Nhất thời, bên ngoài hành lang vô cùng yên tĩnh, người bên trong hơi ngẩn ra.
Du Hậu bởi vì kêu gào mà mặt lộ ra chút vặn vẹo, "Nhào vô!"
Sau đó phòng 1530 truyền ra tiếng đánh nhau loạn xạ cùng những tiếng chửi rủa khó nghe hỗn tạp.
Mọi người bên ngoài đang đi xem náo nhiệt thấy vậy cũng không có hứng thú, đều tản đi, chỉ còn lại có mấy người đứng ở nơi đó.Thẩm Hàm tự nhiên là đi xem người thuận mắt nhất trong đám người đó.
Người nọ nhìn về phía Thẩm Hàm, tuổi không lớn lắm, cách ăn mặc hợp thời trang, người lớn lên không thể nói xinh đẹp, lại nhìn xem rất vừa mắt, lông mày hơi nhướng lên trông có vẻ độc đoán.
Lão Vương rất khách khí đi qua nói chuyện, "Dương Lộ, bằng không thì mày về trước đi, bên này tao cùng Du Hậu giải quyết."
Dương Lục làm như không nghe thấy, nhìn về phía Thẩm Hàm.
Mặt Thần Hàn không có biểu cảm gì, nhìn Dương Lộnhiều như vậy, cũng không có cảm thấy quá kiềm chế.
Vết bớt của người đàn ông đột ngột lộ hiện ra dưới ánh sáng.
Dương Lộ trầm mặc nhìn Thẩm Hàm "Mày là cao phục mới tới?"
Thẩm Hàm cười cười, "Không phải, tôi là họ hàng của Du Hậu."
Dương Lộ trong mắt không giấu được vẻ khinh thường, trầm mặc không nói.
Tiếng đánh nhau trong phòng càng lúc càng lớn, vật nặng đập vào tấm cửa, phát ra tiếng răng rắc, Thẩm Hàm trong lòng xiết chặt, nhưng anh thấy xung quanh mọi người vẫn coi như bình thường, không một ai có ý định đi vào và giúp đỡ.
Dương Lộ điềm tĩnh đứng ở một bên.
Lão Vương đứng đối diện rất xấu hổ, "Chà... Dương Lộ..."
Dương Lộ làm như không thấy, ánh mắt rơi vào cửa thang máy, hung hăng nhíu hạ lông mày, "Không phải gọi Đường ca sao?, như thế nào Du Hậu lại tới?"
Lão Vương nịnh nọt cười, "Việc nhỏ như vậy, cũng không cần tìm Đường ca tới, nhưng là tao bảo Phi Tề, hắn quanh năm đi theo Đường, sẽ chuyển lời cho Đường ca cũng không chừng..."
"Là chuyện tầm thường sao?" Dương Lộ liếc mắt nhìn Lão Vương, sau đó vươn tay kéo cửa 1350.
Lão Vương da thịt căng lên, "Dương Lộ!"
Tấm cửa hình như bị khóa ngược lạ, mặc kệ Dương Lộ như thế nào đều kéo không ra, lão Vương có chút thả lỏng trong lòng, lại mắt thấy lấy người nọ lấy chân hung ác đạp vài cái, ván cửa rung động lắc lư, rất là khó coi.
Trên trán Dương Lộ đột nhiên nổi lên gân xanh, "Vậy nếu tôi chết ở đây, anh ta có nguyện ý tới thu xác tôi không?"
Thẩm Hàm cảm thấy nơi này do có chút hoang đường, thoáng lui về phía sau mấy bước, chỉ cảm thấy trận là Du Hậu đánh không đáng, thuận tiện cũng hiểu được phản ứng của Du Hậu khi nhắc tới Dương Lộ.
Đương nhiên, Dương Lộ không thể mở cửa bằng cách đá, và lão Vương không thể không kéo, sau khi hai người giằng co một lúc lâu, Dương Lộ đột nhiên như bị sốc, ngay lập tức đứng thẳng dậy, cong người nhìn về phía cuối hành lang.
Thẩm Hàm hiếu kỳ quay lại.
Vài người đàn ông bước ra từ thang máy, người đàn ông tóc húi cua đi phía trước cao và vạm vỡ, ra hiệu về phía bên này,hơi nhếch miệng.
Dương Lộ sắc mặt lập tức tan thành băng, cả người như sống lại đôi lông mày sắc bén, ánh mắt nhiêu mị.
Thẩm Hàm mắt thấy lấy Dương Lộ chạy tới, bỏ qua người đàn ông tóc húi cua, chạy về phía người phía sau.
"Đường ca..."
