Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 27: Trị thương

Edit: Tagoon

Hùng Dã mặc dù biến thành hình thú, nhưng khiêng một thân cây to như vậy về nhà theo lý cũng rất mệt. Chẳng qua đại khái là trong lòng vui vẻ, y ngược lại không cảm thấy mệt.

Sau khi đi được một đoạn, Chu Tịch ngỏ lời muốn nghỉ ngơi một chút.

Hùng Dã đặt cây xuống, biến thành hình người, ngay lập tức nói: "Chu Tịch, ngươi về sau ra ngoài một mình ngàn vạn đừng chạy xa như vậy, bên ngoài rất nguy hiểm!"

Vừa nãy trong lúc vác cây y mới đột nhiên nghĩ tới chuyện này. Lúc ấy ở trong hình thú không nói được, cũng chỉ có thể nghẹn đến tận bây giờ mới nói.

Tuy rằng ở gần bộ lạc bọn họ không có khủng long ăn thịt thể hình lớn, nhưng một người ngay cả thú hình cũng không biến được như Chu Tịch đơn độc ra ngoài đi dạo thật sự quá nguy hiểm!

Lúc trước, Hùng Dã vẫn luôn cho rằng Chu Tịch ở cùng đội thu thập hái rau quả nên mới yên tâm như thế. Nhưng bây giờ xem ra căn bản không phải.

Chu Tịch vậy mà lại chạy tới một nơi xa như vậy!

Chu Tịch sửng sốt -- Hùng Dã đột nhiên biến thân không kịp phòng ngừa, còn không mặc váy da thú!

Hùng Dã thấy Chu Tịch không nói lời nào, lo lắng mình quản thúc quá nhiều khiến Chu Tịch không vui, lại nói: "Về sau ngươi muốn đi đâu xa, nếu không phải săn thú tập thể thì ta sẽ đưa ngươi đi." Bạn lữ của mình, đương nhiên phải tự mình bảo vệ cho thật tốt!

Chu Tịch lấy lại tinh thần, dời tầm mắt cười cười: "Được."

Bạn lữ của mình thật nghe lời! Hùng Dã vui vẻ đánh giá Chu Tịch -- Đi trong rừng rậm cả buổi, Chu Tịch thoạt nhìn vẫn rất sạch sẽ, thật là đẹp mắt!

Hùng Dã tìm một đề tài nói chuyện cùng với bạn lữ tương lai của mình: "Chu Tịch, ngươi kỳ thật không ngốc tẹo nào, vì sao trước kia không ra khỏi huyệt động?" Trước khi mẹ Chu Tịch mất, y cũng chưa từng nhìn thấy Chu Tịch.

Chu Tịch đã sớm bịa cho mình một lý do thật hoàn hảo, nghe vậy nói: "Ta trước kia thật sự rất ngốc, mỗi ngày cái gì cũng không muốn cái gì cũng không làm, cũng chỉ biết nằm...... Sau đó mẹ của ta mất rồi, ta một mình ở trong sơn động, thiếu chút nữa chết đói mới đột nhiên tỉnh táo lại."

"Hoá ra là như thế." Hùng Dã bừng tỉnh.

"Sau khi ta thanh tỉnh, người đầu tiên nhìn thấy chính là ngươi, ngươi với ta mà nói rất đặc biệt." Chu Tịch cười nói. Hắn lúc ấy uổng có dị năng trong tay, lại cố tình không có hạt giống, đành kéo cái thân thể sắp đói chết gian nan bò ra khỏi huyệt động muốn tìm đồ ăn. Kết quả hắn còn chưa tìm được đồ ăn đã bị Hùng Dã tới gặp Sư Lệ phát hiện, còn bị Hùng Dã nhét cho một mồm đầy thịt khủng long.

Mùi vị thật sự rất tệ.

Lúc Chu Tịch nói chuyện vẫn luôn nhìn Hùng Dã, Hùng Dã bị hắn nhìn đến nỗi tim đập ngày càng nhanh hơn.

Chu Tịch lần đầu tiên nhìn thấy y đã cảm thấy y rất đặc biệt? Chu Tịch có phải đã sớm yêu thích y rồi hay không?

Hùng Dã tâm tình càng tốt.

Chu Tịch thấy Hùng Dã như vậy, lại nói: "Sau đó, ngươi mời ta đến sơn động của ngươi ở, ta thật sự rất vui." Sơn động tập thể...... Nơi đó căn bản không phải là nơi dành cho người ở!

