặt đất, trực tiếp biến thành gấu.

Tượng Thiên thấy một màn này, không thèm để ý.

Hùng Dã biến thành chiến sĩ thú cấp thấp, lại vừa mới qua mùa đông nên tương đối gầy, hình thú so Hùng Hà vẫn nhỏ hơn một ít, Tượng Thiên căn bản không đặt y vào trong mắt.

Kể cả hình thú của y lớn bằng Hùng Hà, Tượng Thiên cũng chẳng thèm để ý.

Chẳng qua chỉ là một chiến sĩ thú sơ cấp mà thôi.

Nhưng rất nhanh, Tượng Thiên đã bị Chu Tịch cùng bước ra hấp dẫn ánh mắt.

Vậy mà lại có người không biến thành hình thú, người này thực lực rất mạnh?

Tượng Thiên híp híp hai mắt. Lão thu hồi năng lượng trên người, từ trên núi nhảy xuống, quơ một cái đã bắt được bàn tay Chu Tịch.

Chu Tịch quá đặc biệt nên Tượng Thiên mới muốn bắt hắn, ngay sau đó lại nhíu mày —— Người này quá yếu, trong cơ thể thế nhưng không có một chút năng lượng nào!

Chu Tịch đã che giấu kín năng lượng của mình. Trước mắt, gã đàn ông trung niên này tuy rằng cường đại, nhưng năng lượng trong cơ thể thực hỗn loạn, nhưng thật ra giúp hắn có thể nhẹ nhàng che giấu.

Sau khi Tượng Thiên thu hồi uy áp, người trong bộ lạc lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Hùng Dã lúc này cũng biến thành hình người, nói với Tượng Thiên: "Ngươi buông hắn ra."

Tượng Thiên quét mắt nhìn Hùng Dã, lại nhìn về phía Chu Tịch. Người này trong cơ thể tuy rằng không có chút năng lượng nào, thoạt nhìn vô cùng yếu, nhưng trên mặt hắn lại không có vẻ sợ hãi, ngược lại rất bình tĩnh. Nhìn vào gương mặt kia, Tượng Thiên không hiểu sao còn cảm thấy quen mắt.

Ánh mắt Tượng Thiên lại đặt lên người Chu Tịch: "Ngươi là ai?"

"Đại nhân, hắn là người của bộ lạc chúng ta." Hùng Hà nói.

"Hắn là bạn lữ của ta." Hùng Dã nói.

Còn Sư Lệ, lúc này gã mới cảm thấy mọi chuyện đã theo đúng lẽ thường. Tượng Thiên quả nhiên là tới tìm Chu Tịch!

"Vì sao ngươi không biến thành hình thú?" Tượng Thiên không nhìn ra Chu Tịch khác thường chỗ nào, nhưng vẫn không thể buông nổi nghi hoặc trong lòng.

"Hắn không thể biến thành hình thú, ngươi buông hắn ra!" Hùng Dã ôm lấy Chu Tịch.

Chu Tịch không cố tỏ ra yếu thế, cũng không nói chuyện, lúc này chỉ hơi bất đắc dĩ —— Hùng Dã không mặc quần áo!

Nghe xong Chu Tịch không thể biến thành hình thú, mặt Tượng Thiên lộ vẻ chán ghét, trực tiếp buông Chu Tịch ra.

Loại người không có hình thú này chính là một phế vật, một vạn người cũng chỉ có một, không nghĩ tới thế nhưng bị lão đυ.ng phải.

Sau khi Tượng Thiên buông tay, Hùng Dã và Chu Tịch lảo đảo vài bước mới đứng vững. Tượng Thiên không tiếp tục chú ý tới bọn họ mà lại đi tới khe núi: "Tất cả người trong sơn động đều ra hết cho ta!"

Tượng Thiên vừa nói xong, Hùng Hà lập tức lên tiếng: "Mọi người đều ra đi, mau lên!" Gặp phải một cường giả như vậy, bọn họ trừ nghe lời ra thì không có lựa chọn khác.

