Hai người đứng rất lâu, mãi cho đến khi Thẩm Thanh Lan hồi phục lại cảm xúc, để Quý Thần đi.
Quý Thần không có quay lại nhìn cô vì anh biết cô bước về phía trước là sẽ đi đâu.
Anh chỉ đứng yên đó, lặng lẽ nhìn lên bầu trời.
Anh cảm thấy dường như bản thân mình không thể chịu đựng nổi, nhìn người phụ nữ mình yêu lại đi cùng với người đàn ông khác, tự mình cảm thấy vô cùng bất lực, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt anh.
Ai nói rằng đàn ông không thể rơi nước mắt chứ, vậy thì có lẽ chưa động đến nỗi buồn sâu thẳm nhất của họ rồi.
Phải một lúc lâu sau, Quý Thần mới giải tỏa được nhiệt huyết và quay người lên xe rời đi.
Nhưng Hạ Cảnh Thừa ngồi trong xe không nhúc nhích, hút hết điếu này đến điếu khác.
Đôi mắt anh mung lung như những vòng khói thuốc phun ra vậy, bao phủ một lớp sương mù, khiến người ta không thể nhìn rõ bên trong.
Sau khi hút xong điếu cuối cùng, anh khởi động xe và rời đi, nhưng không quay lại biệt thự.
Thẩm Thanh Lan trở về biệt thự thấy Hạ Cảnh Thừa không có ở đó, tinh thần được thả lỏng nhiều.
Nhanh chóng đi ngủ sớm, cả đêm không mơ màng, ngủ một giấc thật ngon.
Đã nửa tháng Hạ Cảnh Thừa không quay lại biệt thự, cuộc sống của Thẩm Thanh Lan luẩn quẩn giữa hai chỗ là nhà và nơi làm việc.
Buổi sáng Thẩm Thanh Lan bước vào cửa hàng, sắc mặt của Tần Tố Tố trầm mặc, gọi cô vào phòng làm việc.
Thẩm Thanh Lan cho rằng là vì chuyện công việc, vì vậy đi theo vào trong.
"Đã bao lâu cô không gặp Quý Thần rồi?"
Thẩm Thanh Lan sững sờ một lúc, nghĩ một chút, kể từ đêm hôm đó, cô cũng không gặp lại anh.
"Có lẽ hơn nửa tháng rồi..."
Thẩm Thanh Lan chưa kịp nói xong, Tần Tố Tố đã ném đến trước mặt cô một tờ báo: “Cô xem đi."
Tần Tố Tố hừ lạnh một tiếng: "Uổng công anh ấy vì cô mà tìm một công việc cho cô, đến cúi đầu xuống trước mặt tôi anh ấy cũng nguyện ý. Bây giờ cô tốt rồi, lâu như vậy cũng không gặp anh ấy, cũng không thèm quan tâm đến anh ấy."
Không phải Thẩm Thanh Lan không nhận ra rằng Quý Thần lâu như vậy không tìm tới cô, mà cô luôn cho rằng anh ấy bận.
Nên cũng không chủ động đi tìm anh.
Cô cúi đầu nhìn xuống tờ báo.
Tiêu đề lớn trên mặt báo: Cán bộ trại giam bộ thành câu kết cùng bọn côn đồ, buông tha cho những kẻ cầm đầu băng nhóm, nhận lại số tiền khủng.
Tay cô run lên, cả người như chết lặng, anh làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, không quản người khác có tin hay không nhưng cô không tin.
Cô quen biết Quý Thần không phải ngày một ngày hai, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện như vậy.
“Anh ấy bị bắt rồi sao?” Mặc dù Thẩm Thanh Lan đang hỏi, nhưng trong lòng cô đã có câu trả lời.
“Ừm, hiện tại đang bị nhốt để điều tra.” Tần Tố Tố đáp lại.
Cô không tin rằng Quý Thần có thể làm ra những chuyện như vậy.
Gia đình Quý Thần tuy không phải là nhà giàu có gì nhưng cũng không nghèo đói đến mức anh làm ra loại chuyện như vậy.
