Trầm Nguyệt dùng 2 ngón tay tách đóa hoa nhỏ đang khép, làm lộ ra huyệt động mê người. Huyệt động không ngừng nhúc nhích giống như cái miệng nhỏ đang không ngừng nuốt xuống, những hạt trân châu bên trong trượt nhẹ nhàng trong nước, nhỏ giọt xuống bị lưỡi của hắn nuốt trọn.
Nàng thật sự động tình rồi, đây đúng là hiếm thấy, hắn không muốn thừa nhận đây là công lao của xuân dược, nàng nhất định có cảm giác với hắn.
Trầm Nguyệt vui mừng không ngớt, đưa lưỡi ra, một lát liền đón lấy hạt trân châu sớm đã bị nhiệt độ cơ thể của nàng làm ấm lên. Hắn bắt đầu ngậm liếʍ lấy cánh hoa, nước bọt cọ rửa hoa lộ của nàng, ngậm vào miệng.
Nhìn thấy 2 chân của Triệu Kiến Long tách rộng ra, mặc cho Trầm Nguyệt trêu ghẹo nhụy hoa mẫn cảm yếu ớt của nàng, thân thể không ngừng ưỡn ẹo, liều mạng dẫm lên bàn đá lạnh băng, hai chân cuộn lại, kɧoáı ©ảʍ sắp tuôn trào, những hạt trân châu trong cơ thể cũng cũng cản được dịch hoa lưu lại. Nàng thấp giọng rên lên một tiếng, thu hấp sự trông ngóng của Trầm Nguyệt.
Lưỡi của hắn đưa đến hoa đế đang đỏ lên, lúc thì công kích lúc lại trêu ghẹo, hai tay nắm chặt hai chân không cho nàng khép lại.
“Aaaaa…..” Triệu Kiến Lung không nhịn được kɧoáı ©ảʍ kịch liệt sắp nổ tung ra, nội tâm nàng giày vò cực độ, đến khi kêu ra thành tiếng thì không thể thu về nữa.
Theo đó hắn dùng lực tác động trêu ghẹo trên hoa đế của nàng,lần đầu tiên trong cuộc đời nàng bị du͙© vọиɠ mãnh liệt cuốn trôi như vậy, nàng kêu lên thành tiếng, thân thể không bị khống chế mà đang dao động.
Trầm Nguyệt đẩy thân thể ra, nhìn ngắm du͙© vọиɠ đang lên đến cao trào của nàng, hắn còn kịch động và thỏa mãn hơn cả nàng. Ngón tay đút vào thân thể nàng, cảm nhận sự co giật chặt chẽ của nàng, liền nhớ đến mùi vị trong đó.
Không còn sự cản trở nào trước u động nên một dòng nước chảy ra ngoài, nước trong nhụy hoa làm mê đắm lòng người.
“Đừng…..” là sự mãnh liệt của xuân dược, cũng là cảm quan của cơ thể được mở ra, thân thể vừa mới đến cao trào nhạy cảm lạ thường,
Hắn nhấc môi lên, cố ý hỏi: “ Nàng còn muốn phải không?”
Triệu Kiến Lung gật đầu, hắn liền nói: “ Ta nói nàng sẽ thích mà.” Nói xong, hắn liền đem chuỗi trân châu ẩm ướt đưa đến nơi đóa hoa cúc nhỏ “sung sướиɠ” sau đó nhét vào.
“Không muốn cái này…..” Triệu Kiến Lung rõ ràng không tình nguyện, nhưng sau khi từng hạt trân châu đi vào lại cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ khác lạ.
Cho đến khi từng hạt trân châu đều đi vào một bộ phận khác của nàng thì hắn mới thỏa mãn rút tay về, môi lưỡi lại thương tiếc hôn lên huyệt sau của nàng.
Đợi một lúc lâu cho đến khi huyệt khẩu bị vật cứng bịt lại sắp chịu không nổi thì hắn mới nhẹ nhàng hành động, "mở rộng"đến mức có thể để đầu nấm to lớn hùng mạnh dễ dàng nhét vào, nơi mà phụ nữ dễ đạt được kɧoáı ©ảʍ nhất, nhu mềm nhất.
“Động…..” sau khi chuỗi hạt bị rút ra, trong cơ thể lưu lại cảm giác trống trải xa lạ, vừa ngứa ngáy vừa đau đớn, nàng yêu kiều kêu lên một tiếng.
“Lung Lung, Nàng thật sự muốn ta đi vào sao?” Trầm Nguyệt mắt nhìn nàng.
Không hề nhận được hồi âm của nàng, biết nàng mặc dù không chống lại được cực tính của xuân dược, nhưng trong lòng lại ương bướng không ngừng. Đồng tử hắn hơi u ám, ngón tay lại ra sức ma sát với hoa châu của nàng, qυყ đầυ lần lượt trêu ghẹo nơi huyệt khẩu của nàng mà không chịu đi vào.
