“Cho dù ly hôn thì cũng còn một số chuyện đứng tên tôi. Mọi hành động của cô đều có thể ảnh hưởng đến tôi, cô biết không? Tôi không muốn cô bị chuốc thuốc rồi ngày mai lại có mặt khắp các trang báo đầu. Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn hợp tác với tôi đi.”
Trương Thiên Thành che giấu thú tính của mình bằng cái gọi là giải cứu.
Ngay cả bản thân anh cũng không biết tại sao anh lại làm điều này, anh có thiếu phụ nữ đâu? Có vô số phụ nữ đến với anh mỗi ngày, tại sao anh phải mạnh mẽ để chống chọi với Vũ Linh Đan chứ?
Chắc hẳn là anh không muốn gây phiền toái cho mình nên mới miễn cưỡng làm… Nhưng không ngờ Vũ Linh Đan lại tát anh một cái, âm thanh lớn đặc biệt rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.
Sau khi đánh xong, đôi tay nhỏ bé của cô bủn rủn co lại, cô vừa làm gì vậy?
Sau một khoảng thời gian bình tĩnh ngắn ngủi, Trương Thiên Thành nhanh chóng bùng nổ, anh đè chặt tay của cô: “Vũ Linh Đan, chết tiệt, cô có biết mình đang làm gì không?”
“Trương Thiên Thành, tôi chỉ biết rằng chúng ta đã ly hôn rồi. Nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ kiện anh!” Mặc dù Vũ Linh Đan sợ hãi, nhưng khí thể không giảm đi một nửa nào.
Cuộc sống hôn nhân đã đủ tủi nhục rồi, cuối cùng cô cũng tìm lại được tự do, dù thế nào đi nữa cũng không thể để người đàn ông này lợi dụng được.
Đây là một vấn đề lớn về nhân phẩm của bản thân, Vũ Linh Đan lại chiến đấu quyết liệt, thậm chí còn dùng miệng cắn vào tay Trương Thiên Thành.
Trương Thiên Thành khàn cả giọng, hít một hơi thật sâu, đôi mắt vốn dĩ chứa du͙© vọиɠ bỗng trở nên dữ tợn và tức giận.
Anh không thèm nói thêm gì nữa, quả bóng bay đang bơm trên người anh lúc này vẫn đang phồng lên, như thế sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
Và sự phản kháng của Vũ Linh Đan cũng đã thành công khơi dậy ham muốn chinh phục của anh. Hôm nay mặc kệ Vũ Linh Đan có đồng ý hay không, anh sẽ làm với người phụ nữ này!
“Tôi khuyên cô tốt nhất nên thành thật đi, đừng giả bộ trong trắng trước mặt tôi, thuốc kí©ɧ ɖụ© sẽ khó có thể loại bỏ được đâu!”
Trương Thiên Thành ra vẻ đạo mạo, cất giọng nói như lẽ thường. “Trương Thiên Thành, chúng ta đã ly hôn rồi.”
Từ đầu đến cuối, Vũ Linh Đan cứ lặp đi lặp lại sự thật này, cho đến cuối cùng, ngay cả Trương Thiên Thành cũng khó chịu vì điều đó, anh nhanh chóng hôn lên bờ môi của cô khiến căn phòng trở nên hoàn toàn. yên tĩnh.
Toàn thân Vũ Linh Đan ở trong trạng thái bị đè nén, miệng không nói ra được, hai tay cũng bị cố định, nửa thân dưới bị Trương Thiên Thành gắt gao áp chế.
Tất cả các cuộc đấu tranh đều vô ích, cô vốn dĩ chỉ quấn một chiếc khăn tắm, nhưng bây giờ đã bị Trương Thiên Thành dễ dàng cởi bỏ, ném xuống đất không thèm nhìn lại.
Sau đó, một bàn tay lớn lạnh lẽo bao phủ nơi cao ngất của cô.
Người dưới thân đột nhiên thốt ra tiếng kêu, hai người đồng thời sửng sốt. Đối với Trương Thiên Thành mà nói thì đây là một lời mời gọi, nhưng đối với Vũ Linh Đan thì cô chỉ muốn chết đi cho khỏi xấu hổ.
Từ tận đáy lòng mình rõ ràng là phản kháng, nhưng da thịt lại đặc biệt hoan nghênh hành động quấy rối của Trương Thiên Thành. Theo hành động của Trương Thiên Thành, cơ thể Vũ Linh Đan tích cực phối hợp, cô đều run rẩy ở mỗi nơi bàn tay anh đi qua.
Trương Thiên Thành đều nhìn thấy hết những điều này, mặc dù anh biết cô bị chuốc thuốc, không phải là
tự bản thân cô động tình, nhưng anh vẫn bật ra một tia mỉa mai, có thể là chế nhạo: “Tôi còn nghĩ cô nề nếp như thế nào, hóa ra đều không thể cự tuyệt du͙© vọиɠ được. Vũ Linh Đan, không ngờ cô lại có hứng thú như vậy.”
“Trương Thiên Thành, câm mồm!”
Vũ Linh Đan biết chuyện gì đang xảy ra với cơ thể của mình, khuôn mặt đã trắng bệch khi bị người ta chế nhạo như vậy. Nhưng đã nhanh chóng đỏ bừng lại, như những đám mây đỏ ngày đó.
