Tác giả: Thẩm Tang Du
Editor: kkoten
Thật vất vả chờ đến lúc ăn cơm, lại có vị khách không mời mà tới.
"Biết ngay mấy người đều ở đây mà! U a, A Thành nấu cơm a? Khó được khó được, có lộc ăn!"
Phó Trí Thành cho Trương Chấn vào.
Phó Trí Ninh cùng Nạp Lan Chi nhìn nhau, trong mắt lóe lên viết, lại tới một người đoạt đồ ăn.
Trương Chấn đổi dép lê, đi vào, nhìn đến đồ ăn phong phú, oa một tiếng, xoa tay: "Tôi đây liền không khách khí."
Phó Trí Thành lại bỏ thêm một bộ chén đũa, hỏi Trương Chấn: "Sao cậu lại tới đây?"
"Đến xem các cậu, cậu không phải cùng em gái A Chi là hàng xóm sao? A Chi, em cũng quá không cho anh đây mặt mũi rồi, thêm WeChat cũng không thèm nói chuyện."
Nạp Lan Chi: "Ở căn cứ huấn luyện ban ngày không thể chơi, buổi tối thời gian bị hạn chế, không rảnh."
Trương Chấn nói chuyện mà cũng không buông tha đồ ăn, miệng ăn không dừng, "Đều là người bận rộn, A Thành cũng vậy, mười ngày nửa tháng tìm không thấy bóng người, ai."
"Được rồi được rồi, cậu sinh hoạt phong phú!" Phó Trí Ninh trừng mắt nhìn hắn một cái, tiểu tử này hàng đêm sênh ca, từ đại minh tinh đến người mẫu nhỏ, còn tịch mịch sao.
"Trí Ninh tỷ, lời cũng không thể nói như vậy, bên ngoài nhìn vào, sinh hoạt đầy đủ, nhưng trong lòng quá khô khan, bạn bè chân chính, huynh đệ mới là canh gà tâm linh, cái khác đều chỉ là tịch mịch." Trương Chấn vẻ mặt "Thế giới của ta ngươi không hiểu".
Phó Trí Thành chỉ chỉ canh cá: "Cậu vẫn nên uống canh cá đi, bị đầu xương cá sặc chết cũng không có việc gì."
Trương Chấn che lại trái tim hô to đau lòng.
"Không đùa nữa, thứ năm cuối tuần này sinh nhật tôi, đều là anh em bạn bè quen biết cùng nhau tụ tập, em gái A Chi có đến hay không?"
Nạp Lan Chi nghĩ nghĩ, "Không biết có thể xin nghỉ hay không."
Phó Trí Ninh nói: "Tôi mang con bé tới, A Chấn, phải nói với cậu trước a, A Chi cùng người trong vòng không giống nhau, đừng có mang cái dơ bẩn gì để A Chi nhìn thấy."
"Trí Ninh tỷ, cái này chị yên tâm, huynh đệ của tôi chị đều biết đến, mấy anh em cùng nhau lớn lên, chị yên tâm. Không thân, tôi cũng sẽ không giới thiệu cho em ấy." Trương Chấn vỗ ngực bảo đảm.
Phó Trí Thành nhàn nhã ăn canh: "Không có minh tinh người mẫu đi?"
Một câu Trương Chấn tựa như bị chọc thủng khí cầu, Phó Trí Ninh híp mắt nhìn hắn.
"Cái này sao, chẳng qua là muốn giữ chút thể diện thôi, Trí Ninh tỷ chị nói đúng, cái loại minh tinh không đứng đắn đương nhiên không gọi tới, người mời đến khẳng định đều là mấy người đứng đắn."
Phó Trí Ninh hừ hừ hai tiếng, "Trương đại lão bản mặt mũi lớn, kinh thành đệ nhất thiếu."
"Chiết sát tôi......." Trương Chấn ngượng ngùng cười.
Muốn đi tham gia sinh nhật người khác, dù sao cũng phải tặng quà cho người ta, Nạp Lan Chi không biết đàn ông thích cái gì, rối rắm thật lâu.
