Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 118: Phi Sa Tẩu Thạch (P.1)

Ánh trăng treo chênh chếch trên đầu, gió thổi nhẹ làm những tán cây trong vườn nhẹ rung rinh, đêm Rằm bao giờ trăng cũng soi tỏ vạn vật, những cái cây trong vườn ban ngày chẳng có gì đặc biệt vậy mà ban đêm như mang một diện mạo khác hoàn toàn dưới ánh trăng. Trời trong và cao, tôi ngồi trên bậc thềm ở đầu hồi nhà, lưng dựa vào cái bồn hoa và ngẩng đầu tìm kiếm chòm sao Bạch Dương. Tôi đọc vài cuốn truyện và tôi thấy rằng mình là người lãng mạn mặc dù bản thân tôi cũng không thật sự hiểu lãng mạn nghĩa là gì, quả thật nếu mỗi ngày cứ lặp đi lặp lại bằng việc sáng dậy đi học, trưa về ăn cơm, chiều ngồi vẽ vời hoặc viết lách gì đó tiêu khiển, cái đài cassette cứ mở để nói gì thì nói như có người bên cạnh.

Một khoảng thời gian dài thì tôi luyện được một thói quen rất lạ đấy là tôi có thể tập trung viết mà không quan tâm đến cái gì đang diễn ra xung quanh, nếu vây quanh tôi có ồn ào thì tôi vẫn có thể làm được việc là viết hoặc suy nghĩ nếu tôi muốn, đôi khi tôi còn tìm những nơi đông đúc để ngồi suy tư. Sau này tôi còn luyện thêm cả một kỹ năng nữa là trong khi làm một việc gì đấy thì tôi vẫn có thể nghe người khác nói và nhớ hoặc tôi vẫn nói nhưng ở đuôi mắt tôi quan sát hành động của người khác và ghi nhớ để ... không bỏ lỡ điều gì, sau đám bạn bảo tôi là thằng lắm chuyện, tôi chẳng biết có đúng như thế không nữa.

Tôi muốn gặp chị Ma vào tối nay để hỏi về cây duối và việc tôi muốn bán, dĩ nhiên tôi không phải xin phép chị ấy mà vấn đề là cây duối ấy liệu có mối liên hệ nào đó với chị Ma hay không, giả như nó là kỷ niệm mà chị ấy quan tâm thì tôi sẽ không chặt đi vì tiền không phải là vấn đề gì to tát. Tôi cứ ngồi đó một hồi cũng lâu, chắc phải hơn nửa tiếng thì bắt đầu cảm thấy có gió ấm thổi nhẹ ùa tới nên tôi đứng dậy, quả nhiên chị Ma đã xuất hiện cùng với tiếng lá cây xào xạc trong vườn.

- Ngồi ngắm trăng mà điệu bộ bách xuất*(lo lắng không yên) thì sao thấy trăng đẹp được chứ? – Chị Ma cất tiếng hỏi tôi.

- Chờ gặp chị nên ngồi ngắm trăng chứ chẳng biết làm gì ạ.

- Chẳng trách chị đây phải về.

- Chị đang đi chơi tận đâu thế?

- Rằm mà em. – Chị Ma nhẹ nhàng ngồi lên trên đỉnh ụ rơm.- Ghé chỗ nọ ngồi chỗ kia mỗi nơi một chút chứ cũng không có việc gì.

Chị Ma nói vậy tôi mới nhớ ra rằng chị có một thói quen đầy trách nhiệm ấy là đi thu thập thông tin tình báo còn nếu như theo lời bà tôi mô tả hoặc hay nói thì đó chính là ngồi lê (ngồi hết chỗ nọ đến chỗ kia để tán gẫu).

- Tại em có chút chuyện muốn hỏi chị.

