Vào lúc Vương An đang ngây ngô cười, một giọng nói lanh lảnh đột nhiên truyền đến, khiến cả người hắn run lên.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Vương An ngẩng đầu nhìn sang, liền thấy một người đàn ông trung niên mặc áo bào rồng vàng năm móng, đầu đội mũ có hình hai con rồng ngậm châu, khí thế hiên ngang bước nhanh đến.
Đấy chính là ông cha hời của hắn, Hoàng đế Đại Viêm - Vương Trinh.
Đây cũng là một vị Hoàng đế có mưu có kế, hai tay nhuốm máu, rất giống với Hoàng đế Đường Thái Tông của Đại Đường, đều là một trong những nhân vật hung ác gϊếŧ huynh diệt đệ để chiếm ngôi vua.
Thấy Vương An đã tỉnh lại, Viêm Đế ngạc nhiên nhìn chằm chằm hắn.
Vương An bị nhìn đến mức chột dạ.
Hắn sợ sẽ bị nhìn ra sơ hở, nên vội vàng bắt chước Thái tử tiền nhiệm, ra vẻ như chuột sợ mèo mà hành lễ: “Nhi thần, bái kiến phụ hoàng!”
Đã lỡ chiếm cơ thể của người ta rồi, vậy cũng là một nửa người cha của mình, gọi một tiếng phụ hoàng cũng không quá đáng đâu nhỉ.
“Thái tử tỉnh rồi đấy ư? Ha ha… không hổ là nhi tử của trẫm, phúc lớn mạng lớn!”
Viêm Đế mừng rỡ, bước nhanh đến bên giường quan sát tỉ mỉ hơn: “Sắc mặt không tệ, xem ra đã không còn gì đáng ngại.”
Ông ta bỗng nhiên thở dài: “Chỉ khổ cho mẫu hậu của con, sau khi hay tin thì đổ bệnh.”
Ban đầu Vương An còn đang thầm oán trong lòng, con ông đã chết từ lâu rồi. Nhưng khi nghe nói đến chuyện Hoàng hậu ngã bệnh, chẳng hiểu tại sao mà trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác đau xót, vô thức nói:
“Là do nhi thần không tốt, để phụ hoàng và mẫu hậu phải lo lắng.”
“Không sao cả, con có thể tỉnh lại, đó chính là sự an ủi lớn nhất với mẫu hậu của con!”
Viêm Đế mỉm cười, ánh mắt trở nên sắc lạnh, sát ý tuôn trào: “Chuyện ám sát này, trẫm đã để Phi Ngư Vệ và Đại Lý Tự đồng thời điều tra, hạn trong một tháng mà không tìm ra được chân tướng thì sẽ lấy đầu bọn họ. Chờ đến khi bắt được thích khách rồi, trẫm chắc chắn sẽ trả lại công bằng cho con.”
“Cảm ơn phụ hoàng!”
Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng Vương An cũng không ôm hy vọng gì nhiều.
Dám ra tay ngay bên trong Lâm Uyển có trọng binh canh giữ, chứng tỏ rằng đối phương sẽ khó để lại dấu vết nào.
“Mặt khác…”
Viêm Đế nhìn Vương An, ánh mắt phức tạp: “Trong lúc con hôn mê, trẫm đã hạ chỉ ngày mai sẽ tổ chức lễ hội chọn tài ở điện Tuyên Hòa.”
“Lần tuyển chọn nhân tài này chủ yếu là vào thi từ và sách luận. Đầu tiên là kiểm tra tính tình các vị Hoàng tử thế nào, thứ hai là mượn cơ hội lần này để tìm xem trong đám công tử phủ đệ cao quý trong kinh thành có người nào nổi bật hay không.”
“Nếu con đã tỉnh, thế thì cũng tham gia luôn đi. Nếu không thể trổ được hết tài năng, trẫm…”
Ông ta hơi do dự một chút rồi nói: “Sẽ phế bỏ con, lập ra một trữ quân khác!”
Thật ra Viêm Đế làm vậy cũng là vì bất đắc dĩ.
Thái tử bị ám sát, còn chưa tỉnh lại mà các phe phái trong triều đã lập tức ra tay hành động, tìm cơ hội để dâng tấu chương, yêu cầu lập một trữ quân khác.
Ban đầu Viêm Đế còn mượn cớ để từ chối.
Nhưng những thế lực này quá lớn, lần này bọn họ còn đứng cùng một chiến tuyến, thực lực không hề nhỏ.
Sau mấy lần từ chối, Viêm Đế cân nhắc đến hậu quả và tầm ảnh hưởng, đành phải lựa chọn nghe theo.
Nhưng không thể ngờ rằng, Vương An lại tỉnh vào đúng lúc này.
Chẳng qua thánh chỉ đã hạ, bậc quân vương không thể nói đùa, Viêm Đế chỉ còn cách được ăn cả ngã về không, để Vương An đến tham gia kén tài. Cũng để xem Vương An có thể bị phế rồi lập lại, bảo vệ vị trí Thái tử này hay không.
Nếu có thể bảo vệ được là tốt nhất.
Nếu không thể bảo vệ được, sẽ đưa hắn ra khỏi kinh thành, làm một Vương gia nhàn tản, rời xa khỏi phân tranh của triều đình cũng tốt.
Vương An nghe xong những lời này, suýt nữa bật người dậy… ôi ông già họm hẹm này, sao ông lại gài con mình như thế chứ?
Không có vị trí Thái tử này, chẳng phải ta sẽ bị người khác chém gϊếŧ hay sao?
Ban đầu hắn còn định lý luận với Viêm Đế, nhưng khi nghe thấy có thi từ và sách luận, hắn liền bật cười.
À, kiểm tra thơ ca sao?
Anh đây từ hồi lớp ba đã đọc thuộc lòng thơ Đường thơ Tống, sau đấy còn có “Thi Tiên Từ Thánh” củng cố đấy nhá, còn sợ kiểm tra thơ ca gì nữa?
Còn về phần sách luận…
Cả giai đoạn lịch sử bao nhiêu năm, mười vương triều trăm năm, lý luận cơ bản nhất về làm giàu nước nhà, chế độ chuyển nhượng đất đai, rồi lại đến các bài thi của những Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa được lưu truyền đến đời sau nữa…
Anh đây còn sợ kiểm tra sách luận gì nữa à?
Không còn cách nào, đây chính là vốn liếng cả đấy.
Vốn liếng cả năm ngàn năm chẳng nhẽ còn sợ mấy người cổ đại hay sao?
Vương An quyết định để mấy người bản địa ở thế giới này mở mang tầm mắt một chút. Hắn không cần nghĩ ngợi, gật đầu ngay lập tức: “Nhi thần tuân chỉ!”