Trọng Sinh Mật Ái: Kỳ Thiếu Bá Đạo Cố Chấp Sủng

Chương 52: Đột nhiên thật muốn gặp cô một chút

Tô Lạc Ương không nói chuyện, di động lại truyền đến giọng nói của Kỳ Mặc Trần, “Về sau có việc, có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào, tôi luôn ở đây!”

Không biết vì sao, Tô Lạc Ương nghe câu nói này, trong nháy mắt chỉ cảm thấy trái tim mình giống như bị thứ gì đó gõ một cái.

Cô không biết tại sao Kỳ Mặc Trần lại chấp nhất cô như vậy, ở trong trí nhớ của nguyên chủ cũng chỉ có mấy tháng trước bị vô duyên vô cớ đưa tới Kỳ trạch, ngày tháng trước kia chưa bao giờ từng có giao thoa với người đàn ông này.

Cô bởi vì một câu của Kỳ Mặc Trần mà ngây người, đột nhiên đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói, “Chủ nhân, đây là tư liệu ngài muốn!”

Tô Lạc Ương hoàn hồn, hình như người đàn ông này còn khá tốt, môi đỏ khẽ mở, “Được!”

Diêm Lâm cầm tư liệu một hợp đồng đứng ở cửa, mới vừa nói xong mấy câu mới phát hiện chủ nhân nhà mình giống như tâm tình chẳng ra gì, toàn bộ văn phòng hoàn toàn đều bị băng lạnh vạn năm đóng băng rồi được không!

Kỳ Mặc Trần qua thật lâu vẫn không chờ được âm thanh muốn nghe, trên người càng là đều phủ một tầng sương lạnh, lạnh lùng liếc nhìn Diêm Lâm một cái, Diêm Lâm cảm giác lông tơ cả người mình đều đứng lên, thật sự rất muốn quay đầu liền chạy.

Nhưng văn kiện trên tay anh quá trọng yếu, giờ đi cũng không được, không đi cũng không được.

Nhưng ở khi nơi này trầm trọng đến một cây kim rớt trên mặt đất đều có thể nghe được, một giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe truyền ra từ di động chủ nhân!

“Được!”

Giây tiếp theo chính là tiếng đô đô cúp điện thoại!

“……”

Thôi, anh vẫn là chạy nhanh đi!

Diêm Lâm chân trước mới vừa bước ra cửa văn phòng, phía sau đã truyền đến giọng nói của Kỳ Mặc Trần, “Bỏ đồ xuống!”

“Vâng!” Diêm Lâm lên tiếng, nghẹn khí buông đồ xuống, sau đó lại nghẹn khí rời đi, anh cũng không hy vọng lại bị chủ nhân gọi lại.

Kỳ Mặc Trần nhìn di động, trong đầu lại hồi tưởng biểu tình khi cô nhóc đó nói chữ kia, đột nhiên, rất muốn gặp cô!

Từ lần trước đi Nhất Phẩm Cư, anh đã có vài ngày chưa gặp cô!

Kỳ Mặc Trần đứng dậy đi đến bên cạnh sô pha nhung vàng, ngồi xuống, cầm lấy tư liệu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt xinh đẹp đảo qua, xem đến cuối cùng giữa mày một mảnh âm u.

Buổi trưa, Tô Lạc Ương và Lâm Tiêu Vũ vẫn trước sau như một ăn cơm hộp Nhất Phẩm Cư đưa tới, dù sao hiện tại Tô Lạc Ương đã biết, Nhất Phẩm Cư này đâu có cơm hộp gì, hoàn toàn chính là Kỳ Mặc Trần thấy cô thích ăn đồ của Nhất Phẩm Cư, cưỡng chế để cho người khác đưa tới.

Lâm Tiêu Vũ vừa ăn đồ vật, vừa nói lắp, “Không, không nghĩ tới làm bạn với Lạc Ương cậu sẽ tốt như vậy, trời ạ, mỗi ngày đều có thể ăn được cơm hộp Nhất Phẩm Cư đưa tới, ở Nhất Phẩm Cư, ăn, ăn cái gì cũng đều là giá trên trời, có, có tiền cũng không thể tiêu xài như vậy đi!”

“Khụ, khụ khụ!” Tô Lạc Ương bị nghẹn một chút, lau miệng, “Cái kia, đây không phải tớ mua, là bạn trai tớ đưa tới.”

“Bạn trai? Là, là Lạc Trạch sao?” Lâm Tiêu Vũ nghĩ nghĩ, “Trước, trước kia tớ nghe người trong lớp nói, nói bạn trai cậu là Lạc Trạch, nhưng, nhưng Lạc Trạch không phải là một người nghèo sao, căn, căn bản là không có khả năng mua được đồ của Nhất Phẩm Cư!”