"Sư huynh, dàn ông các anh thích quà gì?"
Trịnh Khải Ninh tay run lên, tự viết oai, "Vì sao hỏi như vậy? Sinh nhật anh tới sao? Không đúng oa, hẳn còn nửa năm nữa."
Nạp Lan Chi trừng hắn liếc mắt một cái: "Sư huynh, nói lời đứng đắn!"
"Được rồi, vậy em nói cho anh biết trước, muốn đưa cho ai."
"Mới quen một người anh không lâu." Hẳn xem như anh trai đi.
Mới quen không lâu, anh? Trịnh Khải Ninh nhướng mày, "Bao nhiêu tuổi rồi, làm cái gì? Có yêu thích gì không?"
"Cái này em cũng không biết, em chỉ biết anh ấy rất nổi danh, Trương Chấn."
"Trương Chấn, Trương Chấn nào, ca sĩ Trương Chấn?" Trịnh Khải Ninh hỏi.
Nạp Lan Chi lấy ra ảnh chụp Trương Chấn: "Trương Chấn này."
Trịnh Khải Ninh kinh ngạc: "Kinh thành đệ nhất thiếu Trương Chấn? Em như thế nào quen."
Nạp Lan Chi cũng nghĩ lại trong chốc lát, tựa hồ có chút khó trả lời, hai năm trước liền đã gặp mặt, nhưng hẳn là hiện tại mới quen biết đi, "Bạn của bạn."
Trịnh Khải Ninh suy đoán có lẽ quen biết thông qua Phó Trí Ninh, "Anh ta có chút bối cảnh, vẫn nên ít lui tới thôi, cái vòng luẩn quẩn kia không thích hợp với em."
Nạp Lan Chi gật gật đầu, "Nhưng đã phát thiệp mời, em nên đưa cái gì?"
"Anh ta cũng không thiếu cái gì, tựa hồ rất thích cùng tiểu minh tinh ở bên nhau. Em có thể tặng anh ta một bộ album của ngôi sao ca sĩ hắn thích hoặc là áo có chữ ký của mấy vận động viên nổi tiếng, đội tuyển nhảy cầu quốc gia cùng đội bóng bàn có mấy người anh quen, có thể giúp em, vật phẩm bên người vẫn không cần mua."
Nạp Lan Chi suy tư, ngày thường xem Trương Chấn ở trong vòng bạn bè phát ảnh chụp, cũng không có đặc biệt thích cái gì.
Cuối cùng vẫn quyết định hỏi Phó Trí Thành, dù sao cũng là anh em bạn bè.
Nạp Lan Chi: Mặt khóc / không biết mua quà gì tặng Trương Chấn.
Phó Trí Thành: Tùy tiện, cậu ta cái gì cũng không thiếu, em không tặng cũng được.
Nạp Lan Chi: Nhưng mà như vậy cũng không tốt.
Phó Trí Thành: Cậu ta thích NBA, giày chơi bóng sưu tầm được không ít, hai ngày trước Nike mới ra mẫu mới. Cậu ta đi size 43.
Nạp Lan Chi: Hảo đát, cảm ơn.
Nạp Lan Chi tìm Jude hỗ trợ, loại giày này quốc nội tương đối hiếm, nước M mua được tỷ lệ hẳn khá cao, Jude ban đêm liền mua được, gửi đường hàng không.
Vì tham gia tiệc sinh nhật Trương Chấn, Nạp Lan Chi mua riêng một bộ lễ phục, Phó Trí Ninh mang cô ra ngoài, đưa cô tới chỗ nhà tạo mẫu, làm tóc với trang điểm cho cô luôn. Nói với cô, Phó Trí Thành sẽ đến đón cô sau, nói xong cô ấy liền đi luôn.
"Em gái làn da thật tốt, trắng nõn mịn màng, ngày thường dùng mỹ phẩm dưỡng da gì a?" Chuyên viên trang điểm hỏi.
