Tả Thương Lang rũ mí mắt, Mộ Dung Viêm cười: "Ngươi luôn hỏi sai vấn đề, thương tâm cũng chỉ có thể trách chính mình."
Nàng không nói lời nào, Mộ Dung Viêm đem nàng kéo qua, dùng sức ấn nàng vào lòng, "Ngươi hẳn nên hỏi, vì sao trễ thế này chủ thượng còn đến đây? Như vậy ta có thể đáp, bởi vì nơi này có đồ vật ta muốn, ta muốn gặp ngươi."
Tả Thương Lang không thể thoát khỏi tay hắn, lại sợ nháo lên làm kinh động người trong phủ, chỉ có thể trầm mặc.
Mộ Dung Viêm cúi đầu, cằm nhẹ xoa nàng đỉnh đầu: "Bạch sói, ta mơ thấy ác mộng, không muốn ngủ trong cung."
Tả Thương Lang tức giận, nhẹ giọng châm chọc: "Chủ thượng có thể treo phong ấn, không cần đi xa. Thái Thượng Hoàng cùng phế Thái tử đều sẽ rất vui lòng nếu có thể trở về trong cung ngủ."
Mộ Dung Viêm bật cười, sau đó dùng ngón tay gõ vào đầu nàng: "Hỗn trướng đồ vật, nếu ta rời đi, ngươi cho rằng ngươi có chỗ dung thân?"
Tả Thương Lang hơi ngẩn ra, thật lâu sau, nói: "Nếu chủ thượng đi xa, ta thật không có chốn dung thân."
Mộ Dung Viêm nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, nói: "Ừm, lời này nói rất đúng, lòng ta rất an ủi."
Hắn duỗi tay chạm đến thân thể của nàng, Tả Thương Lang né tránh: "Nếu chủ thượng thật sự muốn lưu lại cho ta vài phần mặt mũi, không nên ở lại Ôn phủ." Mộ Dung Viêm cười khẽ, nói: "Còn tức giận?"
Tả Thương Lang im lặng, hắn nói: "Nàng dù sao cũng là vương hậu, vô luận ngươi cùng ta có quan hệ gì, ở trước mặt nàng nếu muốn không chịu nửa điểm ủy khuất, là không có khả năng." Tả Thương Lang ngơ ngẩn, Mộ Dung Viêm nhẹ nhàng vuốt tóc dài của nàng, nói: "Ngoại trừ ta, ở Đại Yến, không ai có thể ngang hàng cùng nàng ấy, bất luận kẻ nào đều không được. Ngươi hiểu không?"
Tả Thương Lang trầm mặc, Mộ Dung Viêm đem đầu nàng ấn vào cổ hắn, nói: "Ta chỉ có thể cho phép ngươi chạm mặt nàng ấy ít nhất có thể. Hoặc là, nếu ngươi không muốn vào cung, ta có thể ban cho ngươi một phủ đệ bên ngoài. Nhưng mà A Tả..." Hắn cầm tay nàng, chậm rãi ấn ở ngực mình, nói: "Mộ Dung Viêm ta một lòng, đời này chỉ trao nó cho một người phụ nữ. Vì thế tất cả những gì ta có thể cho ngươi, chẳng sợ khuynh tẫn toàn lực, cũng chỉ kém hơn một mình nàng."
Tả Thương Lang hiểu rõ, mọi hành động của hắn là đang cảnh cáo nàng, cũng là yêu cầu.
Hắn muốn nàng phục tùng hắn, cũng phục tùng Khương Bích Lan. Nàng lại mở miệng, trong thanh âm đã có vài phần nghẹn ngào: "Nhưng ta chưa từng có nghĩ tới việc chia sẻ với nàng ấy. Ta......"
Nàng lời còn chưa dứt, hắn đã hôn lên môi nàng, sau đó nhẹ giọng nói: "Cả đời ta, quần thần đông đảo, nhưng mà với nữ nhân bất quá cũng chỉ có ngươi cùng nàng mà thôi. Nếu có một ngày, ngươi bỏ ta mà đi, chẳng lẽ ta không đau lòng sao? Bạch sói, đừng nói rời đi, hãy ở lại bên cạnh ta."