Thẩm Hàm nghe được hai chữ này, thật sự nhịn không được nghiêng đầu nhìn.
Chỉ tiếc người thật sự quá nhiều, Dương Lộ liền bị ngăn trở, chỉ lộ nửa bên mặt, si ngốc nhìn qua hắn đối diện nam nhân cầu khẩn,
"Đường ca, em biết sai rồi, anh đừng giận em, em tìm không thấy anh..."
Hắn bị đám bảo tiêu che khuất, không nhìn thấy mặt, chỉ có thể nhìn thấy những ngón tay trắng nõn mỏng manh lộ ra trong ống tay áo màu đen, "Được rồi, không sao."
Dương Lộ ngập ngừng quấn lấy ngón tay đó, sau đó nắm chặt lại, giọng điệu có chút ngọt ngào, "Anh Đường..."
Sau đó Thẩm Hàn nghe thấy bên cạnh xoay nắm cửa, cửa phòng 1530 từ bên trong đẩy ra.
Khi Thẩm Hàm quay đầu nhìn về phía cửa, Đường Tử Ngôn vừa vặn hướng bên này nhìn thoáng qua.
Dương Lộ trong lòng bàn tay ra một chút mồ hôi lạnh, nhẹ giọng: "Đường ca, chúng ta đi thôi."
Đường Tử Ngôn quả thực không có hứng thú với loại chuyện này, chỉ cười nhạt một tiếng, để cho Dương Lục kéo anh ta xuống lầu.
Người đàn ông cởi trần, đầy gân guốc, khuôn mặt có góc cạnh sắc lẹm, tuy trông có vẻ chật vật nhưng cũng rất cường tráng.
Thẩm Hàm nắm chặt tay cảnh giác nhìn vào trong phòng.
Người đàn ông đối mặt với Thẩm Hàm, "Thẩm Hàm."
Thẩm Hàm nhìn chằm chằm vào người nọ hồi lâu, thật sự nghĩ không ra là ai, "Anh là ai?"
"Du Hậu?"
"Hai người sau khi đánh nhau trực tiếp..."
"Ừ... tóc giả đều bị hất ra, bọn khốn kiếp này đã lột sạch quần áo của ta... May mà Lão Tử là đàn ông, thay vì để bọn chúng lợi dụng thì lại khiến bọn chúng kinh tởm." Du Hậu đắc ý.
Thẩm Hàm sắc mặt cứng đờ, "Anh trên mặt là có ý gì? Tự ái của anh đâu?"
Du Hậu che hai điểm trên ngực, quay đầu nhìn Lão Vương," Tao xuống lầu tìm mấy nữ yêu tinh kia, mượn quần áo sau lại trả lại ngươi."
Lão Vương có chút khó xử, "Anh Hậu, áo khoác của em là đồ giả hai mảnh, em cởi cho anh xem."
Du Hậu nhìn Thẩm Hàm, "Đệ đệ, ngươi sẽ giúp ta chuyện này a.."
Thẩm Hàm không tình nguyện cởϊ áσ khoác, đưa cho Du Hậu, "Coi như là đánh nhau, tại sao trên mặt anhtrang điểm đều không có?"
Du Hậu cố sức đem áo khoác Thẩm Hàm mặc vào, chỉ lộ ra hai cái đùi xập xệ,"Đừng nói nữa, năm thằng này xông lên đập ngực tao, đánh hai cái phát hiện là nam liền tát tao một cái, Tuyệt vọng., tao dùng miệng lấy một nửa lông mi giả của mình, rồi ném tất cả chúng xuống, nghĩ rằng thay vì trang điểm không hoàn hảo, tốt hơn là không nên tô vẽ, vì vậy liền đã rửa mặt và đi ra ngoài. "
"Anh không vẽ rất tốt, về sau đừng vẽ nữa, " Thẩm Hàm liếc mắt nhìn trong phòng nam nhân nằm rạp trên mặt đất, "Anh đánh khách thế này thì có bị phạt không?"
Du Hậu không cần nghĩ ngợi, "Lão Vương liếʍ mặt xin lỗi, bồi thường không chịu, Dương Lục không chịu xin lỗi, đành phải đánh đuổi đi.."
"Tôi thực sự không hiểu logic này.", Thẩm Hàm nghiêm mặt, "Dương Lục kia là ai, anh lại bảo vệ anh ấy như thế này?
Du Hậu nhìn chung quanh, kéo Thẩm Hàm qua một bên, nhỏ giọng nói: "Là tiểu tình nhân của Đường ca, nói trắng ra là bạn trên giường."
Sau lại ngồi thẳng lên, "Tao dù sao biết rõ Đường ca là không để ý mấy cái dân cờ bạc này, quan hệ cùng với Đường ca cũng không tệ nên tao giúp hắn."