Tim Hùng Dã đập càng nhanh hơn: "Chu Tịch...... Ừm...... Ngại quá, khi đó ta không biết ngươi thích ta......" Chu Tịch tuyệt đối là bởi vì thích y, nên mới bởi vì có thể ở lại trong sơn động của y mà vui vẻ.

Chu Tịch có một loại cảm giác mình đang dụ dỗ tiểu nam hài đơn thuần. Hắn cũng không thể không thừa nhận, phản ứng như vậy của Hùng Dã khiến hắn rất thích.

Hắn cảm thấy mình rất khó yêu một người, nhưng có một người bạn lữ như vậy thật sự rất không tồi.

Hùng Dã đỏ mặt trong chốc lát mới bình phục lại, tiếp tục nói chuyện với Chu Tịch: "Chu Tịch, đáng tiếc ngươi lớn như vậy rồi mới thanh tỉnh. Nếu như ngươi thanh tỉnh sớm một chút thì tốt, nhất định có thể thức tỉnh ra hình thú."

Cho dù có những người thức tỉnh ra hình thú rất nhỏ yếu thì cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất so với không thức tỉnh còn tốt hơn nhiều.

Y nhớ rõ mình lúc mười tuổi sau khi thức tỉnh, mọi giác quan đều nhạy hơn rất nhiều, toàn bộ thế giới ở trong mắt y đều trở nên khác hẳn lúc trước, mà những người khác cũng giống y như thế.

Chu Tịch không thức tỉnh, thật sự quá đáng tiếc!

Nếu hắn có thể thức tỉnh, cho dù là thức tỉnh thành con chuột nhỏ xíu cũng có thể có thêm một số bản lĩnh. Tỷ như chuột chũi khứu giác cực kỳ nhạy bén.

"Nói không chừng ta về sau có thể thức tỉnh." Chu Tịch nói. Hắn từng nghiên cứu thân thể của mình, thân thể này so với các thú nhân khác trong bộ lạc kỳ thật không có gì khác nhau, cho nên hẳn là cũng có thể biến thành hình thú.

Là hắn không có hứng thú đối với việc biến thành dã thú, nên mới chưa từng biến đổi.

Nhưng bây giừo...... Khi nào rảnh, hắn có lẽ có thể thử biến đổi, nhìn xem mình rốt cuộc là chủng loại gì?

"Nếu như ngươi có thể thức tỉnh thì quá tốt, nói không chừng sẽ thức tỉnh thành mèo." Hùng Dã có chút chờ mong -- Bộ dáng lười biếng của Chu Tịch rất giống với Miêu Cẩm, nói không chừng sẽ giống Miêu Cẩm thức tỉnh thành mèo.

Nếu như Chu Tịch có thể thức tỉnh thành mèo, một con nho nhỏ nằm ở trong tay của y...... Y nhất định phải hôn một cái.

"Về sau sẽ thức tỉnh." Chu Tịch nói. Trên đời này loài động vật có vυ' nào cũng có, nghe Hùng Dã nói như vậy hắn ngược lại cũng có chút lo lắng.

Nếu như thân thể này thức tỉnh thành một con giời ơi đất hỡi nào đó......

Hắn sẽ bí mật biến thân xem mình rốt cuộc là gì trước rồi mới quyết định có nên cho Hùng Dã biết hay không.

Nếu hình thú không tồi, hắn sẽ giả bộ mình đột nhiên thức tỉnh. Nếu như hình thú khá đυ.t, vậy coi như hắn kỳ thật không thức tỉnh là được.

Hai người nghỉ ngơi trong chốc lát, Hùng Dã bèn đứng lên nói: "Chúng ta đi thôi!" Sớm trở về một chút mới làm được thùng nước.

"Ừ." Chu Tịch gật gật đầu.

Hùng Dã lại nói: "Ngươi đi phía trước ta." Chu Tịch đi đằng sau, nếu y không cẩn thận đi nhanh, Chu Tịch có lẽ sẽ không theo kịp, còn không bằng để Chu Tịch đi đằng trước.

Chu Tịch cười đáp ứng, sau đó lập tức nhìn thấy Hùng Dã biến thành hình thú, chịu thương chịu khó vác cây gỗ lớn kia lên.

Hắn bắt đầu cân nhắc phải cho Hùng Dã một chút khen thưởng.

