Ta Rất Mỹ Vị

Chương 13

Chu Sâm thở phào, Tôn tiểu thư lại không thể tin, trực tiếp chen qua người Hạ Thì, đẩy cửa sổ nhìn ra phía ngoài - nơi này là lầu hai, nhảy cửa sổ sẽ không chết.

Phía dưới không có một bóng người.

Thời gian ngắn như vậy, Thẩm Cẩm Minh có thể thoát thân từ cửa sổ sao?

Nhưng mà trừ như vậy thì không còn cách giải thích nào khác, lẽ nào Tôn tiểu thư hoa mắt, không nhìn thấy Thẩm Cẩm Minh rời đi, hay là trong nhà vệ sinh có đường hầm?

Tôn tiểu thư tìm khắp trăm lối vẫn không thể hiểu nổi, song bây giờ giọng Chu Sâm lại không vui, nói với bạn thân cô ta rằng: "Cô nói, thấy Hạ tiểu thư khóc trong nhà vệ sinh?"

Tôn tiểu thư lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn, lại thấy Chu Sâm đang lạnh lùng nhìn mình – hành động vừa đi mở cửa sổ của cô ta quá không bình thường. Cô ta lập tức cảm thấy da đầu tê dại, nếu Chu Sâm tóm được người thì không sao, nhưng bây giờ đâu có tóm được, cô ta chỉ có thể...

Tôn tiểu thư thời ảo não, vừa rồi cô ta không nên phản ứng quá lộ liễu, nên để lại đường lui cho mình.

Trong lòng cô bạn thân cũng oán trách Tôn tiểu thư, ấp úng nửa ngày: "Có lẽ, có lẽ tôi nghe lầm rồi..."

Tuy Chu Sâm không biết tình hình cụ thể, nhưng đoán ra được ý của của Tôn tiểu thư, nói với cô ta: "Vừa rồi cô tìm gì ở cửa sổ thế?"

Tôn tiểu thư nghẹn lời, không trả lời được.

"Làm người phải hiểu lấy mình." Chu Sâm không nặng lời với phụ nữ, lạnh nhạt cảnh cáo một câu rồi xoay người đưa Hạ Thì đi.

Tôn tiểu thư và bạn thân vẫn đứng yên, cô ta cứng đờ người trong chốc lát mới oán hận giậm chân một cái. Lần mất mặt này Tôn tiểu thư cực kỳ không vui, xuống lầu lại thấy Hạ Thì đi sát cạnh Chu Sâm, dù trong lòng sợ Chu Sâm mắng nhưng lại xấu hổ không dám đi về, sợ bị người ta nhận ra gì đó.

Trong đầu Tôn tiểu thư còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, thực sự không hiểu Thẩm Cẩm Minh thoát thân kiểu gì, nếu Thẩm Cẩm Minh vẫn ở đó, cô ta sẽ không phải chật vật như thế này.

Tôn tiểu thư không nhịn được tìm kiếm bóng dáng Thẩm Cẩm Minh, nhưng nhìn tới nhìn lui lại chỉ thấy em trai anh ta, bản thân anh ta không biết đã đi đâu.

Tôn tiểu thư thầm nghĩ, chẳng lẽ vừa thoát thân không cẩn thận bị dính bẩn nên đi thay quần áo.

...

Không chỉ mỗi Tôn tiểu thư, hai mươi phút sau, lần lượt có vài người cũng bắt đầu nghi ngờ.

"Thẩm tổng đâu rồi? Gọi chúng ta tới, chủ nhà lại không thấy đâu."

"Vừa rồi hình như anh ta nói đi đâu một chút, có thể là… khà khà."

Lúc đầu mọi người không để ý, mãi đến lúc tiệc tối đã sắp kết thúc mà vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Cẩm Minh đâu. Thậm chí ngay cả Thẩm Đoan Minh cũng hỏi han xung quanh xem có ai thấy anh trai của mình không, khi không có được câu trả lời lại ngơ ngác tìm, bó tay không làm được gì.

Tất cả mọi người đều nhận ra có lẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng họ cũng chỉ nghĩ chứ không nói gì.