Sự khát vọng của thân thể cuối cùng chiến thắng tâm tính, Triệu Kiến Lung chỉ đành mở miệng. “Vào đi…. Vào đi mà….” Thậm chí nàng còn chủ động nhấc mông lên đυ.ng chạm đến khúc thịt của hắn, lại không nhận được “sự chiếu cố” của hắn, hắn còn giảo hoạt chỉ trêu ghẹo phía bên ngoài của nàng.
“Lung Lung, nàng nhìn và ghi nhớ cho rõ, ta đã chiếm hữu nàng thế nào.” Hắn đẩy cặp đùi nàng lên cao, ép đến trước ngực, dươиɠ ѵậŧ khổng lồ ngay trước mắt nàng, kiên định từng chút một nhét vào động nhỏ. “Ưm…..” nàng không hề trả lời hắn, chỉ là không chịu được kɧoáı ©ảʍ mà rêи ɾỉ thành tiếng. Nơi chật hẹp của nàng bình thường không thể thích ứng với kích cỡ to lớn của hắn, lần này cho dù đã căng ra hết cỡ, lại cảm giác rất thoải mái dễ chịu.
Hắn nhẹ nhàng động thân, mật đạo ẩm ướt ôm trọn lấy hạ bộ làm hắn tràn ngập cảm giác ấm nóng, hạ hộ dường như cùng hắn hưởng thụ, không hề giống với khúc gỗ cứng đơ đó, chống đối cứng đầu, tìиɧ ɖu͙© tự nhiên làm cho cả thể chất và tinh thần đều cảm thấy thoải mái.
Triệu Kiến Lung nhìn theo bộ phận mà hai người đang giao hoan, tay nắm chặt lấy cạnh bàn, sự đau đớn như dao cắt trong trí tưởng tượng dường như không có, kɧoáı ©ảʍ ùn ùn kéo đến, nàng không còn cách nào khác gìn giữ được linh hồn cao thượng mà bản thân nữa.
Nàng nhắm mắt lại, cảm giác phóng túng từng đợt từng đợt như làn sóng đưa cả hai đến đỉnh điểm của đam mê, thù hận trong nội tâm tạm thời bị khóa chặt ở nơi nào đó.
Mà công cụ để mở khóa là hắn.
Thân dưới của Trầm Nguyệt liền chuyển động nhanh hơn, đưa hai người đến cao trào cực điểm.
Sau cao trào, hắn phục người xuống người nàng, hơi thở nặng nề phả ra trên cổ nàng, hắn lại đưa đầu lưỡi nóng bỏng ra, liếʍ mυ'ŧ phần thịt trắng mịn của nàng, sau đó đến bên miệng nàng.
Hắn thâm tình trìu mến nhìn nàng, nàng chìm vào ánh nhìn của hắn, trong kɧoáı ©ảʍ đột nhiên lấy lại được một tia lí trí, đó là hận ý to lớn trong sâu thẳm trong tâm hồn nàng.
Trầm Nguyệt cho rằng trong hoàn cảnh thế này, hai người thân mật đến thế, nàng đã mềm nhũn ra rồi, môi đến gần, định tìm kiếm hương thơm nơi miệng nàng, nàng chỉ nhắm nghiền mắt, bi ai nói ra:
“Ta hận ngươi….”
Thù hận đến chết cũng không thể nói ra, phá vỡ ảo tưởng dường như êm ấm trước mắt.
Trầm Nguyệt ngơ ngác đứng lại nơi đó, tâm khẩu giống như bị ai dùng tay từng tất từng tất xé nát, đau đớn cùng cực. “ Cho dù thế nào, ta đều thích nàng.”
Nàng cùng lúc cũng hận hắn, hắn yêu nàng, yêu hận giao hoan trời định sẽ dây dưa đến không dứt. Nếu làm không được cả hai cùng nhịp đập trái tim thì tương nhu dĩ mạt cũng rất tốt. Hắn từng nói hắn không muốn gì hết, chỉ cần có nàng.
Chỉ cần có nàng.
Vật đó cứng lên trong thân thể nàng, vọng tưởng dùng kɧoáı ©ảʍ để làm tê dại lí trí của bản thân, cũng giống như để trừng trị sự tuyệt tình của nàng.
Ngày hôm đó, hắn vui vẻ, triền miên dây dưa 1 ngày 1 đêm, nhưng ngày đó, nàng lại càng thêm thù hận hắn, bi kịch sau này không thể cứu vãn được nữa.
Nàng nghĩ, nếu như gϊếŧ chết hắn là điều không thể, vậy tại sao nàng không tự sát, cuộc sống tạm bợ sống chui nhũi như loài giun dế thì có ý nghĩa gì?