Gấu nhỏ vất vả nuôi gia đình đáng yêu như vậy, nhất định phải chăm sóc tỉ mỉ mới được.

Chu Tịch dùng tốc độ tương đối phù hợp đi phía trước Hùng Dã, vừa đi vừa thuận tiện làm chết một ít cỏ cây không quá hữu hảo ven đường, lại đuổi đi một số loài động vật nhỏ lung tung rối loạn.

Hắn không muốn để mấy thứ này làm Hùng Dã bị thương.

Chẳng qua đối với hình thú của Hùng Dã mà nói, mấy thứ này căn bản là không thể tổn thương được y.

Gấu tuy rằng có thể đứng thẳng, nhưng như vậy sẽ rất mệt. Hùng Dã tuy nói là khiêng gỗ đi, kỳ thật là dùng một cái chân trước giữ chặt khúc gỗ, còn ba cái chân khác thì dùng để đi đường.

Sau khi đi được một đoạn, bờ vai của y đã khá nhức mỏi, nhưng vẫn có thể nhịn xuống -- Y muốn trở về thật nhanh.

Đang nghĩ như vậy thì Hùng Dã nhìn thấy Chu Tịch dừng lại: "Nơi này có thứ ăn được, ta muốn đi hái một ít."

Hùng Dã biến thành hình người, lập tức nói: "Để ta giúp ngươi."

Chu Tịch không từ chối, sau đó lập tức nhìn thấy Hùng Dã cởi truồng tung ta tung tăng đi hái rau.

Cái tư thế này...... Rõ ràng chính là câu dẫn.

Chu Tịch dụi dụi mũi. Lúc ra ngoài hắn có mang theo cái sọt đơn giản làm bằng cành cây -- Người trong bộ lạc đều biết làm loại sọt này.

Chẳng qua, xét thấy sọt có quá nhiều "lỗ hổng", mọi người bình thường đều lót vài cái lá cây khá lớn ở bên trong rồi mới dùng để chứa đồ vật.

Sọt của Chu Tịch tràn đầy lá cây, hiện tại hắn cất rau vào sọt, xách ở trên tay.

"Có cần ta mang giúp ngươi không?" Hùng Dã hỏi.

"Không cần." Chu Tịch đáp.

Rau cỏ không nặng là bao, Hùng Dã cũng không tiếp tục kiên trì. Y một lần nữa biến thành hình thú, thay đổi một cái chân khác khuân khúc gỗ trên lưng mình, tiếp tục đi về phía trước.

Đi được một lúc, Chu Tịch lại dừng, chỉ vào một cái tổ chim trên thân cây bên cạnh nói: "Trứng khủng long hôm qua ăn rất ngon, trứng chim hẳn là cũng không kém."

Hùng Dã lại một lần nữa biến thành hình người: "Trứng chim còn ngon hơn trứng khủng long nhiều, để ta lấy cho ngươi."

Nói đoạn, còn chưa mặc váy da thú đã bắt đầu trèo cây.

Một số loài gấu trèo cây khá thành thạo, nhưng hình thú của Hùng Dã quá lớn, không có cách nào trèo được, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc y lấy trứng chim.

Y có thể dùng hình người trèo cây!

Chu Tịch đứng dưới tàng cây: Thật sự nhìn không sót một cái gì!

Chưa đến chốc lát, Hùng Dã đã mang theo xuống ba quả trứng chim nhỏ hơn trứng gà một chút: "Bên trong tổng cộng có sáu quả trứng, ta cầm một nửa."

"Ừ." Chu Tịch cười với y, bỏ ba quả trứng vào trong sọt, khích lệ: "Hùng Dã, ngươi thật lợi hại."

Hoạt động gân cốt một chút còn được khen, Hùng Dã vô cùng cao hứng tiếp tục khiêng gỗ đi.

Đi được một lúc...... Chu Tịch lại có chuyện.

Dọc theo đường đi, hai người lục tục ngừng năm lần, thu thập một vài thứ thượng vàng hạ cám.

Hùng Dã tính tình tốt thật sự, không hề cảm thấy mất kiên nhẫn một chút nào, ngược lại còn rất vui vì Chu Tịch có việc nhờ y hỗ trợ, lên cây xuống nước làm đến vô cùng vui vẻ.

Quả là một chú gấu nhỏ đầy sức sống...... Chu Tịch dẫn theo gấu nâu khổng lồ trở về bộ lạc.

