Trọng Sinh Mỹ Nhân Ngư

Chương 34

Tác giả: Thẩm Tang Du

Editor: kkoten

Nạp Lan Chi trở lại thành phố S, tất nhiên cô phải nhanh đến gặp Hứa Nhược Thủy, nhưng mấy ngày nay cô ấy đều đi học, Nạp Lan Tông bảo cô cùng hắn về trường học, Nạp Lan Tông cùng Hứa Ứng Lâm hẹn cùng nhau trở về gặp lão sư trước kia.

Hứa Ứng Lâm nhà ở thành phố B, hộ khẩu cũng ở thành phố B, trong nhà lại có quan hệ, mục tiêu của hắn cũng là đại học Q, lấy thành tích của hắn cùng với điều kiện gia đình, hoàn toàn không cần lo lắng.

Nạp Lan Chi đã  lâu chưa thấy Hứa Ứng Lâm, nhớ mang máng lúc trước Hứa Ứng Lâm cao hơn cô một cái đầu, nhưng bây giờ cô chỉ tới dưới cổ hắn, Nạp Lan Tông cũng cao lên, hai người hẳn đều là 1m85 trở lên.

Nạp Lan Chi yên lặng vì hắn mà may mắn, lớn lên giống ba Hứa, nếu giống mẹ Hứa, Nạp Lan Chi ngẫm lại Hứa Nhược Thủy, nam sinh vẫn không nên giống ba hơn.

"A Chi lần này trở về mấy ngày?" Hứa Ứng Lâm hỏi.

"Một tuần." Nạp Lan Chi nói.

Hứa Ứng Lâm nhớ tới Hứa Nhược Thủy thở ngắn than dài nhớ A Chi, nếu hôm nay nhìn thấy cô hẳn em ấy sẽ rất cao hứng đi, cúi đầu cười: "Nhược Thủy luôn nhắc em mãi."

"Cô ấy biết tôi trở về không?" Nạp Lan Chi quên gọi cho Hứa Nhược Thủy trước, đến thành phố B, cô bận huấn luyện, còn Nhược Thủy bận học tập, liên hệ cũng ít đi, hôm nay đi qua không thể thiếu nhận lỗi với cô ấy, cho nên Nạp Lan Chi mua bánh kem cô ấy thích ăn nhất.

"Không biết, nhưng nếu em ấy nhìn thấy em thì sẽ rất kinh hỉ đấy, anh hôm nay cũng mới biết được em trở lại, anh em giấu đến thật tốt."

Nạp Lan Chi bước chân cũng uyển chuyển nhẹ nhàng lên, hẳn sẽ thực kinh hỉ, sau đó hung ba ba mà quái cô không nói cho cô ấy.

Tới trường học, đưa ra thẻ học sinh trước kia ra, bảo vệ cửa liền cho đi.

Bảo vệ cửa tựa hồ nhận ra Nạp Lan Chi, hỏi Nạp Lan Chi có phải lâu rồi không đi học hay không.

Đức Uy vẫn là Đức Uy trước kia, nhưng mà lại có điểm không giống trước kia, đi trên đường chung quanh bày rất nhiều chậu hoa, rất nhiều loài hoa, cái cây bị chặt bên kia giờ lại lớn lên thực tươi tốt.

Trong trường học còn đang học, đều rất yên tĩnh.

Đi đến khu dạy học, Nạp Lan Chi cùng bọn họ tách ra.

Nạp Lan Chi là học sinh khoa thể thao, nhưng Đức Uy không có lớp thể dục, hồi cao nhị phân ban, cô có thể tùy tiện vào lớp nào cũng được, Hứa Nhược Thủy lựa chọn sinh vật học, cô cũng liền đi theo vào lớp sinh vật học.

Còn chưa tan học, Nạp Lan Chi ở cửa thang lầu bồi hồi một lúc, chờ chuông tan học vang lên, mới thu di động lại đi vào.

Mấy cửa phòng học sôi nổi mở ra, lão sư còn chưa ra, học sinh đã chạy ra trước, một nữ sinh vội vã chạy ra, vừa lúc đυ.ng phải Nạp Lan Chi.

"A!" Nữ sinh kia kêu một tiếng, thân mình ổn định mới nhẹ nhàng thở ra.