Nạp Lan Chi nhắm mắt lại: "An lợi." Vừa nói xong! Nạp Lan Chi rõ ràng cảm nhận được chuyên viên trang điểm mạnh tay hơn chút.
"Cái nhãn hiệu này cũng được, kem đánh răng dùng rất tốt." Chuyên viên trang điểm ha hả hai tiếng.
Chuyên viên trang điểm liền trang điểm nhẹ cho cô, nhìn qua thành thục hơn chút. Tóc hơi cuốn, mặc lễ phục màu đen, cô tương đối cao, lại gầy, nhìn qua có điểm lãnh diễm.
"Xong chưa?" Phó Trí Thành gõ cửa.
Chuyên viên trang điểm mở cửa ra, "Nha, tới đón bạn gái sao?"
Phó Trí Thành trực tiếp lướt qua chuyên viên trang điểm, nhìn về phía Nạp Lan Chi, Nạp Lan Chi hơi hơi nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của Phó Trí Thành, khóe miệng hơi hơi loan: "Xong rồi."
Phó Trí Thành hướng chuyên viên trang điểm gật đầu hỏi thăm: "Cảm ơn, phiền cô rồi."
"Không khách khí, bạn gái cậu rất xinh đẹp, thật sự quá đẹp." Chuyên viên trang điểm dựng ngón tay cái lên.
Nạp Lan Chi mặt mũi ửng đỏ, dẫm lên giày cao gót cùng đi ra ngoài.
Phó Trí Thành vươn tay, "Cẩn thận té ngã, vịn vào cánh tay anh này."
Nạp Lan Chi vòng lấy cánh tay anh, Phó Trí Thành thả chậm bước chân, cô không hay đi giày cao gót, đời trước bởi vì công việc yêu cầu, không có biện pháp, chỉ có thể luyện, bây giờ lâu chưa đi, lòng bàn chân có chút đau.
Trương Chấn sinh nhật party tổ chức ở một hội sở tư nhân, một sảnh lớn, người cũng không nhiều lắm, khoảng bảy tám chục người, có trong vòng bạn tốt, cũng có một ít bạn làm ăn, minh tinh người mẫu cũng có.
Nhìn thấy Nạp Lan Chi cùng Phó Trí Thành, Trương Chấn trực tiếp đến chào đón: "Mong sao mong trăng cuối cùng đợi được hai người tới. A Chi, hoan nghênh hoan nghênh, hôm nay tùy ý chơi, địa bàn của anh."
"Anh Chấn sinh nhật vui vẻ, quà của anh." Nạp Lan Chi đem túi đưa qua.
Trương Chấn nhìn nhìn túi Nike, liền biết là một đôi giày bóng rổ, nhìn nhìn Phó Trí Thành, không cần nghĩ cũng biết do anh lộ ra, "Nha, giày a, anh có thể mở ra xem không?"
Nạp Lan Chi gật gật đầu.
"Khốc, anh thích, mẫu vừa mới đưa ra thị trường, anh vừa lúc còn chưa thu được vào kho giày, cảm ơn." Trương Chấn đem quà giao cho người phục vụ bảo cất đi.
"Anh vui là được."
Phó Trí Thành đưa Nạp Lan Chi tới bàn có người quen của anh, lần trước Nạp Lan Chi cũng gặp qua vài vị, đều là mấy người phát bao lì xì cho cô.
"Em gái A Chi tới a, tới tới tới, cùng nhau ngồi, cùng các ca ca đừng khách khí."
Nạp Lan Chi gật gật đầu, cùng Phó Trí Thành cùng ngồi xuống.
Trên bàn còn có một cô gái nữa, theo Phó Trí Thành cùng Trương Chấn giới thiệu, là vị hôn thê của một người trong nhóm này, tên Lý Tư Gia, đại khái cũng là người trong vòng.
Lý Tư Gia nhìn Phó Trí Thành chiếu cố Nạp Lan Chi cả buổi, kéo kéo áo vị hôn phu, "Phó Trí Thành cùng cô gái A Chi kia có quan hệ gì?"
"Nghe nói cô bé kia từng cứu A Thành. Trương Chấn nói thế."