Tất cả người trong bộ lạc đều tụ lại ở khe núi, Hùng Dã và Chu Tịch cũng không ngoại lệ.

Tượng Thiên nhìn những người này, hỏi: "Các ngươi gần đây có thấy kẻ nào lạ mặt đi ngang qua nơi này hay không?"

Người trong bộ lạc lắc đầu sôi nổi.

"Có phát hiện dị tượng gì hay không?" Tượng Thiên lại hỏi.

Người trong bộ lạc vẫn sôi nổi lắc đầu.

Tức giận trong lòng Tượng Thiên lại bùng lên, năng lượng tán loạn trong cơ thể cũng không khắc chế nổi, hận không thể gϊếŧ sạch đám người trước mắt cho xong...... Cũng chính là lúc này, lão thấy được trên vách núi cách đó không xa treo một cái xác Tiết Hung Ngô Công.

Hai mắt lão híp lại, nhìn về phía đám người trước mặt: "Cái đó các ngươi bắt được ở chỗ nào?"

Lão nhớ rõ người trong bộ lạc này chưa từng tới mảnh rừng rậm kia, là gần đây đi sao?

"Là từ chỗ này đi về hướng bắc ba giờ bắt được." Hùng Hà vội vàng nói, lại bổ sung địa hình địa mạo chỗ đi săn.

"Bắt như thế nào?" Tượng Thiên lại hỏi.

Hùng Hà không biết Tượng Thiên vì sao lại hỏi vậy, hơi mờ mịt: "Nhìn thấy thì bắt." Lúc ấy con Tiết Hung Ngô Công này kỳ thật là bị Sư Lệ hấp dẫn tới, chẳng qua Tượng Thiên người tới không có ý tốt, Hùng Hà cũng không cố tình nhắc tới.

Người trong bộ lạc đều vô cùng yếu, Tiết Hung Ngô Công bắt được cũng chỉ là một con rất nhỏ, hơn phân nửa chính là con Tiết Hung Ngô Công này tự mình từ trong rừng rậm chạy ra ngoài......

Một chút hữu dụng cũng không hỏi ra được, Tượng Thiên càng thêm phẫn nộ, vung tay lên đánh nát một cái nồi đá đặt ở khe núi.

"Đại nhân, chúng ta xác thật chưa từng gặp người nào lạ mặt." Hùng Dã nói, bảo hộ Chu Tịch ở phía sau.

Tất cả người trong bộ lạc đều nơm nớp lo sợ. Tượng Thiên cũng biết, người có bản lĩnh đối phó đám Tiết Hung Ngô Công xuống tay với thần quả, người trong bộ lạc khẳng định không phát hiện được...... Lão lười để ý những kẻ này, chỉ nghĩ nhanh chóng bắt được thủ phạm, lập tức xoay người rời đi.

Nhưng lão mới vừa vận dụng năng lượng trong cơ thể đi ra khỏi vách núi, Sư Lệ đột nhiên hỏi: "Tượng đại nhân, ngươi không mang con của ngươi theo sao?"

Tượng Thiên khựng lại, người bộ lạc Đại Hùng cũng ngẩn ra —— Con? Con nào cơ?

Sư Lệ đời trước làm Thú Vương 50 năm duy ngã độc tôn, đến khi sắp già lại càng thêm thích mọi chuyện đều ấn theo gã an bài. Gần đây trong bộ lạc nơi chốn không hài lòng đã khiến gã rất khó chịu. Hùng Dã và Chu Tịch kết thành bạn lữ không nói, còn mỗi ngày ở trước mặt gã khoe ân ái khiến gã càng thêm vô cùng phẫn hận.

Gã vẫn luôn chờ mong nhìn thấy Chu Tịch và Hùng Dã tách ra. Gã cho rằng Tượng Thiên sẽ giống với đời trước, cứng rắn dẫn theo Chu Tịch, lại không nghĩ rằng Tượng Thiên chỉ hỏi mấy thứ không thể hiểu nổi xong đã muốn rời đi rồi.