Thẩm Đoan Minh tâm trạng bất ổn cũng biến mất một lúc mới xuất hiện, đại diện tiễn mọi người ra về. Nhưng tối nay anh ta mới gặp mọi người lần đầu tiên, đến tên mọi người cũng không nhớ được đầy đủ, tất nhiên là khó xử.

Dù sao Thẩm Đoan Minh cũng còn ít tuổi, bây giờ rất chật vật.

Tôn tiểu thư ghé sát tai bạn thân: "Tớ thấy, có khi nhảy lầu bị gãy chân rồi."

Bạn thân thấy có vẻ có lý: "Nói không chừng hơn cả gãy chân ấy chứ, cậu xem em trai anh ta hoảng hốt thế kia cơ mà."

Tôn tiểu thư gần như nhìn mấy vị khách cuối cùng ở đây nhìn thấy Thẩm Đoan Minh, so với những kẻ không có đầu óc kia, cô ta có nói có sách mách có chứng, khiến kẻ khác tin phục.

Mà Chu Sâm và Hạ Thì tay trong tay rời khỏi, chào hỏi với Thẩm Đoan Minh.

Thẩm Đoan Minh đã mồ hôi đầy đầu, nhìn rất chật vật, đột nhiên nhìn thấy hai người rồi như có điều suy nghĩ, hỏi một câu: "Tối nay Chu tổng có thấy anh tôi không?"

Chu Sâm: "Mọi người đều không thấy sao? Tôi cũng giống mọi người, lần cuối cùng thấy anh ta là lúc ở đại sảnh."

Ánh mắt Thẩm Đoan Minh hơi nghi ngờ: "...Ý tôi là, anh và anh tôi thân thiết, có lén trốn đi nói chuyện không?"

"Không." Chu Sâm hỏi ngược lại: "Rốt cuộc Cẩm Minh bị sao vậy?"

Nhà anh thâm căn cố đế ở thành phố X, điều này không phải Thẩm Đoan Minh không biết, vậy mà lúc này lại không xin giúp đỡ, trái lại còn nghi ngờ, rất khiến người khác phải nghiền ngẫm.

Thẩm Đoan Minh trốn tránh không nói, tiễn họ ra cửa.

Chu Sâm trầm tư một lát, lập tức gọi mấy cuộc điện thoại nhưng mà không ai biết là Thẩm Cẩm Minh đã xảy ra chuyện gì.

Kết hợp với thái độ vừa rồi của Thẩm Đoan Minh, Chu Sâm không nén nổi có hơi nghi ngờ...

"Chờ đã, chúng ta ăn khuya trước đi." Hạ Thì thấy Chu Sâm như người mất hồn, vừa sờ bụng vừa càu nhàu: "Mấy món vừa rồi quá khó ăn, em không ăn nổi."

Chu Sâm bỗng bị ngắt mạch suy nghĩ, gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, nói: "Được."

...

Ngày hôm sau, Hạ Thì đi làm, hôm nay có lãnh đạo thành phố tới kiểm tra, phòng làm việc của các cô phải chuẩn bị một chút, có bưng trà rót nước, có ghi chép hội nghị.

Hạ Thì ở nhóm ghi chép, hội nghị rất dài, cô vẫn vùi đầu múa bút thành văn, ghi được mấy trang rồi.

Lúc này, lãnh đạo mới lấy điện thoại ra nhìn, bỗng nhiên dừng nói, đi tới bên cửa sổ nhìn xuống. Lúc quay đầu lại sắc mặt cũng thay đổi: "Tạm dừng chút đã, mọi người có chuyện gì vậy?"

Thư ký gửi tin nhắn nói dưới lầu có người không rõ thân phận đang tụ tập, ông ta vừa nhìn, quả nhiên là thật, trước cửa có ít nhất... mười mấy người, không cho ai ra vào, bảo vệ phải ra can thiệp.

Lãnh đạo đại đội và trung đội vừa nghe vậy lập tức vọt tới bên cửa sổ nhìn thử, mặt đều biến sắc. Vừa nhìn đã biết đến để gây chuyện, sớm không tới muộn không tới lại đến đúng lúc trong thời gian kiểm tra.