"Sau đó liền ăn vạ Phó Trí Thành? Mấy cô gái bây giờ nhãn lực không tồi, a miêu a cẩu gì, cô ta vẫn còn là sinh viên đi?" Lý Tư Gia khinh thường nói.
Vị hôn phu của Lý Tư Gia là Lưu Hàng nghiêm túc nhìn cô ta một cái: "Em đừng nói bừa, quản tốt miệng của mình, quan hệ gì đến em sao. A Chi là vận động viên bơi lội, còn chưa vào đại học đâu, hiện tại là đội viên đội tuyển bơi lội quốc gia."
Lý Tư Gia trong đầu như bị đứt một dây thần kinh, vận động viên bơi lội?! "Vận động viên bơi lội? Không phải diễn viên sao?" Thanh âm nâng lên.
Nạp Lan Chi nhìn qua, biết cô ta nói chính là mình, hướng cô ta cười gật gật đầu.
Lý Tư Gia mặt ửng đỏ, xin lỗi mà hướng cô cười cười.
Lưu Hàng trừng mắt nhìn cô ta một cái, "Em không thể nhỏ tiếng một chút được sao, đừng có đột ngột hét lên."
Lý Tư Gia thè lưỡi, âm thầm quan sát Nạp Lan Chi, cảm giác cô cũng không có xum xoe với mấy người trên bàn, ngược lại nói rất ít, ấn tượng đối với cô cũng tốt lên không ít, cô gái xinh đẹp như vậy cư nhiên là vận động viên bơi lội.
Minh tinh đến đây cũng khá nhiều, thiên vương thiên hậu đều tới hai vị, đều lên đài hiến ca.
Người tới bữa tiệc này mục đích chủ yếu nào phải tới ăn uống gì, trên cơ bản ăn là phụ, khiêu vũ kính rượu mới là chính.
Nạp Lan Chi không quen biết ai, vẫn luôn ngồi một chỗ ngoan ngoãn ăn đồ ăn, Phó Trí Thành thường gắp chút đồ ăn cho cô.
Lý Tư Gia mới vừa cùng thiên vương chụp ảnh trở về, hướng Phó Trí Thành Nạp Lan Chi bên kia nhìn nhìn, Phó Trí Thành đang gắp đồ ăn cho Nạp Lan Chi, một bên nói chuyện, biểu tình ôn nhu, lấy giác quan thứ sáu của phụ nữ, Phó Trí Thành đối với cô gái này tuyệt đối không giống.
Lấy di động ra, tìm số của bạn tốt Lâm Tinh. Lâm Tinh a Lâm Tinh, cậu nếu còn không trở lại, Phó Trí Thành liền chạy theo người khác.
Muốn chạy theo người khác Phó Trí Thành còn đang dụ dỗ con gái nhà người ta kia kìa.
"Đi với bọn họ bên kia nhìn xem đi, đừng luôn ngồi."
"Không quen biết không muốn đi." Nạp Lan Chi nhìn nhiều người như vậy liền lắc đầu.
Phó Trí Thành đứng lên: "Vậy đi dạo một lúc đi, ăn nhiều dễ đau bụng."
Nạp Lan Chi không tình nguyện cùng anh đứng lên, Phó Trí Thành mang cô đi ban công bên kia, bên kia có đồ ăn vặt và điểm tâm.
Vừa đến cửa ban công, gió thiên nhiên từng đợt thổi tới thổi tan hơi thở hỗn tạp bên trong phòng.
"A Thành, lại đây!"
Nạp Lan Chi đẩy đẩy anh: "Anh qua kia đi, một mình ở đây tôi cũng được."
Phó Trí Thành do dự trong chốc lát, vẫn đi qua bên kia.
Nạp Lan Chi cầm một đĩa trái cây, ở trên ban công tìm chỗ ngồi.
"Xin hỏi, tôi có thể ngồi chỗ này không?" Cô gái chỉ chỉ đối diện.
Nạp Lan Chi gật gật đầu.