Chẳng lẽ lúc này, Tượng Thiên còn chưa biết Chu Tịch là con của lão ta?

Tượng Thiên trở lại khe núi, nhìn về phía Sư Lệ.

Lão chưa từng nói ra thân phận của mình với nữ nhân kia, ngay cả hình thú cũng không cho nàng nhìn thấy.

Lại nói tiếp, nhân duyên của hai người bọn họ chỉ như sương sớm, nữ nhân kia vẫn luôn cho rằng lão là thú nhân lưu lạc.

Lúc này, cho dù là nữ nhân kia gọi lão là "Tượng đại nhân" cũng đã rất khác thường, càng đừng nói nữ nhân kia không còn nữa.

Lão lúc trước đã phát hiện, nữ nhân kia không ở trong bộ lạc, không cảm thấy kỳ quái —— Qua nhiều năm như vậy, chết rồi cũng là điều bình thường.

Nhưng bây giờ...... Người này nói ra hình thú của lão thì thôi, còn nhắc tới con lão......

Tượng Thiên ngay từ đầu từng chú ý Sư Lệ, nhưng sau lại bỏ qua. Người còn chưa trở thành chiến sĩ thú sơ cấp, có gì hay mà phải chú ý?

Nhưng hiện giờ Sư Lệ thốt ra lời này, lực chú ý của lão lập tức dồn hết lên người Sư Lệ: "Ngươi nói cái gì?"

"Chu Tịch là con của ngươi, ngươi không biết sao?" Sư Lệ nói, lại giải thích một câu: "Ta từng nghe mẹ Chu Tịch kể lại."

Người trong bộ lạc càng thêm ngẩn ngơ.

Cha Chu Tịch là ai, bọn họ đều không rõ, cũng không miệt mài theo đuổi. Đầu năm nay những đứa trẻ không biết cha có rất nhiều.

Sư Lệ nói Chu Tịch là con của đại nhân vật này, gã bị điên rồi sao?

Ngài ấy nổi giận thì làm sao bây giờ?

Sư Lệ qua nửa đời người, trước khi chết lại trở nên rất bảo thủ, chuyện trọng sinh càng khiến gã cảm thấy mình là độc nhất vô nhị, cho dù là sau khi trọng sinh phải chịu chút suy sụp cũng không sửa.

Lúc này gã chỉ vào Chu Tịch nói: "Hắn rất giống ngươi."

Quả đúng như lời Sư Lệ, mặt mũi Chu Tịch xác thật rất giống Tượng Thiên, chính bởi vậy, gã chưa bao giờ hoài nghi về chuyện này.

Tượng Thiên cũng chú ý tới điểm này, sắc mặt khó coi một hồi.

Cái đứa nhỏ ngốc nghếch trước kia đã lớn? Ngay cả hình thú cũng chưa thức tỉnh?

Lại nhìn bộ dạng thân mật giữa hắn và nam nhân bên cạnh...... Tượng Thiên cảm thấy mặt mũi của mình đều bị mất hết.

Đồng thời, Tượng Thiên cũng chú ý tới, người nơi này trừ Sư Lệ ra, những kẻ khác đều đầy mặt mờ mịt, rõ ràng là không biết chuyện đó. Nếu đã thế, con sư tử này làm sao mà biết được?

Chẳng lẽ là Thú Vương khác phát hiện ra hành tung của lão, làm ra chuyện gì đó?

Thần quả của lão có phải đã bị Thú Vương khác lấy đi hay không?

Tượng Thiên lười để ý Chu Tịch, ngược lại kéo Sư Lệ lập tức rời đi.

Người trong bộ lạc: "......" Đây rốt cuộc là chuyện thế nào? Không phải nói Chu Tịch là con trai của người này sao? Mặt mũi cũng rất giống......

Vì sao lão ta lại bắt Sư Lệ đi?