Vũ Linh Đan nhanh chóng che miệng và nhắm chặt mắt lại, không để âm thanh phát ra. Trong khi đó Trương Thiên Thành đã bắt đầu kí©ɧ ŧɧí©ɧ mọi hướng, anh muốn người phụ nữ này chìm nổi hoàn toàn dưới thân anh.
Thời gian như đứng yên tại thời điểm đó, cơ thể Vũ Linh Đan bắt đầu mất kiểm soát, mọi tế bào trong cơ thể đều được mở ra, sẵn sàng cho đợt sóng tiếp theo.
“Không!” Lời còn chưa nói xong, giọng điệu của Vũ Linh Đan đã thay đổi, cơ thể của cô co quắp lại trên giường. Trên khóe miệng Trương Thiên Thành nở một nụ cười đắc ý thỏa mãn.
Tuy nhiên, anh đánh giá thấp sức chiến đấu của người phụ nữ, khóe miệng lại xẹt qua một nụ cười hả hê, anh bước ra khỏi giường tắm rửa và bắt đầu mặc quần áo.
Anh muốn đi sao?
Vũ Linh Đan càng ngày càng cảm thấy nhục nhã, người đàn ông này rõ ràng là thứ man rợ, tùy tiện phát tiết lên người cô như tìm tình một đêm sao?
Cô nhặt cái gối trên giường lên phóng qua, nhưng Trương Thiên Thành đã nhanh chóng tránh được. Vũ Linh Đan trừng mắt nhìn anh như nhìn một tên tâm thần. “Trương Thiên Thành, tôi nhất định phải kiện anh.”
Trương Thiên Thành thong thả cài cúc áo và không bình luận gì về những lời cô nói, cho đến khi nhìn bộ dạng của mình trong gương, anh mới nở một nụ cười ảm đạm: “Vũ Linh Đan, cô cứ việc thử xem.”
Du͙© vọиɠ của thân thể đang từ từ rút đi, cảm giác hừng hực trước đó không còn nữa, thân thể cũng rất thoải mái dễ chịu.
Và lý trí cũng đã tỉnh táo hơn trước. Muốn kiện người đàn ông này thì cũng tương tự như việc tự sát thôi. Vì vậy, cô bình tĩnh đe dọa: “Trương Thiên Thành, không tin thì cứ chờ xem!”
Trương Thiên Thành cúi người béo cằm cô như một con búp bê giẻ rách, rồi mỉm cười nói: “Vũ Linh Đan, đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi. Với tôi, cô chỉ là một người phụ nữ đã ly hôn. Đừng vọng tưởng tìm kiểm sự hiện diện theo cách này. ”
“Đi chết đi!”
Một tiếng rầm vang lên, cánh cửa bị đóng mạnh lại, chiếc gối màu trắng đập vào cánh cửa gỗ màu đỏ rồi rơi xuống đất.
Vũ Linh Đan đưa hai tay vùi đầu, l*иg ngực của cô rất đau, đau đến mức những giọt nước mắt không biết đã rơi xuống từ bao giờ.
Trong suốt một tháng, cô luôn tự nhủ rằng sẽ không bao giờ tham gia vào những chuyện liên quan đến Trương Thiên Thành. Cuối cùng thì mối nghiệt duyên này lại xảy ra.
“Vũ Linh Đan, sao mày lại không mạnh mẽ một chút chứ?”
Sự chán ghét, suy đồi và sự tự ti lan tràn khắp l*иg ngực cô, cô hận người đàn ông đã hủy hoại cuộc đời cô và hận tại sao cô không thể kháng cự.
Vũ Linh Đan đi chân trần vào phòng tắm, để nước lạnh dội thẳng lên người cô, cô bắt đầu cảm thấy cơ thể mình rất bẩn, cô cứ xoa cho đến khi đỏ bừng và đau đớn, cô cứ liên tục kỳ cọ cơ thể của mình như thế.
Dòng nước lạnh xuyên thấu dây thần kinh của cô và kéo theo dấu vết nhiệt cuối cùng ra khỏi cơ thể cô, Vũ Linh Đan từ từ ngồi xổm xuống dọc theo bức tường và im lặng ôm mình.
Khi thức dậy vào ngày hôm sau, Vũ Linh Đan đã bị cảm.
Đêm qua thật nực cười, giống như một giấc mơ vậy, Vũ Linh Đan cố gắng không nghĩ ngợi gì nữa, cứ coi như bị chó cắn.
Trời vẫn còn sớm, Vũ Linh Đan đã lẻn đi ra từ phía sau khách sạn, may mà bên ngoài không có phóng viên, Vũ Linh Đan cũng yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Cả đêm qua mình không về, không biết Vũ Phong Toàn sẽ nghĩ gì, cô phải bí mật quay về trước khi nhà họ Vũ tỉnh dậy.
Mặc bộ quần áo bẩn thỉu của ngày hôm qua, Vũ Linh Đan gần như chạy hết một đoạn đường, không có xe nào dừng lại ở đây. Vũ Linh Đan cứ nhìn đồng hồ, tự hỏi còn bao lâu nữa mới về đến nhà.
Đột nhiên, một chiếc Lexus màu tối dừng lại trước mặt cô, Vũ Linh Đan ngạc nhiên, một khuôn mặt thanh tú đột nhiên xuất hiện từ cửa sổ xe.