Cô gái kia nhuộm một đầu tóc vàng, mặc váy ngắn, trang điểm hơi dày, "Cô biết tôi sao?" Cô ta nhướng mày, không nói trước cười.
Nạp Lan Chi tất nhiên là biết, hình như là một trong bốn tiểu hoa đán mới Chu Tô, không nói gì.
"Cô ở công ty nào?" Chu Tô hỏi.
"Tôi không phải minh tinh." Nạp Lan Chi nói.
Chu Tô kinh ngạc trừng mắt nhìn cô, "Thật sao? Xin lỗi a." Thầm nghĩ mình sẽ không đắc tội vị tiểu thư nào đi, cô gái này lớn lên đẹp như vậy, còn tưởng rằng là người mẫu được vị thiếu gia nào đó mang tới chứ.
"Không có việc gì." Nạp Lan Chi tiếp tục ăn trái cây.
Chu Tô xem cô chuyên tâm ăn, thở dài một tiếng, sao nơi này lại trà trộn vào một cô gái đơn thuần như vậy chứ, cảm giác không giống người trong vòng này, vậy nên cô vào đây bằng cách nào a.
"Cô cùng Trương Chấn có quan hệ gì?"
"Không có quan hệ gì, gặp qua mấy lần."
"A Chi!" Vả mặt Trương Chấn xuất hiện.
Đối diện với Nạp Lan Chi, Chu Tô vẻ mặt ngươi đang gạt ta sao nhìn cô, cô bình tĩnh quay đầu: "Anh Chấn."
"Sao lại ngồi ở chỗ này ăn a, tới, cùng anh đi bên kia, A Hàng nói tiểu tử A Thành này vận may quá tốt, anh mang em qua đó." Trương Chấn hướng cô vẫy tay.
Nạp Lan Chi buông nĩa xuống, hướng Chu Tô nói: "Tạm biệt."
Chu Tô vẻ mặt mộng bức, nói tốt không có quan hệ đâu!
Thời điểm lúc Nạp Lan Chi đi qua, trước mặt Phó Trí Thành đã thu được rất nhiều phỉnh chíp poker, nhìn thấy Trương Chấn đem Nạp Lan Chi mang lại đây, nhíu nhíu mày.
"Tới tới tới, A Hàng, để cho tôi tới, A Chi ngồi bên cạnh tôi, cho anh đây ít vận may nhá em gái." Lưu Hàng cùng Lý Tư Gia đứng lên, Trương Chấn lôi kéo Nạp Lan Chi ngồi xuống.
Trong phòng có mùi thuốc lá, Nạp Lan Chi có chút không thoải mái, nhẹ nhàng khụ hai tiếng.
Trương Chấn vừa vào liền thắng hai ván, vận may bạo điểm, "A Chi đúng là may mắn, bài tốt bài tốt, hay, tôi lại thắng rồi."
Phó Trí Thành đứng lên, "Tôi mang cô ấy về trước, các cậu chơi tiếp đi."
"Tôi mới thắng mấy ván cậu đã muốn đi? Cái đồ không phúc hậu." "A Thành không phúc hậu gì cả."
"Cô ấy ngày mai còn phải luyện tập, không thể về quá muộn." Phó Trí Thành mặc kệ bọn họ, hướng A Chi nâng nâng cằm, ý bảo cô ra cùng anh.
Nạp Lan Chi cầu còn không được, nếu ở đây xem tiếp, chắc cô ngủ đến nơi rồi.
Đi khỏi phòng chơi bài, không khí thoáng hẳn lên, Nạp Lan Chi cảm giác phổi thoải mái hơn chút.
"Tốt hơn chưa? Một đám đàn ông tụ tập lại khó tránh khỏi có người hút thuốc, về sau không thích cũng đừng quan tâm Trương Chấn, tự mình đi là được." Phó Trí Thành nói.
Nạp Lan Chi gật gật đầu: "Tôi biết rồi, nhưng mà chắc không có về sau đi."
Phó Trí Thành ngẩng đầu nhìn không trung, "Không nhất định......."