Lúc bọn họ tới nơi, trời đã gần như tối đen, người trong bộ lạc đã đốt lửa, quây quần một chỗ chuẩn bị ăn cơm tối.

Cũng không thể nói là cơm tối...... Người trong bộ lạc thường thường một ngày chỉ ăn một bữa này, ăn đến no căng rồi ngủ một giấc, sau đó ngày mai lại tiếp tục đi săn.

Hiện giờ Chu Tịch dẫn theo Hùng Dã trở về, mọi người đều nhìn thấy.

"Cái cây này to thật."

"Hùng Dã chặt cây về làm gì?"

"Chắc là để làm đồ dùng...... Các ngươi có thấy không? Trên cây có tổ ong và cá sấu!"

"Hùng Dã thật lợi hại."

"Chu Tịch ở bên Hùng Dã đúng là không cần lo ăn uống!"

......

Mọi người hâm mộ nhìn Hùng Dã, lại nhịn không được ghen ghét Chu Tịch.

Còn có một vài người thực lực tương đối kém cỏi lại bắt đầu hối hận, hối hận vì không sớm một chút nghĩ cách bắt lấy Hùng Dã.

Chỉ cần có thể cả đời không đói bụng, kết bạn lữ với Hùng Dã cũng không tính là gì! Vốn dĩ thực lực bọn họ khá yếu nên không nhất định có thể có con cái.

"Anh Hùng Dã." Đám trẻ trong bộ lạc chạy ra, chào hỏi với Hùng Dã.

Hùng Dã định biến thành hình người nói vài câu với bọn chúng, nhưng bị Chu Tịch phát hiện ra kịp thời ngăn lại: "Đi cất đồ xong trước đã rồi hẵng xuống dưới." Nếu chỉ có hai người bọn họ biến đổi thì cũng được, nhưng lúc này vẫn nên đừng làm chuyện không mặc quần áo!

Hùng Dã gật gật đầu, y cẩn thận đặt cây gỗ trước cửa nhà mình rồi sau đó mới vào sơn động biến thành hình người, Chu Tịch đúng lúc đưa tới một cái váy da thú.

Chu Tịch nói: "Chúng ta mở tổ ong ra, giữ lại một ít, còn lại đưa cho tư tế đi."

Hùng Dã gật gật đầu, lập tức phá tổ ong, sau đó đổ không ít mật vào một vỏ trứng khủng long mà buổi sáng ăn, lại lấy ra một ít nhộng ong đặt trong bát đá.

Chu Tịch không có hứng thú với nhộng ong, nhưng Hùng Dã muốn ăn...... Vậy ăn đi.

Để lại vừa đủ mật ong, sau đó Hùng Dã cầm phần còn dư lại, dẫn theo Chu Tịch tới huyệt động của tư tế.

Sơn động tư tế ở thoạt nhìn không khác biệt nhiều so với sơn động của Hùng Dã, chỉ là bên trong có khá nhiều loại khí cụ làm bằng đá hoặc gỗ.

Nhưng Chu Tịch không cảm thấy hâm mộ một chút nào.

Trong sơn động của tư tế tản mát ra một cái mùi mà người già thường có, không gợi chút cảm giác vui mừng nào, vẫn là mùi của Hùng Dã dễ ngửi hơn.

"Hùng Dã, sao ngươi lại tới đây?" Tư tế cười hỏi, lại ngửi ngửi: "Mật ong?"

"Tư tế gia gia, ta tìm được một cái tổ ong, tặng cho ngươi một ít." Hùng Dã nói.

Tư tế cực kỳ vui vẻ: "Thật không tệ, ngươi có thứ gì muốn đổi sao? Ta có thể đổi cho ngươi."

"Tư tế gia gia, nghi thức bạn lữ hai ngày sau......" Hùng Dã gãi gãi cái ót của mình.

"Ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi thiết kế một cái nghi thức bạn lữ xinh đẹp nhất." Tư tế lập tức nói. Yêu cầu này, lúc trước khi Hùng Dã muốn cùng Sư Lệ kết thành bạn lữ đã từng đề qua, còn bây giờ...... Ông hẳn là nên giúp Hùng Dã làm càng tốt hơn.

Hùng Dã nghe tư tế nói như vậy thì cực kỳ vui vẻ: "Cảm ơn tư tế gia gia."

Tư tế hiền từ ngắm nhìn y, lại lấy ra một cái chén nhỏ: "Cái này cho ngươi ăn."

