Phế Hậu Tướng Quân - Bản Trường Thiên

Chương 68.1: Nghỉ ngơi

Chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ, love all!

Đợi mãi đến lúc bôi xong thuốc mỡ Tả Thương Lang vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Triệu Tử Ân nói: "Bệ hạ, tướng quân hiện giờ có thể là muốn ngủ sâu một giấc. Bệ hạ không bằng tối nay ở lại đây đi."

Khương Bích Lan vẫn chưa từng rời đi, nàng đến đây vốn là muốn nhắc nhở Mộ Dung Viêm, hắn tự mình ôm Tả Thương Lang hồi cung mọi người đều đã biết, điều này giống như một cái tát vào măt vương hậu nương nương nàng. Suy cho cũng, nàng mất đi hài tử còn chưa đủ mười ngày.

Dù cho nàng tự mình đến Nam Thanh Cung, Mộ Dung Viêm cũng không có chút áy náy nào. Hắn nhìn nàng vẫn giống như mọi ngày, sắc mặt mang ý cười, ngữ thanh nhu hòa. Nhưng lại cố tình để cho nàng thấy, hắn đích thân bôi thuốc cho Tả Thương Lang.

Khương Bích Lan khẽ cắn môi, trong lòng tràn ngập sự bất an.

Bây giờ nghe Triệu Tử Ân nói như vậy, nàng vội nói: "Tướng quân cũng cần nghỉ ngơi, thần thϊếp cùng bệ hạ đều đi ra ngoài đi." Ngữ khí cơ hồ kèm theo khẩn cầu, Tả Thương Lang mấy ngày trước mới hại hài tử của nàng, hiện giờ Mộ Dung Viêm ở lại đây, vị trí vương hậu của nàng còn gì uy nghiêm?

Nhưng Mộ Dung Viêm đầu cũng không nâng, chỉ nhẹ giọng nói: "Cô ở lại với nàng một lúc, vương hậu có việc thì đi trước đi."

Khương Bích Lan như bị tạt một gáo nước lạnh, toàn thân chậm rãi lạnh lẽo. Mà Mộ Dung Viêm từ trong tay cầm ra một con dao nhỏ, chậm rãi giúp Tả Thương Lang tước móng tay. Động tác của hắn thực nhẹ, thực ôn nhu. Khương Bích Lan chậm rãi lui ra phía sau. Không cần phải nói gì nàng cũng hiểu rõ ý tứ của hắn —— hắn muốn phá hủy vỏ bọc này. Muốn cho nàng biết rõ rang mối quan hệ của hắn cũng Tả Thương Lan.

Từ trước tới nay, hắn cho nàng biết bao lời thề cùng ảo mộng, cũng với thể diện và tôn trọng. Nhưng từ nay về sau, tất cả sẽ tan vỡ thành bọt nước.

Nếu hắn đã tính toàn như thế, nàng lại có thể làm gì đây? Nàng thân là vương hậu, chỉ có thể nhượng bộ cũng tiếp nhận. Nàng yên lặng nhìn hắn chăm chú, xem hắn cẩn thận cắt đi những móng tay không đồng đều của nàng ta, sau đó dùng đá mài chậm rãi mài nhẵn bóng loáng. Cho dù chỉ là một việc vặt, nhất cử nhất động của hắn đều thâm tình ôn nhu, tựa như Tả Thương Lang là nữ nhận duy nhất trong cuộc đời hắn.

Tình cảnh lúc này đủ để mê hoặc bất kỳ nữ nhận nào, nhưng đáng tiếc, hôm nay nàng chỉ là một người đứng xem. Chỉ có thể sụp đổ hoặc là trầm mặc. Nàng chậm rãi cúi người hành lễ: "Thần thϊếp...... Cáo lui." Mỗi một chữ đều mang theo nước mắt. Mộ Dung Viêm vẫn không xoay người lại, chỉ vẫy vẫy tay: "Đi đi."

Tả Thương Lang ngủ tới khuya thì choàng tỉnh, cả người cơ hồ bật dậy. Mộ Dung Viêm ngồi bên cạnh giường, trong tay còn nắm một quyển binh thư. Thấy nàng bừng tỉnh, hắn nói: "Ngươi kinh ngạc như vậy làm gì?"