Tôi cũng ngồi lên trên bồn hoa nhưng chẳng có hoa và lưng dựa vào cột ăng-ten, hoa bỏng đỏ mặc dù sức sống mãnh liệt nhưng không chịu được mỗi lần tôi xoay cần ăng-ten cho bà khi Tivi bị nhiễu. Mỗi khi hai chị em nói chuyện thì tôi lẩm bẩm trong miệng giống như nói thầm còn chị ấy nói thì thật sự là tôi giống như tiếng gió bên tai. Lúc đầu tôi chưa quen nhưng sau nhiều năm thì cũng quen dần, một kiểu nói như không nói y như đang khấn trước ban thờ gia tiên.

- Có người hỏi mua cây duối ở đằng kia – Tôi chỉ tay về hướng lũy tre.

- Em thiếu vàng hay bạc mà phải bán? – Chị Ma ngạc nhiên.

- Không, em có thiếu đâu. – Tôi vội thanh minh. – Hiện tại có một số người đang đi khắp hang cùng ngõ hẻm để tìm mua những cây duối lâu năm, em nghĩ là họ tìm mua để làm gì đấy chứ không phải làm thuốc như bạn em nói.

- Cây duối thì chị cũng có nghe là dùng làm thuốc được, nó giống như cây dược liệu cho mấy ông thầy lang đấy.

- Nhưng trên chỗ chị Khuê em cũng thấy có một cây duối mọc gần giữa đỉnh của gò đất, nhà mình đây thì em không thấy gò nào nổi hẳn lên mà cây duối tự nhiên lại mọc ở chỗ đấy. Em thắc mắc có khi nào đó là nhà của chị nên phải hỏi chị rồi em mới tính bán vì cây duối này cũng sắp bị hỏng rồi.

- Cây ở đất nhà mình đây cũng không phải là cây cổ thụ gì đâu. Cái loại cây này hồi trước gọi là Hoàng Anh Mộc, nhiều người có quyền chức thích ngắm nên nếu em chú ý sẽ thấy Hoàng Anh Mộc được trồng ở nhiều nơi như là mộ của quan, của nhà quyền quý..., thậm chí cả lăng vua cũng có nữa.

- Và cả gần những ngôi miếu, đền, đình nữa, em thấy như vậy. – Tôi bổ sung.

- Bởi như vậy cho nên chị cũng từng thấy nhiều Hoàng Anh Mộc đại đột*(lớn đại, to) nhưng một dạo trước người ta chặt đi nhiều. Cái cây ở đất nhà mình này chỉ cũng được có bao lâu đâu nên cũng không tính là lớn.

- Cây này trồng lâu chưa chị?

- Chị nhớ đâu khoảng thời vua Minh Mạng, ngày ấy bụi tre chỗ này chưa có đâu. Em chú ý sẽ thấy những dãy tre gần như thẳng từ cửa chùa kéo dài đến tận bờ mương đấy, sau này dân nhiều thì cứ vỡ đất dần ra thôi. Đất nhà mình trước đây nếu xem kỹ thì cũng có gò chứ không phải là không có nhưng nó là một gò thoai thoải từ Đông sang Tây nên ít người chú ý.

Chị Ma nói như vậy tôi lại nhớ đến hướng Đông có Thanh Long và hướng Tây có Bạch Hổ cho nên hướng Đông cao hơn, người xưa đúng là làm gì cũng tính toán rất kỹ, đặc biệt là rất hiểu về đất đai.

- Dạo ấy chỗ này trồng liền mấy cây mục đích là để khi cây lớn lên có bóng mát dừng chân khi đi ra đồng nhưng sau này dân làng chặt đi cho quang đãng, cái cây kia lúc ấy nhỏ quá lại nằm chơ vơ nên mới sót lại chứ không liên quan gì đến chị đâu.

- Vậy cây ở chỗ chị Khuê kia thì ...- Tôi ngập ngừng.