"Đây là cái gì?" Hùng Dã rất tò mò, Chu Tịch sau khi nhìn qua lại phát hiện trong chén này chứa tóp mỡ.

Rất hiển nhiên, tư tế đã dựa theo lời của hắn đi thắng mỡ khủng long.

"Cái nàu dùng thịt mỡ thắng ra được, ăn đặc biệt ngon. Mấy thằng nhóc kia muốn ăn, ta chỉ cho bọn nó nếm một tẹo, bây giờ cho ngươi." Tư tế đưa cái chén kia cho Hùng Dã, lại nhìn về phía Chu Tịch: "Ta dựa theo lời của ngươi làm ra trứng khủng long ăn rất ngon, bây giờ vẫn còn no căng."

Còn chuyện trong lúc làm không cẩn thận bị mỡ bắn vào, trên tay bị bỏng vài nốt thì không cần thiết nói.

Lần sau ông nhất định sẽ không bị bỏng!

Hùng Dã ăn một miếng tóp mỡ, quả nhiên rất ngon, bèn muốn cho Chu Tịch nếm thử một chút, nhưng Chu Tịch cự tuyệt: "Ta không thích, ngươi ăn đi."

Sau khi từ chối ăn tóp mỡ, Chu Tịch lại nhìn về phía tư tế: "Tư tế gia gia, mỡ thắng được có thể để rất lâu."

"Vậy hả? Ta muốn thử nghiệm một chút!" Tư tế vô cùng kinh hỉ, lại nói: "Chu Tịch, ngươi đột nhiên trở nên rất thông minh."

"Chu Tịch nhất định là đã được Thần Thú ban phúc." Hùng Dã kể hết những lời mà ban ngày Chu Tịch lừa dối y cho tư tế.

Tư tế cũng tin hệt như Hùng Dã, nói với Chu Tịch: "Nhất định là Thần Thú đang phù hộ ngươi!"

Chu Tịch: "......" Ngại quá, hắn lại không tin vào Thần Thú......

Đưa chỗ nhộng ong vẫn còn không ít và một phần tổ ong cho tư tế, Hùng Dã lại lột da làm sạch cá sấu. Da cá sấu cùng với cái đầu không có mấy thịt và móng vuốt linh tinh, y theo thường lệ cho hết mấy đứa nhỏ.

Sau đó Chu Tịch lập tức nhìn thấy tụi nhóc đó dùng dao đá cắt da cá sấu, chuẩn bị ăn luôn.

Da cá sấu có thể làm túi, phỏng chừng ăn vào rất chống đói?

Bọn họ hôm nay đi ra ngoài mang theo không ít đồ trở về, nhưng đã quên đốn củi, Hùng Dã bèn ở khe núi dùng lửa của khu tập thể, nướng toàn bộ con cá sấu.

Chu Tịch lúc trước không muốn tiếp xúc với người trong bộ lạc, rất ít khi ngồi ở khe núi, bây giờ thật ra đã khá hơn rất nhiều...... Hắn ngồi bên cạnh Hùng Dã, dùng tinh thần lực chú ý đến mọi người xung quanh.

Hiện giờ là thời điểm khe núi náo nhiệt nhất.

Đứa bé sinh từ năm ngoái còn chưa biết đi rúc trong lòng mẹ bú sữa, hai gã đàn ông đang thổ lộ với Hùng Bạch, lại có người đang thổi phồng những chuyện xảy ra lúc đi săn hôm nay, còn có người nói về chuyện của Sư Lệ.

"Sư Lệ hôm qua đánh cả mẹ và em trai hắn!"

"Sao tự nhiên hắn lại đánh bọn họ?"

"Ta cũng không biết, hẳn là cãi nhau."

"Mẹ và em trai hắn chưa bao giờ khiến người ta thích."

"Sư Lệ bây giờ cũng không khiến người thích."

"Ta lúc trước cảm thấy Sư Lệ rất lợi hại, bây giờ ngẫm lại, vẫn là Hùng Dã lợi hại hơn."

"Vốn dĩ Hùng Dã đã rất lợi hại."

"Cả một ngày nay vẫn chưa nhìn thấy Sư Lệ......"

......

Hôm nay Sư Lệ cả ngày không rời khỏi sơn động, mọi người cũng bèn không nhìn thấy gã. Ngược lại là Hùng Kỳ mấy ngày hôm trước gần như không rời khỏi sơn động, giờ lại từ trong sơn động bước ra, cà nhắc cà nhắc đến bên cạnh Hùng Dã: "Hùng Dã, cảm ơn ngươi."

