Tác giả: Thẩm Tang Du
Editor: kkoten
Nạp Lan Chi không nghĩ sẽ buông tha cho Trần Đống, cô cũng tiếc cho các tuyển thủ lúc trước bị Trần Đống dụ dỗ sử dụng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên sự nghiệp tiền đồ bị huỷ hoại, giống như ba cô.
Nạp Lan Thừa Lập đối với đề nghị của cô có chút do dự, ông không sợ đem vết sẹo nhiều năm của mình lộ ra, mà ông sợ sẽ hủy đi tiền đồ của con gái ông, chuyện này dù sao cũng là chuyện xấu của quốc gia, bị cô công bố ra như vậy, cũng phải nhìn mặt trên có đồng ý hay không.
Nạp Lan Chi kiên trì, cô tin tưởng Phó Trí Thành sẽ không vô cớ nói với cô như vậy.
Nạp Lan Chi hy vọng có thể quay một bộ phim ngắn, công bố sự thật về thế kỷ trước * sự thật mười năm trước của giới bơi lội, ba cô không nên gánh vác sự quở trách của nhiều người như vậy, người chân chính nên gánh chịu bây giờ lại hưởng thụ tất cả danh dự danh vọng huấn luyện viên cấp quốc gia.
Cô cùng Lưu Kiện nói, Lưu Kiện lập tức từ nước ngoài trở về, thống khoái nói: "Ta cả đời này đã bị đủ loại uất ức, còn có cái gì mà không dám làm, tuổi đã già, ta không muốn lúc ta chết còn không thanh bạch."
Lưu Kiện mắng Nạp Lan Thừa Lập, thúc giục ông đáp ứng.
Lưu Kiện cùng Nạp Lan Thừa Lập lại liên hệ với mấy vận động viên đồng dạng chịu tàn hại năm đó, bởi vì đã cách hơn hai mươi năm, cũng không biết có thể liên hệ được hay không, liên hệ cho bốn người, Lưu Kiện và Nạp Lan Thừa Lập cùng bọn họ nói chuyện, có ba người lập tức đồng ý, còn một người chỉ nói để suy nghĩ.
Nạp Lan Chi cũng không vội quay phim lập tức, Lưu Kiện và Nạp Lan Thừa Lập còn đang liên hệ một ít đồng đội năm đó, nếu phải làm, vậy phải làm lớn một chút.
Năm nay cuối tháng sáu, Nạp Lan Chi sinh nhật mười tám tuổi, Nạp Lan Thừa Lập cùng Thẩm Dĩnh muốn làm cho cô một bữa tiệc sinh nhật lớn chút, Nạp Lan Chi cảm thấy vừa làm tiệc mừng vào đại học rồi lại làm tiệc sinh nhật quá phiền toái, gộp chung vào làm là tốt nhất.
Ngẫm lại cũng cảm thấy phiền toái, liền chờ thông báo trúng tuyển tới rồi cùng làm với tiệc mừng vào đại học.
Thông báo trúng tuyển đại học phải trung tuần tháng 7 mới biết được, Nạp Lan Chi tuy rằng biết mình khẳng định sẽ trúng tuyển địa học Q, nhưng thông báo chưa tới vẫn nên điệu thấp một chút, giống với mọi người.
Nạp Lan Chi lập tức đã bị Vương Thiến triệu hồi, # chính là kiểu hồi lâu không quen nhìn người nhàn rỗi #
Nạp Lan Tông cũng lập tức cùng cô quay về thành phố B, hắn ở thành phố B còn có chính sự phải làm, công ty mới vừa khởi bước, hắn không rời ra được.
Trở lại thành phố B, Nạp Lan Chi đến Phó gia trước, sau đó lại đi căn cứ huấn luyện.
Hơn hai tháng không luyện tập, Nạp Lan Chi vừa lên tới đã bị ngược thảm, khôi phục lại một lần nữa là cả một quá trình dài dòng, quả nhiên không thể chậm trễ.
Cô ở trong đội thấy được Diệp Tử Ninh, sau khi trở về từ nước A, đội bơi liền vào được mấy đồng đội mới, Diệp Tử Ninh cũng ở trong đó, Vương Thiến muốn, cô ấy chủ yếu phụ trách tuyển thủ bơi tự do cùng bơi bướm, đội viên của cô ấy không nhiều lắm, nhưng nhất định phải có chất lượng.
Diệp Tử Ninh cùng Nạp Lan Chi thành sư tỷ muội, Nạp Lan Chi thích nhất chính là nghe Diệp Tử Ninh kêu cô là sư tỷ, nhưng Diệp Tử Ninh lớn hơn một tuổi so với cô, đại đa số Diệp Tử Ninh đều sẽ dùng cái này tới phản bác cô.