- Chị nhớ là cây đấy có sau khi con bé đến vì chỗ ấy có lối đi ra cánh đồng, là lối đi chung nên một đợt chị đi thoải mái, gần đây chỗ đấy mới bị quây lại vì không ai đi đấy chứ, mà cái chỗ đấy không được rào lại đâu.

- Sao vậy chị?

- Rào lại con điên ấy nó lên cơn thì nó lại hành cho khóc dở mếu dở đấy.

- Nhưng chị, hôm nay có hai người đến ngó nghiêng ngoài bụi tre và sau đó chính họ muốn mua cây Hoàng Anh Mộc gì đó, chị có nghe được họ nói gì không ạ?

- Chúng nó có mang bùa theo người trừ tà ma đấy, bùa đó không phải do mấy đứa thầy phù thủy vẽ, loại bùa này chị mới thấy lần đầu, chẳng nghe được chúng nó bàn tán gì.

- Ý chị là ...

- Em có thể nghe được vì em cũng là người nhưng ông Thổ địa cũng có nói là họ đến dò xét đất đấy, một trong hai thằng đó còn tính triệu Thổ địa lên để tra hỏi.

- Hả?! – Tôi ngạc nhiên thật sự. – H...họ có thể gọi được ông Thổ địa ạ?

- Bọn nó muốn triệu Thổ địa lên tra khảo, bùa phép bọn này không hiểu làm như thế nào nhưng Thổ địa nhà mình chẳng ra cho nên chúng nó mới vào gặp em đấy.

- May quá! – Tôi thở phào.

- Thổ địa nhà mình đây không phải theo phép chúng nó biết nên bọn nó nhất định quay lại, hẳn là phía sau còn có những người khác.

- Em nên làm gì? Em lo đám này đi tìm kho của chị và cả chị Khuê kia nữa.

- Đám này khả năng là tìm con Khuê đấy, chắc chắn trong họa đồ vẽ vị trí này không có cây duối. Muốn biết đám này làm gì thì cách duy nhất là đi nghe lỏm, chị ngồi mấy nhà hỏi Thổ địa nhưng các ông ấy cũng chẳng nghe được, bởi thế nên chị mới tin rằng đám này có phép giấu thanh để lừa quỷ thần.

- Em muốn nghe họ nói chuyện nhưng mà chẳng có cách nào đến gần.

- Thì dùng thuật ẩn dương khí.

- Dạ?! – Tôi hỏi lại vì không hiểu.

- Em ẩn dương khí đi bằng cách ngậm lá như lần trước mà đi nghe lỏm, nhưng phải giờ Dậu mới bắt đầu có hiệu quả.

- Vậy là ...

- Chiều mai khi gà lên chuồng thì chị sẽ chỉ cho em ngắt lá nhưng phải tìm được chỗ bọn chúng nó rồi đi mà theo mà nghe, cái khó nhất là khả năng gặp Thổ địa ngăn trở. – Chị Ma nhảy xuống khỏi ụ rơm nhẹ nhàng đi vài vòng, lát sau đứng lại thì tôi đoán đã tìm ra cách. – Cho lão Xã Thần của làng ít rượu thêm vài nén bạc và lược bày*(kể tắt) mọi chuyện, đối với Thổ địa nếu em có gặp thì cứ khai danh tính bình thường và cho biết lý do em muốn vào đất của ông ta. Ông nào giúp thì nhớ nhà để chị đến cảm ơn sau. Thổ địa là tiểu thần ngay thẳng và giúp cho gia chủ nên em chỉ cần nắm rõ điều đó là được, nếu em có ý tốt và biết cách nói thì sẽ lợi. Bằng không ...

- Bằng không làm sao ạ?

- Bằng không thì nghe được đến đâu hay đến đó, tốt nhất nên tìm cách bí mật gặp con bé áo xanh và hỏi nó thêm vài việc, nó thích vặn cổ người ta thì phải cho nó biết trước để chuẩn bị vặn cho dẻo.

- Sa...sao phải bí mật hả chị?