Trương Thiên Thành chăm chú nhìn, như thể để kiểm chứng khoảnh khắc tiếp theo, anh thản nhiên nhéo người cô. Quả nhiên, Vũ Linh Đan lại vô tình phát ra âm thanh tương tự.
“Trương Thiên Thành!” Vũ Linh Đan cảm thấy mình sắp phát điên, làm sao mình lại như thế này chứ?
“Nếu như anh chạm vào người tôi, tôi nhất định sẽ kiện anh. Trương Thiên Thành, tôi không nói đùa, anh không sợ tổn hại danh tiếng sao? Hừ, được thôi, đến lúc đó chúng ta sẽ mất cả chì lẫn chài!”
Cảm xúc của Vũ Linh Đan lại trở nên xúc động, cô lại ra sức giãy giụa.
Cô nhìn chằm chằm Trương Thiên Thành một cách mãnh liệt, hy vọng rằng Trương Thiên Thành có thể sợ hãi cô. Cô không phải là một người phụ nữ tùy tiện, và càng không muốn để lại kỷ niệm gì với anh. Mọi thứ Trương Thiên Thành làm đều là chà đạp lên phẩm giả cuối cùng của cô.
Tuy nhiên, những điều này không quan trọng đối với Trương Thiên Thành.
Anh không thèm nói chuyện vô nghĩa với Vũ Linh Đan, anh có thể muốn một người phụ nữ bất cứ lúc nào. Bây giờ anh nhìn trúng Vũ Linh Đan, đó là điều may mắn của cô.
“Nếu anh thật sự muốn, tôi có thể gọi người giúp anh.”
Bộ não của Vũ Linh Đan không ngừng suy nghĩ, kèm theo những âm thanh mơ hồ, Vũ Linh Đan tiếp tục đưa ra ý tưởng.
“Cô muốn tôi và người phụ nữ khác biểu diễn màn khiêu da^ʍ trước mặt cô à?”
Một ngọn lửa không tên bùng cháy nhanh chóng trong l*иg ngực anh, người phụ nữ này hận anh như vậy sao?
Vũ Linh Đan đã nhanh chóng đưa ra câu trả lời cho anh: “Trương Thiên Thành, anh có biết không, tôi chưa bao giờ thực sự thích anh. Mỗi lần trước đây, tôi luôn phải kiềm chế cơn buồn nôn để không nôn ra ngoài, cho nên tôi chịu đủ rồi!”
“Vũ Linh Đan, cô có gan nói lại lần nữa xem!” “Vậy thì Trương Thiên Thành, anh nghe rõ cho tôi, tôi ghét…”
Lời còn chưa nói xong, Trương Thiên Thanh đã cúi xuống cắn vào bờ môi cô, như thể trừng phạt, anh dùng sức cắn thật mạnh, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp khoang miệng cô.
Vũ Linh Đan cảm thấy đau, nhưng Trương Thiên Thành không dừng lại, ngược lại mùi máu tanh lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự điên cuồng của anh, cả người lao về phía Vũ Linh Đan như một cơn bão.
“Nếu đã ghét, tôi sẽ khiến cô làm quen với nó, Vũ Linh Đan, nhớ kỹ, Trương Thiên Thành tôi đã vứt bỏ cô. Tôi có thể hành hạ cô bất cứ lúc nào.”
Cùng với một tiếng gầm gừ trầm thấp, người đàn ông cũng cảnh báo bên tai cô.
Nếu anh không buông tay, cả đời này Vũ Linh Đan đừng mong thoát khỏi nanh vuốt của anh.
“Vũ Linh Đan, tôi sẽ đợi cô kiện tôi, để xem kết quả như thế nào. Ở trên bàn rượu, không phải cô rất quyến rũ sao, sao bây giờ giống như một cái xác chết không hơn không kém thế này? Để tôi xem cô có thể giả vờ đến khi nào!”
Dường như Trương Thiên Thành đã mất hết lý trí, hoàn toàn chìm vào du͙© vọиɠ, hai mắt anh đỏ hoe, tham lam chấm mυ'ŧ từng tấc da thịt của cô, tần suất động tác không hề chậm mà càng lúc càng nhanh.
Có những giọt nước mắt ở khóe mắt Vũ Linh Đan, nhưng cô mím môi không nói một lời.
Cô đã cố gắng hết sức để chịu đựng, nhưng làn sóng trong cơ thể cô vẫn cứ ngày một cao hơn, cô sợi rằng khi cô phát ra âm thanh, cô sẽ tiết lộ bí mật của mình.
Hôm nay, bởi vì người đàn ông này, trong lòng Vũ Linh Đan lại càng chán ghét anh. Nhưng cơ thể của cô rất nhạy cảm, thậm chí chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể khiến cô run rẩy.
“Chịu đựng sao?”
Cuối cùng, Trương Thiên Thành tăng tốc ra tay ép Vũ Linh Đan kêu lên, cô nghiến răng phát ra hai chữ từ trong miệng: “Khốn kiếp!”
“Ngoài miệng thì kháng cự như vậy, nhưng thân thể lại rất thành thật!”
Trương Thiên Thành mím môi cười, xoa nắn cơ thể Vũ Linh Đan một cách thuần thục, và cuối cùng một tiếng rêи ɾỉ trầm thấp phát ra từ cổ họng của cô.