Nghe được Lâm Tiêu Vũ lại nhắc đến Lạc Trạch, Tô Lạc Ương thiếu chút nữa phun ra một ngụm canh, gập ngón tay búng đầu Lâm Tiêu Vũ một cái.

“Ai nói bạn trai tớ là Lạc Trạch, tớ đã sớm không còn quan hệ gì với anh ta, miễn bàn đến anh ta!”

Cô luôn không quen nhìn loại đàn ông khốn kiếp, loại tên khốn làm ra vẻ như Lạc Trạch, cô lại càng không quen nhìn.

Trước kia, lúc cô vẫn là Dạ Ương đã không biết bị tên khốn nào ngủ, còn có con, nếu về sau để cô biết tên khốn ngủ với cô là ai, cô nhất định gϊếŧ chết anh ta!

Hai cô gái ở chỗ này nói chuyện vừa vặn bị đi người ở cửa nghe thấy được, Lạc Trạch xụ mặt đi vào, anh ta chính là không tin người trước kia yêu anh ta chết đi sống lại thật sự không thích anh ta nữa, lần này anh ta tới chính là muốn hỏi rõ ràng người đàn ông lần trước đón cô là ai!

Tô Lạc Ương và Lâm Tiêu Vũ đang trò chuyện, đột nhiên một người bắt lấy cổ tay của cô, Tô Lạc Ương nhíu mày, lại là ruồi bọ từ đâu tới, trực tiếp hơi xoay chuyển từ cái tay nắm chặt tay cô kia, tay hai người đã đổi một chút.

Tô Lạc Ương nắm cổ tay người kia, nhẹ nhàng vặn một cái, cùng với âm thanh răng rắc lệch xương còn có một tiếng kêu rên.

“Á!”

Âm nam cao bén nhọn chấn động đến màng tai Tô Lạc Ương phát đau, cô hất cái tay bị cô nắm ra, cô cho rằng người tới tìm cô gây sự lại vị đại tiểu thư nào, kết quả lại là vị…… tên mặt trắng nghèo nàn!

Lạc Trạch nắm một bàn tay đỡ cái tay bị Tô Lạc Ương vặn gãy xương, khuôn mặt đen thui âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tô Lạc Ương, tôi tốt bụng tới tìm cô, cô lại vặn tay tôi bị thương!”

Tô Lạc Ương cũng không nghĩ tới lại là Lạc Trạch, cô đứng lên, nghĩ đến chuyện vừa rồi siết tay Lạc Trạch, cô liền hận không thể lập tức chạy đến toilet rửa tay, chỉ là, đột nhiên nghĩ đến Lạc Trạch bị cô vặn gãy xương tay cũng không tốt lắm, lỡ như Dương Lệ kia biết được lại ụp cho cô một tội danh đả thương bạn học thì phải làm sao.

Rối rắm một lúc, Tô Lạc Ương vươn hai đầu ngón tay nhỏ.

“Cô làm gì?” Lạc Trạch cảm giác cổ tay mình đã đau đến tê dại, hiện tại anh chỉ là cố chống đỡ, sức lực của Tô Lạc Ương lớn như vậy từ khi nào, trực tiếp vặn gãy xương tay anh, nếu hiện tại anh không đi phòng y tế, chỉ sợ về sau tay anh đều không thể lại đυ.ng vào đàn ghi-ta!

“Nói nhảm thật nhiều!” Tô Lạc Ương thật sự không muốn nhiều lời thêm một chữ với anh ta, hai ngón tay trực tiếp nắm cổ tay Lạc Trạch bị cô vặn lệch, nhẹ nhàng vặn ra sau một cái, Lạc Trạch còn chưa phản ứng lại đã lại thêm một tiếng răng rắc.

“Á!”

Tô Lạc Ương khó chịu móc lỗ tai, “Anh có phải đàn ông không, kêu đến lớn tiếng như vậy!”

Dứt lời, sắc mặt Lạc Trạch trắng bệch, cũng không biết là đau đến trắng bệch, hay là bị lời nói của Tô Lạc Ương làm tức đến trắng bệch.

Tô Lạc Ương ngồi trở lại vị trí của mình, tiếp tục ăn đồ trước mặt, hoàn toàn không có lại nhìn Lạc Trạch một cái, chỉ là tùy ý phất phất tay, “Tay anh tốt rồi, anh cũng có thể đi rồi!”

Đi?

Nghe được Tô Lạc Ương kêu anh ta đi, lúc này Lạc Trạch mới phục hồi tinh thần lại biết chính mình là tới làm gì, anh ta tới là muốn hỏi người đàn ông ở chiếc siêu xe lần trước là ai!

Lúc này phòng học không có ai, chỉ có Tô Lạc Ương và Lâm Tiêu Vũ bên cạnh, Lạc Trạch không kiên nhẫn nói, “Tô Lạc Ương cô đứng lên, tôi có lời muốn nói với cô!”