Bạch Tiểu Vũ lắm bẩm: “Cô muốn tôi cùng cô giải quyết Tô Cảm Khê?”
“Chẳng lẽ cô cam lòng? Thời gian cô và Đường Minh ở bên nhau mấy năm, còn không bằng ở chung với Tô Cẳm Khê máy tháng.
Hai chúng ta tranh nhau người chết kẻ sông, nhưng cuôi cùng chẳng phải làm áo cưới cho Tô Cẩm Khê.
Cô cho rằng Đường Minh yêu cô, nhưng anh ấy không hè yêu cô. Mà tôi nghĩ rằng khi tôi trở thành bà Đường, cuối cùng ngay cả giấy đăng ký kết hôn tôi cũng không có được.
Cuối cùng, Đường Minh vẫn luôn âm thầm bảo vệ Tô Cẩm Khê, cho dù cô ta làm vợ người khác.”
Bạch Tiểu Vũ ngứa ngáy căm hận, tuy rằng lời nói của Tô Mộng xấu xa, nhưng đó là sự thật.
“Cô nói đúng. Chúng ta đã chiến đấu lâu như vậy, trái tim anh ấy cũng không ở chỗ tôi hay chỗ cô, ha…”
“Tô Cẩm Khê một con đĩ ngoài mặt trong sáng, lại đi quyến rũ đàn ông ở khắp mọi nơi, tôi không biết làm thế nào mà những người đàn ông đó lại bị cô ta hạ độc, tắt cả bọn họ đều suy nghĩ cho cô ta.” Tô Mộng hừ lạnh.
Bạch Tiểu Vũ càng nói càng tức giận, “Con đĩ này! Cô muốn chơi như thế nào!”
Tô Mộng nhìn thấy Bạch Tiểu Vũ đã cắn câu, những gì cô ta sử dụng chính là thủ đoạn mà cô ta đã sử dụng để đối phó với Lâm Phi Phi lúc trước, mượn đao gϊếŧ người.
Lợi dụng Bạch Tiểu Vũ loại bỏ Tô Cẩm Khê, Đường Minh có thể nhìn thấy bộ mặt thật của Bạch Tiểu Vũ.
Chỉ cần Tô Cẩm Khê và Bạch Tiểu Vũ bị loại bỏ, Đường Minh sẽ là người duy nhất ở bên cạnh mình.
“Còn vài ngày nữa là đám cưới của Su Tô Cẩm Khê và Tư Lệ Đình. Tôi không biết cô cảm thấy thế nào. Dù sao, tôi cũng không muốn nhìn thấy cô ta hạnh phúc. Không bằng chúng ta như thế này…”
Tô Mộng ghé vào tai Bạch Tiểu Vũ nói nhỏ vài câu, sau khi nghe kế hoạch của cô ta, sắc mặt Bạch Tiểu Vũ có chút xấu, “Làm như vậy có thất đức quá không?”
“Thất đức? Tôi còn thấy hơi nhẹ, tôi xem sau này còn thằng đàn ông nào muốn cô ta.”
“Được, cứ làm thế đi!”
Bạch Tiểu Vũ cho rằng lúc trước Đường Minh lạnh nhạt mình là vì Tô Cảm Khê, mắt công cô ta chờ anh quay lại, ai biết rằng anh đã sớm thay lòng đổi dạ.
Còn vài ngày nữa là đến đám cưới của Tô Cẩm Khê. Thời tiết thay đổi đột ngột, mấy ngày nay những cơn mưa mùa thu kéo dài.
Nhìn mưa rơi lắt phất dưới mái hiên, sắc mặt Tô Cẩm Khê ảm đạm như thời tiết.
“Tô Tô, sao vậy?” Hôm nay hiếm khi Tư Lệ Đình có thời gian tan làm đúng giờ.
“Chú ba, gần đây trời hay mưa, ngày cưới của chúng ta sẽ không mưa chứ?”
Tư Lệ Đình từ phía sau ôm lấy Tô Cảm Khê, “Không thích mưa à?”
“Không phải em không thích, nhưng em vẫn mong ngày đó trời nắng.”
“Nhất định sẽ qua cơn mưa trời lại sáng, em đừng lo, gần đây em chuẩn bị cho đám cưới có thấy mệt không?”
Tô Cẩm Khê lắc đầu, “Không mệt, mỗi ngày chú ba ở công ty mới mệt, những gì em làm chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”
“Tô Tô, có còn chuyện gì cần anh làm không?”
“Ừm, chú ba lại đây xác định thiệp mời với em đi, ngày mai sẽ phát hết toàn bộ.”
Cô biết rất ít người, nhưng Tư Lệ Đình lại biết rất nhiều người, Tô Cảm Khê sợ nếu không xử lý tốt sẽ đắc tội người khác. Tư Lệ Đình đưa Tô Cẩm Khê lên lầu, “Được.”
Ngày cưới của hai người ngày càng đến gần, Tô Cẩm Khê nhận được cuộc gọi từ mẹ Tô.
“Chào dì.” Tô Cảm Khê chán ghét những gì mẹ Tô đã làm trước đây, cô không còn gọi bà ta là mẹ nữa.
Lúc này bà ta gọi điện thoại cho mình không biết bà ta lại muốn cái gì, Tô Cẩm Khê đã sớm quyết định, từ nay về sau sẽ không cho bà ta bắt cứ lợi ích gì.
“Cẩm Khê, con thật sự không cần nhà họ Tô nữa sao?”
“Không phải tôi không cần nhà họ Tô, mà là nhà họ Tô không cần tôi. Ngày đó tôi đã nói tôi đã rời khỏi nhà họ Tô thì sẽ không còn là người nhà họ Tô nữa.”
“Tôi thật là mù mắt nuôi cô lớn từng này!” Mẹ Tô rất tức giận.
Tô Cẩm Khê vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ lại trở nên cứng đầu, khác hẳn với Tô Cảm Khê trước đây, điều này khiến bà ta rất không hài lòng.