Cánh tay Nạp Lan Chi bị đυ.ng phải hơi hơi đau, "Thực xin lỗi."

Nữ sinh kia định thần vừa thấy, liền ngốc tại chỗ, "Nạp, Nạp Lan Chi?"

"Chào bạn." Nạp Lan Chi mỉm cười hướng cô gật gật đầu.

Nữ sinh kia có chút ngượng ngùng cười cười, "Cậu đã trở lại a, vừa rồi thực xin lỗi, tôi có chút gấp."

"Không có việc gì, tái kiến." Nạp Lan Chi thấy trên hành lang người càng ngày càng nhiều, chạy nhanh đi qua.

Lớp cô ở bên trong, còn phải đi qua một lớp.

"Nạp Lan Chi, Nạp Lan Chi đã trở lại!" Không biết ai hô, người từ lớp học chạy ra càng ngày càng nhiều.

Nạp Lan Chi mặt ửng đỏ, tay mang theo bánh kem nắm thật chặt, bước nhanh hơn.

Cô giống như người nổi tiếng, bị một đám người vây xem.

Có lẽ trên hành lang động tĩnh quá lớn nên kinh động tới người trong lớp cô, chờ Nạp Lan Chi sắp đến gần cửa lớp, một vòng người đã nghênh đón.

"Nạp Lan Chi!" "Nạp Lan Chi, đã trở lại a?"

Nạp Lan Chi nhất nhất gật đầu chào hỏi, đến bây giờ một số bạn học trong lớp cô còn chưa nhớ kỹ, quen thì quen, nhưng tên không nhớ.

Hứa Nhược Thủy chen vào đám người, đầy mặt đều là kinh hỉ, chạy chậm lại ôm lấy cô, " A Chi xấu xa, trở về cũng không nói cho tớ một tiếng."

Nạp Lan Chi ôm lại cô ấy, đem bánh kem ở tay trái giơ ra, "Quà xin lỗi."

"Tưởng dùng bánh kem là có thể tống cổ tớ sao?" Hứa Nhược Thủy mắt lé.

Nạp Lan Chi yên lặng đem bánh kem thu lại, "Vậy không cho nữa."

Hứa Nhược Thủy hung ba ba đoạt bánh kem qua, "Có người nào bồi tội như cậu không?"

Nạp Lan Chi trở lại phòng học, lão sư dạy toán còn chưa đi, nhìn thấy cô sau hướng cô gật gật đầu: "Nạp Lan Chi đã trở lại a!"

Giống như thân nhân thăm hỏi, Nạp Lan Chi: "Chào lão sư ạ."

Lão sư dạy toán: "Tính tính, tiết sau tôi vào muộn mười phút, một đám nhìn đến mỹ nữ đều thành cái dạng gì a! Nạp Lan Chi, tiết sau vẫn là tiết của thầy, có học không?"

Nạp Lan Chi gật gật đầu, bạn học chung quanh hoan hô.

"Lão sư vạn tuế!"

Lão sư dạy toán phe phẩy đầu cười đi ra ngoài.

"Nạp Lan Chi, cậu lần này về còn đi nữa không?"

Hứa Nhược Thủy cũng chờ mong nhìn cô.

Nạp Lan Chi nhìn Hứa Nhược Thủy xin lỗi: "Tớ lần này là xin nghỉ trở về, được nghỉ một tuần, sau một tuần phải đi về. Tớ đại khái tới cao tam học kỳ sau mới có thể trở về."

"Cậu hiện tại là đội viên Đội Quốc Gia sao? Lần trước nhìn thấy cậu ra nước ngoài thi đấu còn đoạt được giải!"

Nạp Lan Chi gật gật đầu.

"Nạp Lan Chi ký cho tớ cái tên đi!" "Nạp Lan Chi chúng ta cùng nhau chụp ảnh đi!"

Thời gian mười phút, người bên cạnh Nạp Lan Chi cuồn cuộn không ngừng, người bên ngoài cũng có đi vào, cũng có ở bên ngoài vây xem, đem cửa lớp năm trước sau đều phá hỏng.

Nạp Lan Chi có chút bất đắc dĩ, cô từ khi nào thành danh nhân rồi.