"Lãnh đạo, chúng tôi lập tức giải quyết."

Lãnh đạo đại đội lấy điện thoại ra ngoài gọi điện, trong lòng cũng bị lửa giận thiêu đốt, vậy mà ông ta lại phát hiện ra có người gây rối muộn hơn cả lãnh đạo, như vậy không phải đang tát vào mặt ông ta sao.

Hạ Thì thấy vậy, không cần ghi chép nữa, lãnh đạo đang nổi giận, vội vã vùi đầu làm chim cút.

Đúng lúc này, điện thoại của Hạ Thì rung lên mấy cái, cô nhìn xuống là Chu Sâm, nhất thời nhấn tắt. Thế nhưng Chu Sâm lập tức lại gọi lại, Hạ Thì nghi ngờ có chuyện quan trọng, vội vã giả vờ muốn đi WC chuồn ra ngoài. Lúc này dù sao cũng không họp nữa, lãnh đạo đều đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới, không ai quan tâm đến hành động của tép riu như cô.

Hạ Thì chạy đến WC, nhận điện thoại: "Làm sao vậy?"

Chu Sâm ở đầu kia điện thoại hỏi: "Có phải đơn vị của em bị người ta vây chặt không?"

Hạ Thì kinh ngạc nói: "Làm sao anh biết?"

"Đó là người của nhà họ Thẩm." Chu Sâm nói: "Em đừng lo lắng, họ không vào được đâu, nhưng nghỉ trưa hôm nay em đừng đến chỗ anh, cũng đừng xuống dưới."

"Vâng." Hạ Thì nghe thấy giọng nói điềm tĩnh của Chu Sâm, không nhịn được nói: "Anh nhất định phải cẩn thận một chút nhé!"

Chu Sâm liếc nhìn đám người dưới tòa nhà cười nói: "Được."

Cúp cuộc điện thoại với Hạ Thì, Chu Sâm mới cầm điện thoại ở phòng làm việc lên: "Nối máy đi."

"Vâng."

Qua mấy giây, có một giọng đàn ông vang lên.

"Tôi là ba của Thẩm Cẩm Minh. Phải thế nào cậu mới bằng lòng thả con tôi?"

"Thẩm Cẩm Minh thật sự mất tích sao?" Chu Sâm hơi nhíu mày. Vậy nên bọn họ mới cho người bao vây anh và Hạ Thì, chỉ tiếc họ áp dụng với sai người rồi.

Ba Thẩm nói: "Chu tiên sinh khỏi cần giả ngu, sau khi tôi nghe được chuyện của Hạ tiểu thư đã dặn Cẩm Minh không được làm bậy, tránh phá vỡ giao tình của hai bên."

Thật ra khi đó ông ta nói rằng "giải quyết từ từ”. Đáng tiếc hai đứa con ông ta đều lỗ mãng, cứ nghĩ đã tu luyện đủ rồi nhưng bây giờ xem ra tu luyện còn chưa đủ để về được đến nhà.

"Có lẽ Cẩm Minh chỉ xúc động chút thôi, tôi mong cậu có thể tha cho nó một lần. Dù sao, nó cũng không khiến cậu tổn thất gì, Hạ tiểu thư vẫn bình yên vô sự."

Qua lời nói của ba Thẩm, Chu Sâm mới biết quả nhiên Thẩm Cẩm Minh đã nhận ra khác thường sự khác thường của Hạ Thì. Như vậy với căn cơ huyền học của gia tộc anh ta thì sao lại không biết tình hình cụ thể chứ? Chuyện trong nhà mà lại còn mù mờ.

Chu Sâm im lặng một lúc, ba Thẩm vì lo cho con nên sốt ruột, có chút không kiềm chế được, không biết là uy hϊếp hay khoe khoang, bồi thêm một câu: "Chúng tôi vẫn chưa nói chuyện của Hạ tiểu thư cho bất cứ ai biết! Dù sao, đế nữ Dao Thảo đã biến mất quá lâu rồi."