- Chị đang nghi ngờ việc em sẽ bị theo dõi bằng cách nào đấy, nãy khi vào cổng chị thấy có vết đánh dấu ở cổng nhà.

- Đánh dấu?! – Tôi thoáng giật mình và lo lắng.

- Dưới chân cột ngoài cổng có tám hòn đá nhỏ xếp cạnh nhau theo hình bát giác tượng trưng cho 8 hướng và một dấu viết tay màu đen nhỏ ở trên cột tre nên chị đoán vậy, có thể là một cách yểm nhằm theo dõi nhất cử nhất động của em và bà em. Đất nhà mình đây chị thuộc từng gốc cây, ngọn cỏ nên có gì lạ do người khác để là chị biết.

- Vậy em phải làm gì?

- Cái đấy chị nghĩ nó sẽ theo dương khí của con người còn âm khí nó không biết được, sáng mai em đi học hãy thử chạy ra khỏi cổng thật nhanh rồi dừng lại đột ngột, nếu em thấy có gió lạnh buốt phả nhẹ qua lưng thì chị khẳng định là có gì đó đi theo em.

Nghe chị Ma nói thế bất giác tôi khẽ rùng mình, cái cảm giác gió lạnh ấy nó rất là kinh khủng, lạnh buốt đến tận tim gan, chị Ma thấy tôi bần thần như vậy thì bật cười.

- Làm như lần đầu gặp người âm không bằng.

- Như...nhưng em vẫn hãi chị ạ, có lần nào giống lần nào đâu.

- Ừ, hãi thì cứ hãi nhưng em phải kiểm tra. Nếu quả là có khí lạnh dội lưng thì đi học như bình thường, việc đi gặp con Khuê kia phải tính cẩn thận, có lẽ nên ngậm lá. Đám này chị cho là bằng cách nào đó có họa đồ của chỗ con Khuê hoặc một nơi tương tự nhưng chưa tìm ra nên phải dò tìm. Đám này có phép giấu thanh thì con Khuê đấy bị phá kho mà không làm gì được.

- Ơ, sao lại thế ạ?

- Thanh có thể giấu thì hẳn đám người này sẽ có những thứ bùa để chế ngự con bé để lấy của đi, con bé mà phải trông một cái kho rỗng thì vạn kiếp bất phục.

- Em không hiểu ý chị.

- Bọn nó có thể che mắt, giấu thanh và có thuật yểm thì âm binh với thần giữ của cũng đành bất lực để chúng nó lấy hết nhưng lại không tìm được ai mà đi trả thù. Đấy là chị đoán như vậy thôi chứ không phải pháp trận nào cũng giống nhau đâu, mình cứ phòng thế, chỉ có chính người giữ kho mới biết được cách bố trí.

Chị Ma nói một hồi thì tôi rối não nhưng có vài vấn đề khi tôi thắp đèn dầu ngồi viết lại vào cuốn sổ thì nhận ra sự nghiêm trọng:

Thứ nhất, những người đàn ông này có thể là một nhóm đông với nhiều nhiệm vụ khác nhau.

Thứ hai, cổng nhà tôi đã bị yểm hoặc đánh dấu để làm gì đấy, rất có thể là để chỉ điểm hoặc theo dõi hoặc thậm chí nghe lén nhưng tôi nghĩ không thể nghe lén được.

Thứ ba, Cây duối (Hoàng Anh Mộc) vì được vua quan yêu thích, là một loại cây sống lâu, đẹp và có nhiều tác dụng cho nên được trồng ở nhiều lăng, miếu. Có thể vì điều này mà một số cây duối là nơi tụ âm khí hoặc dưới con mắt của những người tìm kiếm thì nó chính là nơi đanh dấu vị trí lăng, miếu, mộ cổ...