"Ngươi cảm tạ ta làm cái gì?" Hùng Dã khó hiểu nhìn Hùng Kỳ.

Hùng Kỳ nói: "Ngươi đánh bại Sư Lệ, ta vui mừng."

Hùng Kỳ tuy rằng nói như vậy, nhưng trên mặt hắn căn bản không có chút gì gọi là vui mừng, ngược lại tràn đầy ẩn nhẫn thống khổ. Hùng Dã chú ý tới điểm này, hơi lo lắng hỏi: "Ngươi có phải là không thoải mái hay không?"

"Ta về sau nói không chừng...... Không thể đi săn nữa." Hùng Kỳ cắn răng nói, đầy vẻ mất mát không thành lời. Lúc trước hắn là chiến sĩ mạnh nhất trong bộ lạc, có thể sau này...... Hắn nói không chừng sẽ phải trở thành một trong những thành viên của sơn động tập thể.

"Ngươi làm sao vậy?" Hùng Dã cả kinh, vội vàng hỏi, còn Chu Tịch thì lập tức dùng tinh thần lực dò xét thân thể Hùng Kỳ.

"Vết thương của ta khá nghiêm trọng, chẳng biết có thể lành lại hay không." Hùng Kỳ nhịn đau nói. Hắn lúc này rất hối hận, mấy ngày hôm trước hắn không nên mang theo thương tích chiến đấu với Sư Lệ, cuối cùng bị thua không nói, vết thương còn nặng thêm.

Hùng Kỳ bị thương xác thật rất nghiêm trọng -- Xương của hắn gãy nát, còn bị chệch.

Chút thương này đặt ở hiện đại căn bản không phải chuyện gì to tát, nắn xương thẳng lại là được. Nhưng ở thời đại này hẳn là không có ai biết bó xương đâu nhỉ?

Bác sĩ trong bộ lạc, vị tư tế gia gia hiền lành kia, chỉ biết một vài phương thức trị liệu thô sơ.

Nếu thế, xương của Hùng Kỳ mọc lệch, hắn liền xong rồi -- Ở bộ lạc, nếu như xương mọc lệch sau khi gãy thì sẽ thành què, cho nên không thể tiếp tục tham gia săn thú, chỉ có thể gia nhập vào đội thu thập.

Đổi lại lúc trước, loại chuyện này Chu Tịch sẽ không quan tâm.

Sau khi trải qua mạt thế, hắn không thích quản chuyện của người khác. Mỗi khi ra ngoài thu thập, hắn hỗ trợ dùng dị năng giục sinh thực vật cũng chỉ là hồi báo việc hắn sống ở trong bộ lạc mà thôi.

Nhưng bây giờ......

Trong bộ lạc này người có sức chiến đấu mạnh mẽ rất ít, tổn thất một người như vậy đối với bộ lạc có ảnh hưởng rất lớn, ngay cả Hùng Dã cũng bị ảnh hưởng -- Hùng Dã về sau nói không chừng càng phải vất vả đi săn mới có thể nuôi sống một đoàn người đông thế này.

Chu Tịch nói: "Hùng Dã, ngươi không phải học y thuật từ tư tế sao? Có muốn xem cho Hùng Kỳ hay không?"

Hùng Dã liền nói ngay: "Có."

Hùng Kỳ cũng nguyện ý để Hùng Dã xem cho mình. Hắn hiện giờ đã là có bệnh vái tứ phương: "Ta đi tìm tư tế, aish...... Tư tế bảo ta tự mình chậm rãi dưỡng, nhưng mấy ngày nay...... aish...... Ta đau đến ngủ không được."

Hùng Kỳ bị gãy xương ở phần hông, hắn nằm trên mặt đất, nghiêng người để Hùng Dã xem vết thương cho hắn.

Hắn da lông dày, mặc kệ là bị khủng long quất một đuôi hay là bị Sư Lệ lặp lại công kích, miệng vết thương bên ngoài nhìn đều không mấy nghiêm trọng. Chỉ nhìn một cách đơn thuần từ ngoài căn bản sẽ không biết xương hắn đã gãy.

Hùng Dã định giơ tay kiểm tra, Chu Tịch nói: "Hùng Dã, chúng ta không phải có thảo dược sao? Ngươi đi lấy một ít xuống đây." Miệng vết thương chỗ này Hùng Dã vẫn nên đừng chạm vào.