Lão Vương vẻ mặt ảm đạm, "Anh Hầu, những người này hình như có chút lai lịch."
Du hậu mãnh liệt nghiêng đầu:" Sao không nhắc tao"
Lão Vương rất vô tội, "Em còn chưa kịp nói anh liền vọt vào đi, bất quá không sao, mấy người này thường xuyên tới đây, cho dù có người quen biết cũng là trên đường đấy, không phải chính phủ cơ quan nhân viên quan trọng."
Du Hậu nghe thấy nghe vậy hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi, nếu là thật có chuyện gì, đừng quên thay ta cùng quản lý từ chức."
Sau chợt nhớ, "Ah, đúng rồi, cho đệ đệ của ta một công việc ở đây, một tháng không cần nhiều thiếu tiền, có thể sinh hoạt là được, tiểu hài tử theo nông thôn đến đấy, chịu khổ tài giỏi."
Thần Hàm nghẹt thở hộc máu, cười cực kỳ miễn cưỡng hướng về phía lão Vương.
Lão Vương nhìn Thẩm Hàm vài lần, "Được, em tìm được sẽ bảo "
"Vậy thì nhờ cả mày, " Du Hậu ôm một bả vai Thẩm Hàm, "Đi, xuống dưới tìm quần áo."
________
Trong phòng ánh sáng lờ mờ, chỉ lóe lên một chiếc đèn áp tường, hoang vắng, màu sắc lạ lùng.
Cửa sổ chỉ còn một khe hở, gió thổi tấm rèm trắng vất vưởng như một bóng ma lơ lửng..
Tay chân lộ ra trên sô pha, phủ một tầng hạt mồ hôi mịn, vướng bận thu được.
Người ngồi trên thân vặn vẹo,rêи ɾỉ.
Ngón tay mảnh giữ lấy cằm người nọ, không phải muốn làm động tác hôn.
Mà quay mặt người này lại.
Con ngươi màu nhạt nhìn chằm chằm Dương Lục một hồi lâu.
Dưới lầu có xe lái qua, soi rõ vết bớt nhỏ ở khóe mắt của Dương Lục.
Một cái choáng váng, giống như đã từng quen biết.
Đường Tử Ngôn không nhịn được hồi tưởng, giống như súng, giống như chú Đường, hay là giống như chính mình, anh sững sờ hồi lâu, đến nỗi quên mất mình đang làʍ t̠ìиɦ với ai đó, cũng không nhận ra rằng. người trên người không còn vặn vẹo cũng không hề phát ra một tiếng thở gấp.
Căn phòng đột nhiên im lặng đến đáng sợ, không có một âm thanh nào..
Dương Lộ gỡ bàn tay cứng ngắc trên cằm ra, từ từ quay mặt đi, "Nhìn có đẹp không?"
Đường Tử Ngôn lấy lại tinh thần, "Ân."
Dương Lộ giọng chua chát, "Hôm nào em đi tẩy nó."
Đường Từ Ngôn cười cười: " Được."
Dương Lộ cúi người xuống, túm cổ Đường Tử Ngôn, nằm trên người anh, "Anh Đường, em không làm đâu. Nếu em xóa nó, anh liền đi tìm người khác."
Đường Tử Ngôn sửng sốt, lộ ra không thoải mái.
Giọng của Dương Lộ rất nhẹ nhàng, "Em thích anh, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau chứ?"
Đường Tử Ngôn hít một hơi, mỉm cười đồng ý rồi tiếp tục làm những việc nên làm.
Trong lòng thầm nghĩ, thứ tình cảm này đã đặt sai vị trí rồi, một bên tình nguyện quá nhiều, Dương Lộ còn trẻ, hai năm nữa sẽ thông suốt."
Điển hình như bản thân thời niên thiếu cũng đã từng suy nghĩ, giờ đã hiểu.
Dường như đã nhìn thấu cả rồi..
______
Thẩm Hàm đi theo Du Hậu lắc lư hơn nửa cái buổi tối, cuối cùng đã nhận ra tất cả các con đường ở đây.
Du Hậu không mượn được một chiếc váy vừa vặn, vì vậy chỉ đành tìm một bộ đồ nam và không buồn trang điểm., "Đệ đệ, nếu không ngươi theo ta đi tập thể hình?"
Thẩm Hàm liếc Du Hậu, "Luyện thể hình? Anh thực sự đã đủ đô rồi, nếu tập nữa thật sự không tìm được nữ trang phù hợp."
Du Hậu đứng dậy kéo Thẩm Hàm, "Tôi không luyện trên người, tôi đi squat."