“Chị dâu”
Trương Đức Phú hét lên một tiếng, đồng thời nở một nụ cười dịu dàng và lễ phép, không hề tạo cho người ta cảm giác xa lánh và sợ hãi.
“Trương Đức Phú?” Vũ Linh Đan đã rất ngạc nhiên.
Cô không có ấn tượng gì nhiều về đứa em chồng trẻ tuổi này, thỉnh thoảng về nhà cũ mỗi dịp Tết đến, cô chỉ nghe nói cậu ta đi du lịch ở đâu đó nên số lần gặp mặt rất ít.
Vũ Linh Đan làm sao mà không ngạc nhiên khi bất ngờ gặp cậu ta trên đường vắng như thế này. “Chị dâu lên xe đi, chị muốn đi đâu, em đưa chị đi.”
Trương Đức Phú vẫn tươi cười, ấm áp như ánh nắng mùa đông khiến người ta không thể chối từ.
Vũ Linh Đan quả thực rất vội nên cũng không khách sáo, lên xe nói lời cảm ơn, chiếc xe Lexus xuất phát đi đến nhà họ Vũ.
Không lâu sau, dường như Trương Đức Phú ngửi thấy mùi rượu trên người Vũ Linh Đan. Cậu ta hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, thản nhiên hỏi: “Chị dâu uống rượu à?”
Vũ Linh Đan nhất thời xấu hổ không biết chui vào đâu.
Cô nhìn xuống vài vết tích vẫn còn dính trên áo, tối hôm qua cô giặt như thế nào cũng không sạch được, vì thế cô thờ ơ nói: “Ừ, công ty có tiệc nên uống một chút rượu”
Trương Đức Phú gật đầu tỏ ý đã hiểu, đồng thời mở cửa kính xe cho cô, trầm ngâm nói: “Có gió tự nhiên sẽ dễ chịu hơn.”
“Cảm ơn cậu, Đức Phú!” Vũ Linh Đan bày tỏ lời cảm ơn chân thành. “Không có gì”.
Trương Đức Phí quay đầu lại, cười nhẹ với cô rồi giải thích lý do tại sao mình lại xuất hiện gần khách sạn: “Hôm qua em thấy anh hai đi qua đây, nên em đã đi theo. Em còn nghĩ sao anh hai không rời đi, có lẽ là cả tối hôm qua anh ấy ở cùng chị dâu”
Vũ Linh Đan không có cách nào phản bác, nhẹ nhàng hắng giọng coi như là thừa nhận.
“Em nhớ chị dâu và anh hai đã ly hôn rồi mà?”
Trương Đức Phú dè dặt hỏi, khuôn mặt tỏ ra chút lo lắng và thương xót. Thấy Vũ Linh Đan im lặng, Trương Đức Phú vội nói: “Xin lỗi, em không nên hỏi chuyện này.”
“Không có gì!”
Ngược lại, Vũ Linh Đan lại cảm thấy nhẹ nhõm, một tháng qua đối mặt với áp lực ly hôn, cô không biết mình đã trải qua bao nhiêu chuyện, cô cho rằng mối quan hệ vô liêm sỉ này sẽ mãi mãi tan thành mây khói. Bây giờ nói ra, cô đã không còn đau đến thấu tâm can như trước nữa.
Giống như đang nói về một chủ đề không liên quan gì đến mình, cô nhẹ giọng nói: “Chúng tôi quả thực đã ly hôn. Tôi không còn quan hệ gì với anh hai của cậu, cho nên cậu không cần gọi là chị dâu, chỉ cần gọi Vũ Linh Đan là được rồi.”
Sau khi Vũ Linh Đan nói ra, cô cảm thấy rất thoải mái, cô nghĩ như vậy là nhẹ nhõm rồi.
Trương Đức Phú không ngạc nhiên cũng không phản bác mà chỉ gật đầu: “Từ nay em gọi chị là chị Linh Đan nhỉ?”
Vũ Linh Đan gật đầu mà không cần suy nghĩ.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp lại, và chủ đề của Trương Đức Phú bắt đầu đi sâu hơn: “Chị Linh Đan, nếu đã ly hôn, vậy đêm qua…”
Vũ Linh Đan thay đổi sắc mặt, dù chỉ là nhìn thoáng qua và được che giấu kỹ càng, nhưng làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt tỉ mỉ của Trương Đức Phú chứ? Cậu ta lại nói: “Tối hôm qua, có phải…”
“Đừng nói nữa!”
Cảm xúc Vũ Linh Đan đột nhiên trở nên kích động, nét mặt bắt đầu tái đi, cô thẳng thừng nói: “Đó là đồ khốn kiếp!”
Trương Đức Phú có thể đoán được những gì đã xảy ra đêm qua mà không cần Vũ Linh Đan phải nói. Khi nhìn thấy phản ứng của Vũ Linh Đan lần nữa, trong lòng cậu ta có một chút vui mừng.
Nhưng ngoài mặt, cậu ta vẫn giả vờ đau xót: “Nếu anh hai đã lựa chọn ly hôn, làm sao anh ấy… Ôi, sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Đây rõ ràng là hϊếp da^ʍ”