Được chuông vào học cứu vớt, Nạp Lan Chi về vị trí của mình ngồi, cô đi rồi, Hứa Nhược Thủy kiên trì ngồi một mình, vị trí của cô vẫn giữ như cũ.

Mọi người tản ra, Nạp Lan Chi lặng lẽ hỏi Hứa Nhược Thủy: "Tớ hiện tại ở trường học nổi như vậy sao?"

Hứa Nhược Thủy: "Chuyện cậu ra nước ngoài tham gia thi đấu đoạt giải được báo chí thành phố S bốn phía đưa tin, WeChat bên trong còn đang truyền tin cậu là đội viên nhỏ nhất Đội Quốc Gia công tích vĩ đại, đại khái người thành phố S đều biết cậu đi. Hiệu trưởng ở buổi chào cờ đầu tuần còn công khai khen ngợi cậu tìm được con đường của mình."

Nạp Lan Chi: (⊙o⊙) có chút thụ sủng nhược kinh.

Lại học một tiết bị thầy toán học sủng ái gọi lên trả lời, Nạp Lan Chi cảm thấy ăn không tiêu, vẫn là chạy nhanh đi thôi.

Ở thành phố S bảy ngày, mỗi ngày đều có sư huynh sư tỷ nhắn tin thăm hỏi, Nạp Lan Chi thích ý mà phát mấy ảnh chụp đồ ăn, đưa tới trong nhóm chat một mảnh kêu rên, sau đó trên Weibo liền điên rồi.

Mao Lanh Canh v: Bản đại nhân chính thức tại đây truy nã một người 【 hình ảnh 】 người này lớn lên xinh đẹp như hoa, dáng người hoàn mỹ, hiện tại đang ở thành phố S, nhưng người này luôn phóng độc cho chúng ta như vầy【 hình ảnh Nạp Lan Chi chụp đồ ăn 】 chính thức truy nã người này @Sơn chi cute

Quân trụ Trường Giang đầu: Ai u uy, các ngươi đều là đồng môn sư tỷ muội, đừng náo loạn!

Không sợ duy nhất: Tiểu sư muội, mau trở lại, sư tỷ không cao hứng.

Trịnh Khải Ninh v: Tiểu sư muội, bên ngoài có độc, vẫn mau trở lại đi, đừng náo loạn ~ @Sơn chi cute

Thủy nấu cải trắng: Nam thần cư nhiên phát Weibo, hiểu rõ hiểu rõ!

Sinh chiên hạt dẻ: Bị cái cuối cùng ~ cấp manh hóa, sư huynh sư muội tốt có tình a!

Người lâu dài: Nam thần đây là thao tác gì đó, đùa giỡn tiểu sư muội?

Bởi vì Trịnh Khải Ninh đối với Nạp Lan Chi biểu hiện ra ngoài hữu hảo thân cận, các fans của Trịnh Khải Ninh đối với Nạp Lan Chi cũng gọi là tiểu sư muội, trừ bỏ ít fans kịch liệt, tổng thể đều hữu hảo, đều sôi nổi kêu gào ở dưới Weibo của Nạp Lan Chi tiểu sư muội mau trở về đi thôi, sư huynh kêu ngươi trở về ăn cơm.

Kỳ nghỉ hết, Nạp Lan Chi một mình ngồi máy bay trở về.

Người trong đội nửa ngày nghỉ cũng không muốn cho cô, xuống máy bay liền nhìn đến sư huynh sư tỷ lại đây đón cô.

"A Chi a, bảy ngày này chơi có vui không, tới tới tới, sư huynh muốn cảm tạ em mấy ngày nay cấp phúc lợi cho sư huynh."

Nạp Lan Chi lùi ra sau hai bước, cảm nhận được các sư huynh sư tỷ dày đặc ác ý, một trận hối hận, sớm biết thế liền không dụ hoặc bọn họ, đắc ý nhất thời, hiện tại báo ứng tới.

Mao Lanh Canh ôm cổ cô một phen, một cái tay khác nắm mặt cô, "A Chi a, sư tỷ nhớ em muốn chết, chúng ta đến hảo hảo tâm sự tình cảm tỷ muội a!"

Nạp Lan Chi xin giúp đỡ nhìn về phía Trịnh Khải Ninh, sư huynh, cứu mạng a.