"Được." Hùng Dã gật gật đầu, trở về lấy thảo dược.

Sau khi đuổi được Hùng Dã vừa tính toán chạm vào mông người khác đi, Chu Tịch sờ nắn lên eo sườn Hùng Kỳ: "Thảo dược Hùng Dã hái có hiệu quả rất tốt, ngươi dùng nhất định sẽ khoẻ lại."

Một nắn này hắn chụp đến cực kỳ tự nhiên, căn bản sẽ không ai hoài nghi cái gì. Nhưng chỉ có một mình Chu Tịch biết, hắn đã dùng tinh thần lực chỉnh lại xương Hùng Kỳ về đúng vị trí.

Hùng Kỳ nghe Chu Tịch nói xong lập tức dâng lên một trận hy vọng. Chẳng biết có phải bởi thế hay không, hắn cảm thấy nơi bị thương không còn quá đau như trước nữa. Đúng lúc này, Hùng Dã cầm xuống một ít thảo dược.

Hôm nay trên đường trở về, bọn họ đã hái được một ít thảo dược, tất cả đều đặt chung với nhau. Bên trong có trị thương cầm máu, còn có an thần, thậm chí có mấy loại cây ẩn chứa khá nhiều năng lượng, có chỗ lợi với thân thể.

Cuối cùng là một loại Chu Tịch đã định để lại cho Hùng Dã, đương nhiên không có khả năng cho Hùng Kỳ. Hắn cho Hùng Kỳ dùng một ít thảo dược an thần trước: "Ngươi nhai ăn hết đi."

Bảo hắn ăn sống loại cỏ này? Hùng Kỳ hơi khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời cầm lên ăn, ăn xong thì lập tức cảm thấy trong miệng đắng ngắt, đặc biệt khó chịu.

Hùng Dã thương hại nhìn Hùng Kỳ. Loại cỏ này Chu Tịch đã từng cho y ăn, nhưng đều là được nấu chín, bây giờ Hùng Kỳ lại phải ăn sống...... Thật đáng thương!

"Mấy cái này thì ngươi tự nhai đắp lên miệng vết thương." Chu Tịch lại đưa cho Hùng Kỳ vài cọng thảo dược trị thương.

"Ừm......" Hùng Kỳ tiếp tục nhận lấy, ngoan ngoãn làm theo.

"Trở về ngủ một giấc là không sao nữa." Chu Tịch nói. Năng lực hồi phục của thú nhân vô cùng mạnh mẽ, Hùng Kỳ tuy rằng bị gãy xương, nhưng nghỉ ngơi cẩn thận mấy ngày hẳn là sẽ không có việc gì.

Trừ phi tự hắn tìm đường chết, lại đi đánh nhau với người khác.

Hùng Dã không biết nội tình, đương nhiên không lạc quan giống như Chu Tịch, nhưng vẫn an ủi Hùng Kỳ: "Ngươi yên tâm, ngươi nhất định sẽ khoẻ lại."

Hùng Kỳ không biết Hùng Dã chỉ là đang an ủi mình, hắn cảm thấy miệng vết thương không đau như trước nữa, trong lúc nhất thời đối với Hùng Dã cảm kích vạn phần.

Hắn trước kia kỳ thật không quá thích Hùng Dã. Hùng Dã rất lợi hại, làm hắn cảm giác thấy nguy cơ.

Nhưng giờ khắc này, hắn đột nhiên nhận ra trước kia mình quá không nên thân.

Hùng Dã làm người thật sự không tồi, biết hắn bị thương, biết hắn có khả năng sẽ mất đi sức chiến đấu nhưng vẫn đối xử với hắn hiền lành như cũ, lại còn cho hắn thảo dược trân quý.

Hắn về sau nhất định phải báo đáp Hùng Dã!

Hùng Kỳ nghĩ vậy xong, nghe lời trở về đi ngủ. Mà hắn lúc đi về sơn động, thân thể đã không còn bị vẹo như ban đầu nữa.

Hùng Dã không chú ý tới điểm này, gãi gãi đầu nhìn Chu Tịch: "Chu Tịch, chúng ta ăn thịt đi."

"Ta không muốn ăn." Chu Tịch nói.

"Thịt cá sấu ăn rất ngon, thật đó!" Hùng Dã liên tục bảo đảm, ăn một miếng to cho Chu Tịch xem.