Tả Thương Lang vẫn luôn im lặng, những oán hận ủy khuất chậm rãi tiêu tan. Nàng thầm nghĩ, nếu cả đời này, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh hắn, danh phận có gì quan trọng? Chịu một chút ủy khuất, có là gì?
Nếu Tả Thương Lang từng có được Mộ Dung Viêm dù chỉ một chút chân tình, thì sao nước mắt lưu tâm, máu tươi chảy đẫm?
Ái tình là thứ không có tôn nghiêm cùng kiêu hãnh, nếu ai chạm vào nó, số phận lập tức tan thành mây khói.
Đêm xuân ngày càng khuya, nàng dựa vào vòng tay hắn, lồng ngực rộng rãi, ấm áp. Hắn chậm rãi khẽ vuốt lưng nàng, mọi thứ đều tĩnh lặng.
Ngày hôm sau, ngay sau khi Tả Thương Lang hạ triều, Vương Duẫn Chiêu liền tiến đến cùng nàng nói chuyện. Tả Thương Lang tưởng Mộ Dung Viêm lại triệu nàng vào cung. Vương Duẫn Chiêu lại nói: "Tướng quân, bệ hạ có lệnh, ban cho tướng quân một phủ đệ. Lão nô mang tướng quân qua đó một chuyến, nếu có cái gì không hợp ý, tướng quân nói ra, để cho người làm sửa sang lại."
Tả Thương Lang lúc này mới thoáng thở ra nhẹ nhõm, nàng thật sự không muốn vào cung. Lúc này liền đi theo Vương Duẫn Chiêu, nhưng mà con đường phía trước lại vô cùng quen thuộc.
Tả Thương Lang ngơ ngẩn, Mộ Dung Viêm ban cho nàng, là phủ đệ cũ lúc hắn chưa được phong vương.
Phủ đệ chưa từng hoang phế, đình đài lầu các, kỳ thạch trân mộc đều quý hiếm như trước. Tả Thương Lang chậm rãi bước vào, nhớ tới lần đầu tiên bước vào phủ môn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã là năm năm có lẻ.
Tả Thương Lang chậm rãi bước vào trung đình, Vương Duẫn Chiêu nhắm mắt theo đuôi đi sau nàng, hỏi: "Những chỗ không phù hợp đã dỡ bỏ, tướng quân nhìn xem còn có chỗ nào cần cải biến? Lão nô liền phân phó bọn họ làm lại."
Tả Thương Lang nói: "Vương tổng quản không cần lo lắng. ta cảm thấy như vậy rất tốt, không cần phiền toái."
Nàng đi đến tiểu lầu cũ nàng đã từng ở, bên trong phiến cây tường vi vẫn còn sống, lá cây vẫn còn xanh, ánh mắt Tả Thương Lang từ từ trở nên nhu hòa. Nàng đi đến bức tường trước phiến cây tường vi, vươn tay nhẹ nhàng chạm đến những đóa hoa đằng.
Vương Duẫn Chiêu nói: "Biết tướng quân thích hoa đằng, nên vẫn giữ nguyên như xưa."
Tả Thương Lang nói: "Kỳ thật ta chỉ cần một cái sân nhỏ, một vườn hoa đằng là đủ."
Vương Duẫn Chiêu gật gật đầu, nói: "Vậy lão nô về bẩm báo với hoàng thượng đã hoàn thành, nếu tướng quân nhớ tới cái gì, ngày sau xây thêm cũng không muộn."
Tả Thương Lang hướng hắn khom người, Vương Duẫn Chiêu cũng cúi cúi người, rồi xoay người trở về cung.
Trong cung Yến Vương, Chương Văn Điện. Mộ Dung Viêm rất ít đến đây, là chỗ ở của Dung Tiệp dư năm đó. Dung Tiệp dư sau khi chết, nơi này vẫn luôn không có phi tần khác vào ở. Cung thất đóng cửa, âm u sâu thẳm. Sau khi Mộ Dung Viêm đăng cơ, nơi này vẫn luôn có cung nhân định kỳ quét tước, tường nhà, cách bày trí cũng được thay đổi hoàn toàn.