Trịnh Khải Ninh khụ hai tiếng, "Được rồi, Lanh Canh, trước buông A Chi ra đi."

Vẫn là sư huynh tốt.

Trịnh Khải Ninh tiếp tục nói: "Chúng ta về căn cứ huấn luyện lại tính sổ."

Nạp Lan Chi bị các sư huynh sư tỷ giáo huấn một trận, thề không dám phóng độc nữa, còn đáp ứng các loại điều khoản bá vương của sư huynh sư tỷ, trong đó bao gồm mấy ngày đi học phải mang đồ ăn ngon về cho bọn họ.

Nạp Lan Chi lại khôi phục chuỗi ngày huấn luyện không nhìn thấy ánh mặt trời.

Buổi chiều ngày hai mươi tư tháng sáu, Nạp Lan Tông có kết quả thi, 385 điểm, đạt được tiêu chí điểm chuẩn đại học Q. Đại học Q cũng gọi điện thoại tới, tự chủ chiêu sinh người trúng tuyển thuộc loại phê duyệt đầu tiên, Nạp Lan Tông hoàn toàn không cần vì đăng ký nguyện vọng mà phiền não, chỉ cần đem đại học Q điền vào liền hoàn thành.

Trung tuần tháng 7 Nạp Lan Chi nghỉ phép ba ngày, giữa tháng 8 Thế Vận Hội Trẻ mùa hè sẽ được tổ chức ở thành phố N, thành viên Đội Quốc Gia chỉ có Nạp Lan Chi bên nữ cùng Vân Siêu bên đội nam là chưa đến mười tám tuổi, có tư cách tham gia.

Nhưng đội viên tham gia của nước Z còn có đội dự bị, gọi tắt là đội thiếu niên đều chưa đến mười tám tuổi, đội thiếu niên ở thành phố B thay khẩu hiệu trường luyện, rất nhiều thành viên Đội Quốc Gia đều từ đội thiếu niên lại đây, tỷ như Mao Lanh Canh, Ngô An.

Từ đội thiếu niên tiến vào Đội Quốc Gia so với từ Đội Tỉnh tiến vào càng đơn giản hơn.

Cho nên Nạp Lan Chi cùng đội thiếu niên đại diện nước Z tham gia.

Vừa lúc lần này Phó Trí Thành cũng được nghỉ, trở về vào ban đêm, ba người tụ tập ở nhà Phó Trí Thành xem phim đánh bài.

"Ba con A mang một đôi bốn."

Phó Trí Thành rút ra một con bốn: "Tạc."

Phó Trí Ninh sắp hỏng mất nói: "Chú như thế nào lại tạc chị? Còn nữa sao chú có nhiều bom như vậy!"

Nạp Lan Chi đem bài trở thành cây quạt che miệng cười.

Phó Trí Thành tiếp tục ra bài: "Vận khí tốt không có biện pháp. Một đôi ba."

Cuối cùng tất nhiên Phó Trí Thành thắng được nhiều nhất, Phó Trí Ninh tự làm bậy, đề nghị thua trừng phạt vẽ rùa đen, không nghĩ tới thua nhiều nhất chính là cô ấy, Nạp Lan Chi cũng không thoát đi nơi nào, hai người trên mặt đều bị son môi vẽ thành cái mông hồng.

Nạp Lan Chi rửa mặt xong ra tới, Phó Trí Ninh đi vào rửa.

Nạp Lan Chi xem phim, xem Phó Trí Thành dựa lại đây, cho rằng anh muốn lấy điều khiển, duỗi tay đang muốn lấy.

Phó Trí Thành nói: "Đừng nhúc nhích."

Nạp Lan Chi liền cứng đứng ở đó, lúc anh dựa lại gần Nạp Lan Chi có thể ngửi được mùi hương trên người anh.

Tay anh ở trên mặt cô chuyển động, trong chốc lát sau, lấy tay ra, lượng ra ngón tay cái: "Không rửa sạch, vào rửa lại đi."

Nạp Lan Chi lưng cứng đờ lơi lỏng xuống dưới, "Cảm ơn."

"Ngày mai muốn ăn cái gì?"