Ngày hai mươi bảy tháng sáu, Nạp Lan Chi bị Vương Thiến thêm mấy mục huấn luyện, huấn luyện đến lúc ăn mới thả cô, Nạp Lan Chi thay một bộ quần áo liền đi tới nhà ăn, đối với đồ ăn của nhà ăn cô nhấc không nổi hứng thú.
Đi đến cửa nhà ăn, Nạp Lan Chi cảm thấy quái quái, dựa theo giờ này, phải có rất nhiều người đến ăn mới đúng, sao vắng không thế này, đèn nhà ăn cũng tắt, đã gần 7 giờ, sắc trời có chút tối tăm, Nạp Lan Chi đáy lòng trào ra một tia cổ quái. Nạp Lan Chi mới vừa bước vào nhà ăn, đèn liền được bật sáng lên.
"Happy Birthday To You, Happy Birthday To You......" Cả nhà ăn phát ra tiếng hát bài chúc mừng sinh nhật vang dội chỉnh tề.
Toàn bộ người của đội bơi đều ở nhà ăn, Mao Lanh Canh, Trịnh Khải Ninh cùng Diệp Tử Ninh đẩy bánh kem sáu tầng đi ra, có chữ ghi trên đó: Tiểu sư muội mười tám tuổi sinh nhật vui vẻ!
Nạp Lan Chi ngây ngô cười, ngơ ngác đứng ở cửa.
Nạp Lan Chi đương nhiên biết hôm nay là sinh nhật mình, nhưng cô cũng không phải người sẽ nhắc nhở người khác nhớ tới sinh nhật cô, có nhớ kỹ hay không cũng không quan trọng. Cả một ngày không có người cùng cô nói sinh nhật vui vẻ, Nạp Lan Chi cũng có điểm buồn bực nho nhỏ, không nghĩ tới bọn họ cho cô cái kinh hỉ lớn.
"Đứng ngốc đó làm gì, còn không mau tiến vào!" Vương Thiến đẩy cô vào, hôm nay nhiệm vụ của Vương Thiến chính là gia tăng huấn luyện bám trụ Nạp Lan Chi, làm cho bọn họ có thời gian chuẩn bị.
Nạp Lan Chi đi đến trung tâm, tên bánh cắm mười tám ngọn nến.
"Cảm ơn, cảm ơn mọi người......." Nạp Lan Chi lại có chút nghèo từ, ngôn ngữ của cô vốn dĩ không tốt.
"Hảo hảo, mau ước đi, tới tới tới, tắt đèn a!"
Nhà ăn đèn lại bị tắt, chỉ có ngọn nến trên bánh kem là sáng lên, nhà ăn mấy chục người hợp xướng hát sinh nhật vui vẻ, Nạp Lan Chi chắp tay trước ngực, mặc niệm mấy cái nguyện vọng. Sau đó mở to mắt, "Xong rồi."
Cả nhà ăn đều là tiếng vỗ tay, sau đó đèn được bật sáng.
Nạp Lan Chi nhìn bánh kem sáu tầng, tầng trên cùng có một mỹ nhân ngư, lại nhịn không được cười.
Trịnh Khải Ninh: "Xong rồi, sư muội kích động đến choáng váng, cả đêm đều ngây ngô cười."
"Xuẩn, tiểu sư muội kia phải kêu là manh, không gọi ngốc!"
Nạp Lan Chi vẫn luôn cảm thấy mình không thích nói chuyện, ở trong đội nhân duyên cũng không phải đặc biệt tốt, nhưng hôm nay điên đảo ý nghĩ này của cô, có lẽ, cùng người khác ở chung cũng không khó như vậy.
"Cảm ơn mọi người, đây là, Món quà đặc biệt nhất kinh hỉ nhất tôi thu được. Tôi miệng tương đối bổn, không thích nói chuyện, thứ lỗi. Có lẽ duy nhất có thể nói chính là cảm ơn." Nạp Lan Chi hướng tới mọi người nói.
"Sư muội, quà còn chưa có đưa đâu!" "Quà của chị ở chỗ này nè!" Tất cả mọi người đều cử cử quả trong tay.
Nạp Lan Chi sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt tròn xoe, a, còn có quà a!
Các sư huynh sư tỷ một đám đưa quà lên, Nạp Lan Chi có loại ảo giác giống như là công chúa ngủ say, các tiên nữ ban lời chúc phúc cho công chúa.
Cũng không biết ai khởi đầu trước, lúc sau tặng lễ liền biến thành cái dạng này.
"Ta chúc ngươi mỹ lệ khỏe mạnh, hạnh phúc thanh xuân vĩnh trú, A Chi thân ái."
"Úc, công chúa thân ái, làn da của người sẽ trắng giống như tuyết, môi sẽ hồng......."