Thứ tư, họ muốn theo dõi riêng nhà tôi hoặc nhà tôi là một trong số địa điểm họ khoanh vùng để tìm kiếm. Họ có định mua cây duối hay không? Cây duối này đã gần 200 năm, họ có thể đào lên để tìm gì? dưới gốc các duối liệu có gì?

Thứ năm, cây duối ngay cạnh miếu của chị Lý Ngọc Khuê là một cái cây lạ, thực sự lạ vì tôi đến đó nhiều lần vào buổi trưa thì cảm thấy mát mẻ nhưng khi buổi tối hoặc đêm thì lạnh hơn rất nhiều so với xung quanh. Cái cây này như chị Ma cho biết thì xuất hiện cùng khoảng thời gian với chị Khuê nhập làng

Tôi gấp cuốn sổ kiêm nhật ký của mình lại và leo lên phản đi ngủ, cả đêm tôi cứ chập chờn trong những giấc mơ ngắn ngủi, không có đầu có cuối, chỉ là vài hình ảnh loáng thoáng lướt qua nhưng tôi không nhớ gì nhiều, đến khi tỉnh giấc vào buổi sáng thì tôi ngồi bần thần một hồi lâu và tin rằng những người này đi tìm chị Đẹp chứ không tìm chị Ma, niềm tin này dựa vào trực giác nhiều hơn là những dòng chữ viết nắn nón trong cuốn sổ bìa đen không có khóa.

6g20 phút

Trời đã sáng hẳn và tôi chuẩn bị đi học, tôi thường bắt đầu dắt xe xuống sân lúc 6g30 nhưng hôm nay tôi muốn kiểm tra theo lời chị ma đã nói tối hôm qua. Lững thững bước ra cổng, tôi ngồi thụp xuống để nhìn kỹ phần chân của hai cái cột tre ở hai bên cổng, quả nhiên ở cái cột bên trái có 8 viên sỏi nhỏ xếp với nhau gần như hình tròn giống in hệt như chị Ma đã nói. Trên cái cột bằng tre đã nhuốm màu thời gian bạc phếch ấy có một chữ viết nhỏ màu đen, có lẽ phấn hoặc than củi, dưới chữ viết lạ ấy có thêm 4 cái vạch dọc như chân con bạch tuộc, tôi tưởng tượng như vậy. Sau khi ngồi quan sát một hồi chừng vài phút thì tôi đứng dậy đi vào trong sân nhà, hai tay chắp sau lưng đi lòng vòng quanh sân.

- Mày còn không đi học ư?

Bà Già đứng trên hiên nhà, miệng nhai trầu nhìn tôi hỏi.

- Cháu đi bây giờ đây, lòng vòng cho tiêu cơm rang chứ không đầy bụng ạ.

- Có chén cơm mà đầy bụng được cơ à?

Bà tôi chỉ hỏi như vậy rồi quay trở vào nhà, tôi hít vào thở ra mấy hơi thật dài rồi quyết định bước ra cổng, bước một chân ra ngoài rồi ngó đầu nhìn hai bên xem có ai đi tới hay không, không có ai.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi cắm đầu chạy theo phía bên trái ra cánh đồng, tôi cố chạy thật nhanh được chừng hơn 50m thì đứng khựng lại đột ngột, một luồng gió lạnh từ phía sau lập tức làm tóc tôi và khăn quàng đỏ trên cổ bay nhẹ về phía trước, lưng tôi quả nhiên thấy lạnh, giống như ai đó hắt một chậu nước đá vào vậy. Tôi nhìn xuống hai cánh tay mình nhìn thấy lông tơ dựng đứng, khẽ rùng mình một cái sau đó đôi quay lưng đi bộ về nhà, trước khi bước vào cổng tôi còn nheo mắt nhìn những viên đá khi nãy đã khuyết một viên chỉ còn 7. Cố nén những lo lắng và băn khoăn vào lòng, tôi lấy xe đạp đi học như bình thường theo lối trong làng chứ không đi theo hướng ven làng như những lần trước, mặc dù không cảm thấy gì lạ ở phía sau nhưng nghĩ đến cơn gió lạnh như nước đá ban nãy và lời của chị Ma thì tôi thấy lo lắng trong lòng.