Thẩm Hàm bị ép đứng lên, "Squat?"
Du Hầu vừa đi vừa vặn vẹo trước mặt Thẩm Hàm, "Squat để tập cơ mông, tôi nhất định phải tập mỗi ngày, anh xem mông tôi vểnh lên đẹp đấy.."
Thẩm Hàm chậm lại, "Tôi có thể không đi không?"
Du Hậu nghe vậy liền nắm chặt cánh tay Thẩm Hàm kéo ra khỏi Đông Hải.
Thẩm Hàm thấy kỳ quái, "Không phải trong tòa nhà chính có phòng tập thể hình sao?"
Du Hậu cong cổ, quấn chặt áo khoác rồi dẫn Thẩm Hàm đi về phía tòa nhà cũ. "Cơ sở vật chất trong tòa nhà cũ tốt hơn. Nói chung, nhân viên của Đông Hải đều đến tòa nhà cũ."
Thẩm Hàm đột nhiên nhớ tới, "Tòa nhà cổ này chỉ là phòng tập thể hình?"
"Không có, chủ yếu là nhàn rỗi, có rất ít người tới."
Hai người bước vào tòa nhà cũ, cơ sở vật chất trong tòa nhà cũ kỹ, không có thang máy, đèn cầu thang bị hỏng, hai người leo lên phòng tập thể dục trên cùng, vừa cởϊ qυầи áo., Du Hậu hét lên, "Tôi quên mang theo bột protein."
Thẩm Hàm giật giật khóe miệng, "Anh như vậy rồi, không cần tăng cơ nữa a..."
Du Hậu lắc đầu, "Vậy không được, tôi mỗi lần tập thể hình hết đều muốn ăn, anh trở về giúp tôi tìm lão Vương, hắn biết rõ đặt ở đâu."
Thẩm Hàm bất đắc dĩ xoay người ra khỏi phòng, đi xuống mấy tầng liền nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, đầu bên ngoài hiện lên một chiếc xe ô tô đi tới dừng lại. Một chiếc xe đỗ dưới lầu, một người đẩy cửa ra như là đang nói chuyện điện thoại.
"Ừ, tao lập tức xuống lầu."
Dưới tầng đèn đã hỏng, Thẩm Hàm đứng trong ánh đèn, nhìn xuống cũng không thấy bóng người bên dưới..
Người nọ tựa hồ cũng phát hiện ra, cúp điện thoại, không đi xuống lầu hay đi lên.
Chỉ đứng yên nhìn lên phía Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm rất cảnh giác, giảm tốc độ đi xuống lầu, cả người chìm trong bóng tối.
Cho đến khi mắt thích nghi với bóng tối, anh mới có thể nhìn rõ người đối diện.
Khuôn mặt chìm trong bóng tối đẹp trai và dịu dàng, như một con dao găm bằng ngọc, rõ ràng là một vũ khí sắc bén, nhưng lại trông vô hại.
Ánh trăng lọt vào qua khung cửa sổ hành lang, rơi vào đôi mắt mỏng manh và mềm mại ấy, như là kinh hồn sơ định, nhìn kỹ lại là đạm mạc như nước.
Có chút cổ quái, nhưng đẹp.
Thẩm Hàm không quay đầu lại đi xuống lầu, đèn lại chiếu vào, liền cảm thấy ánh sáng có chút chói mắt.
Người đàn ông trên lầu không đi theo.
Thẩm Hàm ra khỏi tòa nhà, trước cửa có mấy chiếc ô tô đỗ lại, người trong xe kinh ngạc nhìn Thần Hàm đi ra, đồng thời có bốn năm người lái xe xuống.
Người đàn ông tóc húi cua ở phía trước đưa tay ra đứng ở trước mặt Thẩm Hàm, "Mày chờ một chút."
Thẩm Hàm thoáng ngẩng đầu lên, đang muốn nói chuyện, đã thấy tên tóc húi cua hướng phía sau mình gật gật đầu, lại thả tay,
"Không có việc gì rồi, mày đi đi."
Thẩm Hàm vội vàng đi lấy lòng trắng trứng cho Du Hậu, chưa kịp suy nghĩ đã đi về phía tòa nhà chính.
Bên ngoài tòa nhà ánh đèn sáng muôn màu, cảnh đêm rực rỡ, lộng lẫy.
Phỉ Thất tiến lên hai bước, thoáng cúi đầu, "Đường ca."
Sắc mặt người bước ra khỏi hành lang tái mét.
Đường Tử Ngôn xốc người vào trong xe, nói với Phi Tề trước khi cửa xe đóng lại, "Đi kiểm tra người đó."