Nạp Lan Chi cười đến chảy cả nước mắt, # các sư huynh sư tỷ một đám bệnh tang nên xử lý như thế nào #
Thu quà thu đến mỏi tay, Nạp Lan Chi rốt cuộc cảm nhận được loại feel này, tổng cộng bốn mươi phần quà, đây là lần Nạp Lan Chi thu được quà mừng nhiều nhất.
Buổi tối Nạp Lan Chi phát Weibo.
Sơn chi cute: Cảm ơn kinh hỉ và quà của các sư huynh sư tỷ, cảm động a! 【 hình ảnh quà tặng 】【 hình ảnh chúc mừng sinh nhật 】【 chụp ảnh chung 】
Mà quân lâm chi: Hâm mộ A Chi tọa ủng có nam thần nữ thần giới bơi lội, hậu cung ba ngàn giai lệ, hâm mộ a, có thể thu được nhiều quà như vậy.
Tiểu các tìm nhi: Muốn biết mọi người tặng cái gì! Tiểu sư muội thật hạnh phúc, có nhiều sư huynh sư tỷ che chở như vậy.
12****743: Khoe giàu sao? Ha hả lạc
Xoa xoa _0o không ở: Lầu trên, cái gì mà khoe giàu, chúng ta phải kêu cái này là huyễn sư môn, tên có điểm kỳ quái.
Nạp Lan Chi trả lời mấy người, nằm ở trên giường có chút ngủ không được, muốn ngồi dậy đi bóc quà, di động tích tích vang lên.
Phó Trí Thành: Sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ! Trưởng thành rồi.
Nạp Lan Chi: o(n_n)o cảm ơn.
Phó Trí Thành: Lần sau nghỉ là khi nào?
Nạp Lan Chi: Lại quá hai ngày nữa là được nghỉ.
Phó Trí Thành: Có một cửa hàng mới khai trương tặng kem miễn phí, có đi không.
Nạp Lan Chi chỉ do dự một lát, hồi phục nói: Đi!
Chỉ lát sau Trương Chấn lại phát WeChat tới.
Chấn ca: Em gái hôm nay sinh nhật? Như thế nào không báo cho anh một tiếng.
Nạp Lan Chi: Cũng không phải cái chuyện gì quan trọng, ở trong đội luyện tập, là sư huynh sư tỷ trong đội tổ chức cho tôi.
Chấn ca: Không được không được, anh bổ sung cái lì xì trước, lễ vật chỉ có thể lần sau tặng. Mười tám một nha, qua loa không được, muốn anh làm cái tiệc sinh nhật cho em không. [ bao lì xì: Sinh nhật vui vẻ][ bao lì xì: Sinh nhật vui vẻ ][ bao lì xì: Sinh nhật vui vẻ][ bao lì xì: Sinh nhật vui vẻ]
Tổng cộng năm cái bao lì xì, bốn cái hai trăm, một cái 88, tổng cộng 888, con số Trương Chấn thích nhất.
Nạp Lan Chi: Cảm ơn anh Chấn, tiệc sinh nhật thì không cần. Tiệc sinh nhật cùng tiệc mừng vào đại học làm cùng nhau, đến lúc đó không biết anh Chấn có nguyện ý đi thành phố S hay không.
Chấn ca: Còn không phải thành phố S sao, như thế nào không muốn, nước ngoài đều có thể a.
Nạp Lan Chi nghĩ cô còn chưa bóc quà, ý cười đi vào giấc ngủ.
Cuối tháng sáu, Vương Thiến cho Nạp Lan Chi nghỉ.
Phó Trí Thành ngày hôm sau liền mang cô đến cửa hàng kia ăn kem, bề ngoài đều là kem, tràn đầy kem, người nhìn vào liền muốn ăn mười phần, cửa hàng bán kem này kem một chút cũng không nhỏ, hơn nữa cũng không phải chỉ đơn thuần ăn kem, bên trong còn có các trò chơi, thắng trò chơi còn có thể miễn phí ăn một loại kem cùng chủ đề với trò chơi đó.
"Hai vị có thể tham gia trò chơi chủ đề Hoàng Hậu băng tuyết của chúng tôi mới đẩy ra, các cặp tình nhân tham gia có thể miễn phí lấy một phần thuyền kem nhỏ, nếu thắng, còn có thể lấy một phần Hoàng Hậu băng tuyết." Người phục vụ cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
Phó Trí Thành sắc mặt bình tĩnh, hỏi: "Đi không? Nghe qua rất đáng giá, nghe nói cái Hoàng Hậu băng tuyết kia còn chưa có bán ra."
"Đúng vậy, Hoàng Hậu băng tuyết tháng sau chúng tôi mới bán ra, hiện tại chỉ là giai đoạn ăn thử."