Buổi trưa khi tôi đạp xe về gần đến cổng nhà thì nhìn mấy viên sỏi ấy cũng thấy khuyết một viên nhưng khác so với vị trí khuyết lúc sáng, điều này khiến tôi nhăn trán một hồi lâu khi đã vào nhà.

- “Có khi nào 8 viên sỏi đó tượng trưng cho 8 hướng?!”

Tôi vừa ngồi ăn cơm vừa mở cửa chính để nhìn ra cổng và suy nghĩ vu vơ.

---

Hơn 5g chiều thì gà lên chuồng, trời chưa tối nhưng tôi đã nhìn thấy cánh bướm trắng thấp thoáng bay từ lũy tre vào vườn, tôi đứng ngay đầu hồi nhà lặng lẽ quan sát. Con bướm trắng vay mấy vòng phía trước mặt tôi rồi nhẹ nhàng bay tới đậu vào một lá vối còn non, chị Ma này cũng tâm lý quá, nếu như đậu vào lá ớt hay nhãn gì đấy thì tôi sẽ phát mệt với vị của những lá đấy.

Ngắt cái lá vối mà con bướm trắng vừa đậu rồi cầm trên tay, tôi ngẩng đầu nhìn thì con bướm trắng đã biến mất tự khi nào, tôi giơ cái lá lên ngẫm nghĩ một hồi sau đó cho lên miệng nhằm ẩn giấu đi phần dương khí như chị Ma đã nói, đép xăng-đan đã cài quai sẵn. Tôi đi ra đến cổng, đứng nhìn mấy viên sỏi thì lạ thay nó đã lại đủ 8 viên, thú thật là tôi cũng có ý định nhặt đống sỏi đó ném xuống ao nhưng phải gạt bỏ ngay bởi vì không thể làm liều được. Chị Ma nói với tôi rằng phải tương kế tựu kế, họ lừa mình thì mình lừa lại họ, thật giả khó phân, ai phát hiện được nhiều mưu kế của địch và lợi dụng mưu kế đó “gậy ông đập lưng ông” mới là thượng sách.

Tôi lại tiếp tục làm một thử nghiệm là ngậm cái lá vối trong miệng rồi chạy thật nhanh ra con đường đất ven làng sau đó đứng lại in hệt ban sáng nhưng tuyệt nhiên không thấy gió lạnh thổi tới, để chắc chắn hơn tôi phải vòng lại cổng nhà để quan sát.

- “Vẫn đủ 8 viên!”

Tôi tự nhủ trong đầu, có thể nhận định của chị Ma là đúng, 8 viên sỏi nhỏ này tượng trưng cho 8 hướng và có thể nó sẽ bám theo người bước ra từ trong nhà, ngày mai tôi sẽ thử một cách khác để chứng minh nhận định của chị Ma và suy luận của tôi. Sau khi chắc mẩm việc mình đi lên nhà bà ngoại không ai nhìn thấy thì tôi nhanh chóng bước đi, tôi vừa đi vừa chạy và không đi theo bất kỳ con đường nào mà mình đã từng đi trước đó.

Từ trong ngõ nhà tôi băng qua đường trục chính của làng, đi theo lối nhỏ dẫn ra mé rìa làng phía Tây mà trước đây tôi đã đi nhiều lần, được khoảng nửa đường thì rẽ phải một cái ngõ nhỏ một bên là tường gạch, một bên là những bụi găng cao quá đầu người. Từ đầu ngõ nhỏ này đi thẳng chừng 50m sẽ có gặp một bức tường rào, mấy bụi cây và một khu vườn nhỏ, chỉ cần băng ngang khu vườn này chừng 50m hơn là tới bức tường gạch, qua tường gạch đó là nhà bà ngoại tôi, đây là một lối đi tắt theo kiểu trèo tường khoét vách mà mà tôi đã khám phá ra trong những lần lên nhà bà ngoại trước đó. Một lần tôi đã phải trèo lên cái cổng bằng xi măng của bà rồi leo lên cây dâu da xoan để nhìn và biết được hướng và lối đi, lúc ấy tôi chỉ nghĩ là nhìn biết vậy thôi chứ chẳng bao giờ cần dùng vì tôi đi xe đạp.