"A?" Đề tài thay đổi thật nhanh, Nạp Lan Chi vẻ mặt mờ mịt.

Phó Trí Thành nói: "Phó Trí Ninh nói bọn em ngày mai buổi sáng không đi, bữa trưa ăn cái gì?"

Nghe được Phó Trí Thành làm đồ ăn, Nạp Lan Chi nhớ tới lần trước ăn ngon đến lỗi muốn đem đầu lưỡi nuốt luôn, rối rắm mà nghĩ nên ăn cái gì đây! "Tôi tạm thời chưa nghĩ ra, chị Trí Ninh chọn món ăn đi."

Phó Trí Thành nhìn cô theo thói quen xoắn ngón tay, duỗi tay đem hai tay cô tách ra: "Không cần xoắn ngón tay, ngày mai buổi sáng em cùng anh đi siêu thị, ở đây lâu như vậy, đi siêu thị mấy lần rồi?"

Nạp Lan Chi vươn ra hai ngón tay.

"Ngày mai 8 rưỡi."

Nạp Lan Chi ngoan ngoãn gật gật đầu, hậu tri hậu giác vì cái gì cô phải nghe lời anh nói như vậy a?!

Nạp Lan Chi đặt đồng hồ báo thức 8 giờ, Phó Trí Thành 8 rưỡi đúng giờ ấn chuông cửa.

Hai người đẩy xe đẩy nhỏ, Phó Trí Thành bảo Nạp Lan Chi tự mình chọn.

"Nơi này có oa oa đồ ăn ( ôm tử giới ) ai!" Nạp Lan Chi thích ăn oa oa đồ ăn.

Phó Trí Thành: "Cái này không tốt cho sức khỏe, khả năng có nông dược cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố."

Nạp Lan Chi có chút thất vọng mà buông oa oa đồ ăn xuống.

"Thích ăn cá với tôm không?" Phó Trí Thành đi tới nơi bán cá tôm.

"Thích."

"Vậy hôm nay làm tôm rang được chứ?"

"Còn muốn ăn cá chua ngọt." Nạp Lan Chi trong miệng đã tự động tiết nước miếng.

"Được." Phó Trí Thành chỉ chỉ cá trích cho người bán hàng.

Nhân viên siêu thị cười nhìn bọn họ, thuần thục vớt cá lên, trêu ghẹo nói: "Tiểu tử đối với bạn gái thật tốt."

Nạp Lan Chi nhìn nhìn Phó Trí Thành, không nói gì.

Phó Trí Thành cười cười, cũng không có nhiều lời.

Người bán hàng tiếp tục sơ chế qua con cá, "Đầu năm nay đàn ông biết nấu ăn không nhiều lắm, cô gái phải hảo hảo nắm chắc a, đâu giống vị kia nhà cô, cái gì đều là cô làm."

Nạp Lan Chi xấu hổ nói: "Anh ấy không phải bạn trai cháu."

"Cô đây là người từng trải, tiểu tử này tốt a, cần phải hảo hảo nắm chắc."

Phó Trí Thành mỉm cười nhìn cô một cái.

Hai người sau khi trở về, Phó Trí Thành bảo Nạp Lan Chi giúp, Nạp Lan Chi yên lặng nghĩ người này thật không khách khí, nhưng nghĩ lại, hình như cô còn cắn người miệng mềm đâu.

Phó Trí Ninh ngủ tới 9 rưỡi mới tới, dựa vào khung cửa phòng bếp nhìn bọn họ, tấm tắc hai tiếng: "Bộ dáng này thật giống một vợ chồng son nha."

Nạp Lan Chi cảm thấy mình lần thứ hai bị trúng đạn, dùng sức rửa măng tây.

"Còn không mau lại đây hỗ trợ?"

Phó Trí Ninh ngáp một cái, xoay người đi tới: "Chị vẫn nên đi xem TV đi."

Hai mặn hai chay một canh, ba người thì hơi nhiều. Hương thơm mê người, bị Phó Trí Ninh đã ăn vụng nhiều lần.

Thật vất vả chờ đến lúc ăn cơm, lại có vị khách không mời mà tới.

"Biết ngay mấy người đều ở đây mà! U a, A Thành nấu cơm a? Khó được khó được, có lộc ăn!"