Nói xong liền duỗi tay sang, Tả Thương Lang nhanh chóng lùi vào trong giường, Mộ Dung Viêm nhướng mày: "Lại đây!"

Nàng lùi cho đến lúc không còn chỗ nào lùi được nữa, không hề có ý định tiến tới chỗ hắn. Mộ Dung Viêm đứng dậy, nói: "Nếu ngươi không chịu lại đây..." cả người đi tới phía trước một bước, nháy mắt đã đến bên cạnh nàng, sau đó nói tiếp nửa câu: "...thì cô đành phải đi qua."

Tả Thương Lang dùng sức đẩy hắn, Mộ Dung Viêm cầm đôi tay nàng, cười nói: "May mắn ta đã tính toán trước, lúc nãy đã cắt hết móng tay. Bên này đã bị cào một đường, nếu má phải thêm một đường, ngày mai lên triều biết phải giải thích làm sao đây."

Tả Thương Lang căn bản không để ý lời hắn nói, to miệng kêu gào, nháo đến ồn ào. Mộ Dung Viêm cúi đầu hôn lên môi nàng, nàng cắn răng một cái, máu tươi nháy mắt ngập tràng khoang miệng. Mộ Dung Viêm hừ một tiếng, lại không lui, chậm rãi cùng nàng môi răng triền miên. Sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, chờ nàng an tĩnh lại. Trong bụng nàng chỉ có vài hạt gạo, náo loạn cũng không được bao lâu.

Chờ nàng đã mất hết sức lực, hắn nói: "Ăn một chút gì không? Nàng ngủ đã lâu, hẳn là cũng đói bụng."

Tả thương Lang không nói gì, vẫn nhắm mắt lại thở dốc. Mộ Dung Viêm cũng không chờ nàng trả lời, gọi cung nữ bưng tới cho nàng một chén canh. Tả Thương cũng đói bụng, bị mùi thức ăn hấp dẫn. Mộ Dung Viêm bưng canh, chậm rãi đút cho nàng, nhưng nàng chỉ là ăn được một ngụm liền nghiêng đầu ọe một tiếng phun ra sạch sẽ.

Ngay sau đó, là một trận nôn khan. Mộ Dung Viêm hơi ngẩn ra, thử ngửi mùi canh lại không phát hiện có gì lạ, đành lệnh người truyền thái y tới.

Triệu Tử Ân đêm khuya lại đây, một lần nữa chẩn trị kỹ càng, cũng vẫn không thấy có gì khác thường. Sau cho đổi thành cháo trắng, nàng mới ăn được chút.

Sau một hồi náo loạn, đêm đã về khuya. Vương Duẫn Chiêu nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, ngài xem nếu không......Hồi cung nghỉ tạm đi?"

Mộ Dung Viêm nói: "Tối nay, cô liền ở đây nghỉ ngơi." Vương Duẫn Chiêu hơi ngẩn ra, há miệng nhưng không dám nói gì. Tả Thương Lang vẫn còn là người của Ôn thị, hắn trắng trợn táo bạo như vậy nếu bị đám người Định Quốc Công biết thì phải giải thích thế nào đây?

Mộ Dung Viêm tựa hồ biết hắn suy nghĩ cái gì, nói: "Như thế nào, trong cung có người sẽ khua môi múa mép sao?"

Vương Duẫn Chiêu vội vàng nói: "Hồi bệ hạ, Nam Thanh Cung cung nhân đều là lão nhân, mồm mép rất kín đáo."

Mộ Dung Viêm gật đầu, búng tay, ý bảo hắn đi ra ngoài.

Tả Thương Lang ban đêm vẫn chợt ngủ chợt tỉnh, vẫn luôn không ngủ sâu. Mộ Dung Viêm cũng không ngủ, an vị ở giường biên đọc kinh thư. Nàng bất chợt tỉnh, hắn sẽ vỗ nhẹ lưng nàng, nhẹ giọng trấn an đến khi nàng ngủ lại mới thôi.

Lúc hắn dịu dàng, hắn vô cũng kiên nhẫn cùng bao dung.

Tê Phượng Cung, Khương Bích Lan cũng không chờ hắn đến. Mặt trời dần sáng, nàng héo hon ngồi cả một đêm, Mộ Dung Viêm ngay cả cho người lại đây thông báo một tiếng cũng không có.

