Ông lão cât bước chạy đi, tôc độ cũng không chậm hơn so với người trẻ tuỏi.
Khi đuổi tới ngoài cửa, Tư Lệ Đình đã đi từ lâu, ông lão cần thận nhớ lại dáng vẻ của Tư Lệ Đình.
Một người lai đẹp trai, cậu ấy trông giống người phụ nữ đó hơn, cho nên trong chốc lát mình mới không nhớ ra.
Bọn họ chuẩn bị đến sân bay, hòn đảo này tiếp nhận mọi người từ khắp nơi trên thế giới, cậu ấy sẽ đến quốc gia nào?
Ông lão có chút muốn hộc máu, lúc đó chỉ lo cho sức khỏe của vợ, nên mới bỏ lỡ người quan trọng nhát.
Ông lão lấy điện thoại di động ra bắm một dãy só, rất lâu sau mới kết nối được.
Ông lão nói bằng tiếng Anh lưu loát: “Bill, nói cho cậu một tin tức tốt.”
“Hử?” Giọng người đầu dây bên kia lạnh nhạt.
“Vừa rồi tôi nhìn thấy một cậu trai trẻ, đôi mắt của cậu ấy giếng hệt cậu, nhưng nét mặt của cậu ấy lại rất giống người phụ nữ Trung Quốc đó.
Nếu năm đó lúc rời đi cô ấy mang thai đứa con của cậu, thì cậu trai trẻ kia có khả năng là con của cậu.”
“Cái gì! Con của tôi? Bây giờ cậu ấy ở đâu?” Cuối cùng giọng người đàn ông ở đầu dây bên kia cũng dao động.
“Cậu ây đã đến sân bay, tôi sẽ cử người đi tìm, nếu cậu ây thật sự là con của cậu, vậy thì…”
“Tìm cậu ấy, nhất định phải tìm cậu ấy!”
Tư Lệ Đình bảo tài xế đưa đến tận sân bay, vừa kịp giờ qua cửa kiểm tra an ninh.
Sau khi qua cửa kiển tra an ninh anh đã không nhìn thấy một nhóm người đang tìm kiếm anh trong sân bay rộng lớn.
Khi cả hai lên máy bay, Tư Lệ Đình đã chu đáo đắp chăn mỏng cho Có Cẩm.
“Tối hôm qua em ngủ muộn, hãy ngủ bù trên máy bay.”
“Vâng.” Cố Cẩm dựa vào vai Tư Lệ Đình, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi ở bên cạnh Tư Lệ Đình cô luôn có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cảm giác mà anh mang lại rất yên tâm đến khó hiểu.
Sau nhiều giờ bay, Có Cẩm và Tư Lệ Đình đã hạ cánh an toàn.
Vừa bước ra khỏi cửa VIP, một giọng nói quen thuộc truyền đến.
“Cảm nhi.”
Có Nam Thương mặc bộ đồ màu xanh nước biển, đứng cách đó không xa đang đợi cô.
Có Cẩm sững sờ, khi Tư Lệ Đình kể cho cô nghe về quá khứ, anh cũng cho cô xem ảnh của những người đó.
Người này chính là anh trai của cô, anh trai đã chơi game trên mạng với cô hai năm!
“Ảnh…
Rốt cuộc là có quan hệ huyết thống, Cố Cẩm cảm tháy rất quen thuộc chứ không hề xa lạ.
“Cẩm nhi, chạy trốn có vui không?” Vẻ mặt Cố Nam Thương u ám nhìn cô, Tiểu Đào đi theo sau.
Cố Cảm vò đầu bút tai, sau khi mắt trí nhớ, cô đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với những người quen trước đây.
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, liệu Nam Cung Huân có đến nhà họ Cố gây chuyện không.
Tư Lệ Đình vô thức bảo vệ Cố Cẩm ra phía sau: “Tôi đưa cô ấy đi, cô ấy mắt trí nhớ, không biết gì cả.”
Sau khi Cố Nam Thương nhìn thấy những tin tức trước đó của Tư Lệ Đình anh ấy đã rất không thích anh.
Anh ấy bước thẳng đến chỗ Cố Cảm, nắm tay Cố Cẩm.
“Anh biết những điều này sẽ xảy ra, nên anh mới không đồng ý cho em quay vẻ!”
“Anh, anh nghe em giải thích, em quên mất một vài chuyện.” Cố Cẩm biết sự thù địch của Có Nam Thương đối với Tư Lệ Đình đến từ đâu.
Khi đó vì diễn kịch nên Tư Lệ Đình mới cố tình tung những tin lăng nhăng kia, Cố Nam Thương không biết nên tự nhiên hiểu lầm.
Cố Cẩm và Cố Nam Thương có lập trường khác nhau, ngay cả khi cô nhìn thấy tin tức, cô cũng biết rằng Tư Lệ Đình sẽ không làm ra chuyện có lỗi với cô.