Huống hồ, bố anh còn là bộ đội đã nghỉ hưu.
“Tôi muốn gặp anh ấy.” Ý nghĩ đầu tiên của Thẩm Thanh Lan là muốn đi làm rõ sự việc này
Cô có thể hiểu rõ cảm giác tội lỗi bị mất lòng tin của người khác là như thế nào.
" Hôm nay tôi muốn xin nghỉ..."
“Tôi đưa cô đến đó.” Tần Tố Tố cũng muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, hơn nữa bộ dạng của Thẩm Thanh Lan như thế này, có thể đi gặp người ta được sao.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, cùng Tần Tố Tố rời khỏi cửa hàng.
Tần Tố Tố lái xe đến trại giam Vũ Thành.
Chẳng mấy chốc xe đã dừng lại ở trại giam Vũ Thành, hai người xuống xe cùng nhau đi vào, Tần Tố Tố đi lo liệu xong thủ tục, Thẩm Thanh Lan nhìn thấy Quý Thần đang ở trong phòng giam.
Anh bị còng hai tay, ở cằm đã xuất hiện vài chiếc râu xanh, mặc dù làm quản tù nhân nhưng anh không phải là loại người có vẻ ngoài cứng rắn mà tính tình lại có chút hơi dịu dàng.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Lan nhìn thấy anh như thế này, trong lòng cô không khỏi có chút đau khổ.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
Quý Thần rất bình tĩnh: "Những gì em nhìn thấy đều là sự thật, đừng đi quá sâu vào..."
“Làm sao có thể vậy chứ, anh sẽ không làm ra loại chuyện như vậy!” Thẩm Thanh Lan phân trần nói, phấn khích đứng lên.
“Ngồi xuống nói chuyện đi!” Cảnh sát mắng.
“Nghe anh, em đừng hỏi nữa, anh sẽ không sao đâu.” Anh nói không sao cả, chỉ là sẽ không phải lãnh án tử hình, cùng lắm là mấy năm tù giam sao.
Mũi Thẩm Thanh Lan có chút chua xót nói: "Làm sao có thể không sao chứ?"
Cô không có ngốc, đây không phải chuyện nhỏ.
Cho dù Thẩm Thanh Lan hỏi thế nào, Quý Thần cũng không nói gì cả.
Cuối cùng, hết giờ , Thẩm Thanh Lan đành phải rời đi.
Sau khi ra khỏi trung tâm giam giữ, thần kinh của Thẩm Thanh Lan giống như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy, tại sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như thế này chứ?
"Trong lúc cô đi gặp Quý Thần, tôi đã nghe thấy một số tin tức trong đó."
Vẻ mặt Tần Tố Tố có vài phần nghiêm trọng.
Thẩm Thanh Lan nắm lấy cánh tay của Tần Tố Tố, nhanh chóng hỏi: "Tin tức gì vậy, nhanh nói cho tôi biết."
"Xem ra có người cố ý chỉnh anh ấy, thế lực của đối phương là rất lớn, e rằng chúng ta cố hết sức cũng không cứu được anh ấy đâu."
Thẩm Thanh Lan không thể tin được, mặc dù tính cách của anh ấy không phải là rất hòa đồng, nhưng anh ấy cũng không làm mất lòng người khác.
Rốt cuộc là ai muốn xử lý anh chứ.
Đầu óc cô rối bời đến nỗi cô không thể nghĩ ra ai muốn xử lý anh nữa.
"Tâm trạng của cô hôm nay không thích hợp đi làm. Cô về trước đi. Tôi cũng sẽ đi thăm dò xem ai muốn chỉnh anh ấy."
Thẩm Thanh Lan đi bộ một mình trên đường rất lâu, đi không có mục đích.
Khi thấy mệt cô liền ngồi bên vệ đường.
Đột nhiên cô nghĩ đến Hạ Cảnh Thừa, với thân phận và địa vị của Hạ Cảnh Thừa, anh nhất định có thể dễ dàng làm rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến đây, cô rút điện thoại di động ra muốn gọi cho Hạ Cảnh Thừa, nhưng nhận ra cô thậm chí còn không có số điện thoại của anh.