Chu Tịch thấy y ăn ngon lành như vậy, rốt cuộc cũng có hứng thú nếm thử, nếm xong thì cảm thấy có thể tiếp thu nên lại ăn một chút.

Hùng Dã thấy thế cực kỳ vui vẻ.

Mọi người nhìn thấy một màn này không khỏi cảm thấy chua lòm -- Chu Tịch sao lại tốt số như vậy chứ!

Sao không có ai đưa đồ ăn cho bọn họ, bọn họ không ăn còn khuyên bọn họ ăn đi?

Có người đỏ mắt không chịu nổi, thậm chí nhảy ra nói với Hùng Dã: "Hùng Dã, ta vẫn luôn rất thích ngươi, ta nguyện ý cùng ngươi kết thành bạn lữ......"

"Ta đã có bạn lữ." Hùng Dã nói. Người trước mắt y có quen, hắn lúc trước còn đang theo đuổi một nữ nhân trong bộ lạc!

"Ta lợi hại hơn Chu Tịch, nhất định thích hợp với ngươi hơn." Người nọ lại nói.

"Ta thích Chu Tịch." Hùng Dã nói, lại nhìn về phía Chu Tịch: "Chu Tịch, ở trong mắt ta ngươi là tốt nhất."

Chu Tịch cười rộ lên.

Hùng Dã thấy hắn cười, nhịn không được tiếp tục khen ngợi: "Ngươi thật sự rất giỏi giang, nấu cơm ăn ngon, lớn lên cũng đẹp." Y không biết khen cái gì, chỉ có thể khen đẹp!

Chu Tịch: "......" Được rồi, không nghĩ tới Hùng Dã còn nhìn mặt.

Ăn thịt cá sấu xong, hai người bèn trở lại sơn động.

Hùng Dã ấn theo yêu cầu của Chu Tịch, cưa một đoạn từ cây gỗ to kia, bắt đầu dùng dao đá đẽo thùng nước.

Cây gỗ này vô cùng cứng rắn, dao đá không dùng được, y còn biến thành hình thú, dùng móng vuốt của mình gọt...... Đáng tiếc hiệu quả cũng như nhau.

Chu Tịch cười cười, đi "ngủ" trước, thuận tiện dùng tinh thần lực giúp đỡ Hùng Dã chút vội.

Hùng Dã thấy Chu Tịch ngủ, lập tức thả nhẹ động tác trên tay, sau đó chẳng hiểu vì sao, tốc độ đẽo gỗ ngược lại còn nhanh hơn.

Y ngay từ đầu quá không kiên nhẫn, xem ra loại gỗ này phải chậm rãi đẽo gọt.

Làm thùng nước không khó, Hùng Dã tốn hơn một giờ đã làm xong. Y tới khe núi rửa sạch rồi múc đầy một thùng xách về sơn động, sau đó mới đi ngủ.

Thấy y ngủ, Chu Tịch lại một lần nữa dẫn động năng lượng xung quanh tiến vào thân thể y.

Hùng Dã hôm nay làm không ít việc, ngủ lại muộn, không làm như vậy ngày mai không chừng sẽ không có tinh thần.

Ngày hôm sau, Hùng Dã như cũ tinh thần gấp trăm lần thức dậy.

Y cảm thấy mình gần đây tinh thần đặc biệt tốt, sức lực cũng lớn...... Có một gia đình, có người chiếu cố quả nhiên là khác hẳn.

Không nói đâu xa, chỉ nói ăn, trước kia buổi sáng y toàn nhịn đói, bây giờ thì sao? Chu Tịch hôm nay thế nhưng dùng trứng chim xào nhộng ong cho y ăn!

Thật sự quá thơm, ăn quá ngon! Chỉ là Chu Tịch lại không thích ăn nhộng ong, chỉ ăn mỗi trứng.

Hùng Dã ăn uống no đủ, cảm thấy mỹ mãn rời sơn động tới khe núi tập hợp -- Hôm nay lại là một ngày săn thú tập thể.

Lúc Hùng Dã đi xuống, khe núi vẫn chưa có mấy người. Y đang định giãn gân cốt một chút thì đột nhiên nghe thấy tiếng của Hùng Kỳ: "Hùng Dã!"

Hùng Dã vừa quay đầu đã nhìn thấy Hùng Kỳ kích động đi về phía mình, đôi mắt đỏ bừng dang tay định ôm y: "Hùng Dã, cảm ơn ngươi......"

Hùng Dã không chút nghĩ ngợi lập tức né tránh.