Lúc này trên tường vẫn còn treo bức họa của dung Tiệp dư, mỹ nhân chấp quạt tròn, bao quanh chuỗi hạt lục bảo, mỉm cười nhẹ. Mộ Dung Viêm đứng trước bức họa, ánh mắt lãnh đạm —— Bây giờ, người đã được như ý nguyện, cuối cùng cũng có được vị trí đó, nhưng người có hài lòng không?
Vương Duẫn Chiêu tiến vào, thấy hắn nhìn chằm chằm bức họa Dung Tiệp dư, vội thi lễ: "Bệ hạ, đã mang Tả tướng quân qua đó."
Mộ Dung Viêm phục hồi tinh thần lại, gật đầu nói: "Ta nghĩ tới nghĩ lui, toàn bộ Tấn Dương Thành, nàng phỏng chừng cũng chỉ nguyện ý ở đó."
Vương Duẫn Chiêu nói: "Tướng quân rất thích sân kia, nhìn đến cây hoa đằng ánh mắt sáng lên."
Mộ Dung Viêm mỉm cười, nói: "Tính tình kỳ quái, tất cả cây quý đều không ưa, duy nhất chỉ thích cây hoa đằng." Hắn quay đầu hỏi Vương Duẫn Chiêu, "Hoa đằng có ý nghĩa sâu xa gì không?"
Vương Duẫn Chiêu cũng có chút khó xử, nói: "Chuyện này...... Lão nô thật chưa từng nghe qua. Hay là, hỏi thợ hoa trong cung một chút?"
Mộ Dung Viêm lắc đầu: "Thôi, tùy ý nàng đi."
Đang nói chuyện, đột nhiên bên ngoài có người tới báo: "Bệ hạ! Vương hậu nương nương mới vừa rồi ở Tê Phượng Cung đột nhiên té xỉu!"
Mộ Dung Viêm ngẩn ra, trầm giọng nói: "Sao lại thế này? Đã truyền Thái y chưa?"
Cung nhân nói: "Hồi bệ hạ, Thái y lệnh Hải đại nhân đã tới." Mộ Dung Viêm bước nhanh ra khỏi Chương Văn Điện, Vương Duẫn Chiêu chạy chậm đi theo phía sau hắn.
Tê Phượng Cung lúc này cực kì hỗn loạn, cung nữ ra ra vào vào, Hải Uẩn đang bắt mạch cho Khương Bích Lan. Mộ Dung Viêm đi vào nội điện, đứng ở phía sau y, Hải Ức nhanh chóng hành lễ: "Vi thần tham kiến bệ hạ!"
Mộ Dung Viêm vẫy vẫy tay: "Miễn lễ. Vương hậu thế nào?"
Hải Uẩn vẻ mặt vui mừng, nói: "Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ! Nương nương đã có hỉ!"
Mộ Dung Viêm nghe xong, lông mày hắn từ từ giãn ra, chung quanh các cung nữ đồng loạt quỳ xuống chúc mừng. Mộ Dung Viêm nói: "Đều đứng lên đi, toàn bộ có thưởng."
Mọi người tạ ơn, hắn lại chuyển hướng sang Hải Uẩn, hỏi: "Việc này xác thực là đại hỉ sự, từ lúc đăng cơ tới nay, dưới gối ta vẫn luôn vô tử. Đây là hài tử đầu tiên, người phải chăm sóc cho tốt, không thể có sai sót."
Hải Uẩn lần thứ hai quỳ lạy, nói: "Bệ hạ xin yên tâm, nương nương tuy rằng thân thể yếu đuối, nhưng thai tượng cực ổn. Chỉ cần nghỉ ngơi tốt, tất nhiên sẽ bình an sinh hạ long tử."
Mộ Dung Viêm tiến lên vài bước, ngồi vào cạnh giường, nắm tay Khương Bích Lan. Thấy tay nàng hơi lạnh không khỏi che lại, nói: "Một khi đã như vậy, cái thai của Vương hậu liền giao cho ngươi toàn quyền chăm sóc. Bên Thái y lệnh, giao lại mọi việc cho người khác."
Hải Uẩn lại bái: "Đây là phúc ba đời của thần, vi thần nhất định tận tâm tận lực."