Loay hoay vừa chui qua bờ rào thì tiếng chó sủa râm ran, tôi giật mình nhưng cũng nhanh chóng trấn tĩnh, giờ này không ai nhìn thấy mình nhưng chó thì vẫn ngửi thấy cả mùi người hay mùi không phải người, tôi hi vọng sẽ không có con chó nào to đùng tự nhiên nhảy ra muốn cắn tôi vài cái.

Chó thì không gặp nhưng lóp ngóp bò chưa kịp đứng dậy thì đã thấy có người đứng chờ mình ở trước mặt, tôi ngẩng lên nhìn. Một người đàn ông chừng gần 50 tuổi với chòm râu đen đang cúi nhìn tôi, ông ta mặc bộ quần áo xưa cũ khá tươm tất, tóc thì đốm bạc nhưng đã búi cao trên đầu, hai mắt ông ta nhìn tôi chăm chăm như có ý muốn hỏi lý do tôi xuất hiện. Tôi nhanh chóng đoán ra đây có thể là thổ địa của khu đất này.

- Cháu chào ông Thổ địa! – Tôi vội dứng dậy, cố tỏ ra nghiêm trang và lẩm bẩm trong miệng rất nhỏ.

- Đất có chủ không phải đất hoang, ta không biết cậu thuộc ma nhà nào nhưng xin quay lại, ta không muốn mất hòa khí.

- Cháu không phải ma đâu, cháu còn sống! – Tôi vừa nói vừa gật đầu mấy lần, lấy tay chỉ vào miệng mình.

- Hử?! Ẩn thân?

- Ông cho cháu đi qua, cháu đang đi giúp người ạ. – Tay tôi chỉ qua phía bức tường. – Nhà bà ngoại cháu bên kia.

- Ta không biết cháu là ai, cháu đang ẩn thân như vong hồn thì quy định cũng như vong hồn, đất riêng không thể vào được. – Ông Thổ địa kiên quyết.- Nếu cố ý thì ta sẽ khó nương tay.

- Ông có biết ở làng này có một chị tên là Ngọc Hoa không? Ngọc Hoa công chúa vàng nhiều như nước ấy ạ.

- Ta biết nhưng ta đây không cần vàng bạc, việc ấy không liên can gì đến nhiệm vụ của ta, cháu nên quay lại.

- Cháu biết ông là thần Thổ địa thì không bao giờ màng vật chất,không sợ quyền uy, tính tình ngay thẳng, nhất nhất bảo vệ gia chủ.

- Biết thế thì còn đứng đây làm gì.

- Chị Ngọc Hoa công chúa có dặn cháu là nhờ ông dắt qua, chị ấy sẽ đến tận nơi để biếu ông ít rượu quý, thêm một ít lạc rang nữa để đêm nay nay ông Thổ địa ngắm trăng.

Tôi nói vậy và bỗng thấy mắt ông Thổ địa liếc ra xung quanh rất nhanh rồi lại định thần như cũ.

- Ta không rượu chè gì, cháu định ton lót cho ta hay sao? Định làm điều phi pháp hay sao? Định trộm cắp?

- Tuyệt đối không ạ, giờ ông dắt cháu qua tường bên kia, ngay kia ạ, xem như ông đuổi cháu đi hướng ấy cũng là giúp cho cháu rồi, cháu có việc gấp nên mới phải thế này.

- Thế hai cút rượu nhé?