Hắn rốt cuộc, không muốn sắm vai Đế hậu tình thâm nữa sao?

Một giọt nước mắt nhẹ lướt xuống như đèn sáp chảy.

Ngày thứ hai, đám người Viên Hí liền nhận được tin tức Tả Thương Lang đã được phóng thích nhưng tạm thời vẫn ở trong cung. Mọi người ai nấy thở phào nhẹ nhõm, bất luận thế nào lần này nàng cũng đã bị hoảng sợ, may mà không gặp nguy hiểm. Nhưng Ôn Hành Dã lại linh cảm đã có chuyện chẳng lành.

Hắn không được thượng triều, nếu muốn biết chuyện gì chỉ có thể đi hỏi người khác. Trong quân, người có thể thượng triều không nhiều lắm, lại thường không ở Tấn Dương. Chỉ có Hạ Thường Hữu là gặp hắn thường xuyên, lại còn có giao tình.

Lúc Tả Thương Lang bị giam vào ngục, hắn chỉ có thể thường xuyên đi hỏi thăm Hạ Thường Hữu. Hạ Thường Hữu lúc trước còn biết gì nói hết, nhưng mà sau khi Tả Thương Lang được phóng thích hắn lại có chút ấp a ấp úng.

Ôn Hành Dã thấy thế liền nóng nảy: "Hạ lão đệ! Ta bất quá chỉ hỏi một chút tình hình của trưởng tức (con dâu) gần đây, ngươi che che giấu giấu như vậy hay là đã xảy ra chuyện gì?"

Hạ Thường Hữu vội nói: "Ôn huynh đừng hiểu lầm, Tả tướng quân hiện giờ ở trong cung, bệ hạ tiếp đãi nàng...... vẫn như trước. Không việc gì, không việc gì."

Ôn Hành Dã nửa tin nửa ngờ, sau một lúc lâu mới nói: "Hạ lão đệ, Hạ đại nhân. Ta bây giờ tuổi tác đã cao, trong triều lại nương nhờ được ai, một số việc nếu ngươi không nói cho ta biết, e rằng, cả đời này ta cũng không thể biết."

Hạ Thường Hữu vẻ mặt khó xử, nói: "Ôn huynh! Chuyện này cũng không có gì, chỉ là......" Thở dài một tiếng, muốn nói lại thôi không nói thêm gì nữa.

Ôn Hành Dã nói: "Muốn ta quỳ xuống cầu xin ngươi sao?" Dứt lời y liền chuẩn bị quỳ xuống. Hạ Thường Hữu kỳ thật là một người phúc hậu sao có thể nhẫn tâm để ông quỳ xuống cầu xin mình, chạy nhanh tới đỡ lấy, nói: "Ôn huynh, một khi đã như vậy, tiểu đệ cũng không che giấu nữa, gần đây tiểu đệ có nghe được một tin đồn, nhưng cũng chỉ là đồn đãi linh tinh không căn cứ, ngươi cũng đừng để trong lòng."

Ôn Hành Dã chắp tay, nói: "Hiền đệ thỉnh giảng."

Hạ Thường Hữu ấp a ấp úng mà nói: "Nghe nói, lúc Tả tướng quân ra khỏi nhà lao là một tay hoàng thượng ôm ra, cùng người xa giá hồi cung." Ôn Hành Dã ngẩn ra, Hạ Thường Hữu cắn chặt răng, nói: "Sau khi hồi cung, bệ hạ cho nghỉ lại Nam Thanh Cung tự mình canh giữ ở bên cạnh, mấy lần mớm thuốc, Vương hậu nương nương mấy lần tới...... Cũng chưa từng mượn tay người khác"

Ôn Hành Dã kinh sợ, sắc mặt chậm rãi chuyển từ hồng sang trắng. Tay phải gắt gao cầm lấy cây trượng, mu bàn tay hiện cả gân xanh, Hạ Thường Hữu vội nói: "Ta cũng chỉ là nghe nói, nói không chừng chỉ là người ta rảnh rỗi mà bịa chuyện, không phải là thật."

Ôn Hành Dã chậm rãi chắp tay, chỉ nói tạ ơn rồi xoay người đi ra. Hạ Thường Hữu sợ có chuyện gì, đuổi theo tới cửa, lại chỉ thấy hắn chống trượng, gió thổi đầu bạc, bước đi tập tễnh.