Tôi chỉ có thể đứng dậy bắt taxi đến tập đoàn Vạn Thành để tìm anh.
Nhưng cô đến nơi lại không thấy Hạ Cảnh Thừa ở đây.
Câu trả lời của Nghiêm Cận dành cho cô là Hạ Cảnh Thừa bây giờ rất bận và không có thời gian gặp cô.
“Tôi thực sự có chuyện, để tôi gặp anh ấy.” Thẩm Thanh Lan cầu xin, hy vọng Ngiêm Cẩm có thể giúp cô.
"Cô đến đây là vì chuyện đó hay sao?"
Thẩm Thanh Lan sửng sốt: "Anh biết tôi đến đây vì chuyện gì chứ?"
Nghiêm Cận khẽ thở dài, bởi vì chính anh ta là người đã đi làm những chuyện này, anh ta không biết sao được chứ.
“Tôi nghĩ rồi cô vẫn là nên quay về đi.” Nghiêm Cận lần đầu tiên thấy đồng cảm với người phụ nữ này.
Làʍ t̠ìиɦ nhân thì lại bị sếp lớn của anh ta đối xử như thế này.
Đôi khi anh ta cũng cảm thấy trong lòng Hạ Cảnh Thành thật khó hiểu.
Muốn tiến tới thì tiến tới, lại còn làm ầm ĩ mọi chuyện thành như vậy, để cô ấy phải tìm đến cửa.
Thẩm Thanh Lan dần dần bình tĩnh lại, không còn giống như một con ruồi không đầu nữa.
Có uy lực có quyền thế, ở Vũ Thành này có bao nhiêu người có thể vượt qua Hạ Cảnh Thừa chứ?
Chỉ có duy nhất một người đó thôi?
Chỉ là ban đầu cô quá lo lắng mà bỏ qua chuyện này.
Cô bước ra khỏi tòa nhà, bắt taxi và quay trở lại trại tạm giam.
Cô phải dùng hết số tiền tiết kiệm, chạy tới chạy lui mới có thể gặp lại Quý Thần.
“Bởi vì em với anh có quan hệ, cho nên anh ta cố ý trừng phạt anh đúng không?” Tuy rằng Thẩm Thanh Lan đang hỏi, nhưng trong lòng cô sớm đã có đáp án rồi.
“Không liên quan gì đến em hết, chuyện này không cần em quan tâm!” Quý Thần gần như rống lên, lúc đầu anh không nói, chỉ là anh không muốn cô biết.
Chỉ là anh không ngờ rằng cô lại biết sớm như vậy.
Thẩm Thanh Lan cười, nước mắt cũng rơi theo nụ cười trên môi: "Đều là do em, anh mới gặp phải tai họa vô tội này."
Khi mẹ cô qua đời, Lưu Tuyết Mai nói rằng cô là một ngôi sao chổi.
Có lẽ bà ta nói cũng đúng, cô đúng là sao quả tạ, những người thân thiết với cô đều đã rời bỏ cô.
Mẹ cô, con cô, bây giờ lại là Quý Thần ...
“Anh cấm em nói như vậy!” Anh không tin lời này: “Nghe anh nói là không cần quan tâm chuyện của anh đâu, anh không cần em quan tâm!"
Thẩm Thanh Lan quay đầu lại, không nhìn Quý Thần nữa, có phải vì cô mà anh ta đã bị buộc tội như vậy không, tương lai của anh ta sẽ ra sao đây?
Cô chậm rãi đứng lên, tuy rằng không nói lời nào, nhưng trong lòng đã có quyết tâm.
Quý Thần phải được cứu ra.
Ngay cả khi phải cầu xin, cô cũng đồng ý.
Quý Thần trong nháy mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Thanh Lan: "Em không hiểu sao? Anh ta chỉ muốn em cầu xin anh ta, nếu em đi, em đã rơi vào kế hoạch của anh ta rồi."
"Vậy thì sao chứ?"