- Ông muốn nhiều hơn cũng được ạ, cháu sẽ dặn chị ấy loại ngon nhất có thể, đằng nào cũng phải mua biếu ông Thổ địa bên nhà bà ngoại cháu nữa.

- Lão ấy ta có quen.

Lúc này tôi đã đứng sát bên bức tường cao phải đến 2m.

- Ông quen biết thì ông nói giúp cháu một câu được không? Mặt mũi cháu thì chắc ông ấy biết vì cháu hay lên đây chơi, là cháu ngoại chứ không phải người lạ.

- Ngoài lạc rang còn gì nữa không?

- Ông thích gì phải nói cháu mới biết chứ.

- Vườn này chẳng có nổi quả quéo hay xoài nào, chấm muối nhâm nhi ngắm trăng với lão hàng xóm kể ra cũng thú lắm.

- Việc đấy không khó ạ.

Tôi vừa dứt lời thì đã thấy mình nằm sấp trên bờ tường trong cái tư thế giống như ôm lưng trâu, ngạc nhiên mất mấy giây thì tôi trượt xuống phía bên kia là đã đặt chân xuống đất nhà bà ngoại. Không có ông Thổ địa nào hiện ra nhưng có tiếng con chó nhà bà ngoại sủa vang, nó phi ào ào đến như muốn đớp tôi, tôi hoảng hồn định bỏ chạy nhưng chợt nhớ ra là mình quen con chó này nên ngồi thụp xuống. Con chó chạy đến ngửi ngửi vẫy đuôi rồi đưa tay ra liếʍ liếʍ người tôi.

- Vện! Đi vào.

Tiếng cậu Út tôi quát con chó.

- Mày đói hay sao mà đi bới đất ngoài vườn.

Cậu Út lầm bầm nói với con Vện khi nó lại quay tít đuôi chạy vào trong sân nhà, vậy là không người nào nhìn thấy tôi vào lúc nhá nhem tối như thế này thật, điều này khiến tôi vững bụng hơn một chút. Từ lúc ở nhà đi gặp mấy người thì tôi toàn phải nấp đi vì không muốn ai thấy do trời chưa tối.

Tôi băng ngang qua khu vườn trước cửa nhà bà ngoại, vừa đi vừa phải khom người vì có nhiều cây thấp, khu vườn này là nơi đã có người thấy chị Lý Ngọc Khuê bay qua bay lại sáng rực cả vườn vào lúc đêm trở về sáng, lúc tôi đi ngang qua chuồng gà thì cũng có vài tiếng gà kêu nhưng sau đó rất nhanh chóng im ắng trở lại. Tôi ngồi nép sát vào thân cây duối cạnh ngôi miếu thờ chị Đẹp và tranh thủ thở một chút, nói gì thì nói chứ đi cái kiểu lom khom này còn mệt ngang với chạy bộ, bỗng nhiên tôi nhịn phải nhịn thở vì thấy bà ngoại đang từ trong sân đi ra hướng này, trên tay bà có một chén nước nước và ba que hương đã châm sẵn, tôi định luồn ra nấp phía sau miếu nhưng lại thôi, tôi nhớ ra mình khó bị nhìn thấy.

Bà ngoại cắm ba que hương vào bát hương trong miếu thờ rồi lâm râm khấn vái, trước khi bà quay vào tự thì tự nhiên và bà lại quay mặt nhìn vào tôi, tôi giật nảy mình, tim đập như trống trường thúc giục. Kỳ lạ chính là bà nhìn mấy giây rồi như khó hiểu sau đó quay trở lại vào sân của căn nhà dưới.

- “Mình chỉ giấu được dương khí nhưng có vẻ là không hoàn toàn, mọi người có thể cảm nhận được giống như đang có người nhìn mình.”

Tôi ngồi thêm một phút cho bình tĩnh trở lại, hơi thở đều dần thì mới đứng lên đi ra phía trước miếu.