Nạp Lan Chi mang theo khẩu trang không chịu nổi dụ hoặc của kem, gật gật đầu.
Phó Trí Thành hơi hơi mỉm cười.
Nhân viên công tác đưa bọn họ tới sân Hoàng Hậu băng tuyết, hai người mặc vào áo khoác được phát, nơi này là sân trượt băng, có điểm lạnh.
Trò chơi Hoàng Hậu băng tuyết cũng không khó, tựa như trò rắn tham ăn, nhưng cái này phải cắn được cái đuôi mới thắng, ở mê cung tìm kiếm thân thể bộ phận rắn, khâu ra một cái có thể cắn được đuôi rắn. Các cặp tình nhân yêu cầu phải trượt băng, hơn nữa tay cột vào nhau.
Mày mà Nạp Lan Chi cùng Phó Trí Thành đều biết trượt băng, có mấy đôi không biết trượt băng tiến vào, bị quăng ngã mấy lần. Nạp Lan Chi nửa khuôn mặt đều giấu dưới khẩu trang, cô tuyệt đối không cười.
Nhân viên công tác cột tay bọn họ vào nhau.
Phó Trí Thành tự nhiên nắm lấy tay cô, ngón tay Nạp Lan Chi thực tinh tế, mười ngón tay đan vào nhau, Nạp Lan Chi hơi hơi có chút không quen, cùng tay cô so sánh, ngón tay Phó Trí Thành thô hơn nhiều.
"Có thể sao? Chúng ta liền bắt đầu." Phó Trí Thành cúi đầu dò hỏi, nhiệt khí phun ở trên lỗ tai cô.
Nạp Lan Chi nhịn xuống cảm giác muốn cào lỗ tai, sườn sườn mặt, "Ân, được rồi."
Hai người thương lượng tốt cách phối hợp chân, trượt một lát liền ăn ý, so sánh với mấy đôi khác, đã tốt không thể tốt hơn.
Trong chốc lát liền vào mê cung, hai người bởi vì tốc độ mau, phối hợp tốt, ngay từ đầu đã dẫn đầu mấy đôi khác, dẫn đầu tìm được một ít bộ phận, nhưng có một số bộ phận bị lặp lại.
Phó Trí Thành đem nó thu vào: "Giống nhau cũng cầm."
Nạp Lan Chi nhìn anh, bừng tỉnh, biện pháp tốt xấu gì, bất chấp tất cả, chỉ cần tìm được liền cầm, như vậy đội khác sẽ không lấy được, có thể giảm bớt tỷ lệ thắng của đối thủ. "Xấu a!"
Nạp Lan Chi buột miệng thốt ra.
Phó Trí Thành cười khẽ, chớp chớp mắt.
Hai người liều mạng một chút, chính là thiếu một khối đuôi rắn cuối cùng, có một số bộ phận đều tìm được ba cái rồi, đuôi rắn một cái đều nhìn không tới.
Phó Trí Thành nói: "Kia hẳn là ở cửa ra vào, nếu anh đoán không sai, đuôi rắn chỉ có một."
Hai người đang tới gần xuất khẩu trong một góc rốt cuộc phát hiện đuôi rắn, Nạp Lan Chi hưng phấn mà nhanh hơn tốc độ: "Đuôi rắn ở nơi này! Chúng ta nhanh lên!"
Cùng nhau tới trong góc, Nạp Lan Chi đã quên mình dưới chân là giày trượt băng, tay còn cùng một người khác cột vào nhau, đột nhiên ngồi xuống, bắt được đuôi rắn, cũng đem Phó Trí Thành kéo xuống dưới.
Hai người trọng tâm đều không ổn, té lăn ra đất, Nạp Lan Chi ở trong góc, trực tiếp ngồi xuống đất, thân mình dựa vào trong góc.
Phó Trí Thành đè ở trên người cô, cánh tay chống ở trên vách tường, hai người dựa vào rất gần, có thể cảm nhận được hô hấp đối phương.
Nạp Lan Chi ngây người đối diện với hai mắt Phó Trí Thành, ngốc ngốc, bất động không nói lời nào.
Phó Trí Thành giật giật môi, chống vách tường đứng lên, Nạp Lan Chi cũng thẳng sống lưng, trong lúc nhất thời hai người đều không có lời nào để nói.
"Như thế nào còn không đi ra ngoài, cái trò chơi gì a, ngã chết tôi."
"Chúng ta mau đi ra đi!" Phó Trí Thành đứng lên trước, đem Nạp Lan Chi kéo tới.
Nạp Lan Chi duỗi duỗi muốn cùng Phó Trí Thành bỏ tay ra, Phó Trí Thành không có động, vẫn gắt gao nắm lấy tay cô.