Tống Trạch Trình đứng trước mặt Lâm Hoặc, lập tức thu hút được những ánh mắt chung quanh nhìn về phía này.
Lý Khuynh Hân như chim nhỏ nép đứng nép vào người bên cạnh, ngượng ngùng không dám nhìn chung quanh, lại nỗ lực đứng thẳng lưng, hai mắt lấp lánh: "Lâm Hoặc, em biết ngay là anh sẽ đến."
Lâm Hoặc vốn dĩ muốn tìm một cái cớ để rời đi, nghe cô ta nói như vậy lại không khỏi nghi hoặc.
Tống Trạch trình sắc mặt cũng có chút vi diệu.
"Em biết anh thích mèo, lúc trước cũng có đưa thiệp mời cho anh, nhưng đều là do em không đủ năng lực, cuối cùng cũng không làm được." Lý Khuynh Hân nói đến đây thì hốc mắt đỏ lên, còn hổ thẹn mà cúi đầu.
Cốc Tiểu Hoa ở trong lòng Lâm Hoặc, nheo mắt, làm không được? Kiếp trước còn không phải là do Lý Khuynh Hân làm sao?
Cô có chút bực bội dùng móng vuốt khẩy khẩy lỗ tai, lờ mờ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Lý Khuynh Hân không để ý, dùng tay lau nhẹ gương mặt mình một chút, dáng vẻ ngượng ngùng: "Em có thể tới đây được cũng là nhờ Tống tổng, cũng may cuối cùng anh vẫn xuất hiện, Lâm Hoặc, sao anh lại tới đây?"
Mọi người đồng loạt căng tai ra.
Lâm Hoặc vừa định mở miệng, Tống Trạch Trình đã cười lạnh một tiếng: "Tôi nghe nói rằng có một số tiểu minh tinh vì để tìm được kim chủ cho mình, sẽ chi ra nhiều tiền có được tin tức về bữa tiệc của chúng ta, lại bí quá hóa liều trà trộn tới, nếu may mắn thì có thể được coi trọng, nếu xui xẻo thì... Cũng chỉ là bị đuổi ra ngoài mà thôi."
"Tống tiên sinh, cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy." Lâm Hoặc hơi cau mày.
Lý Khuynh Hân lén lút túm góc áo của Tống Trạch Trình: "Tống tổng, ngài đừng nói như vậy, Lâm Hoặc không phải là người như thế."
Tống Trạch Trình nắm lấy tay cô, cười ôn hòa: "Hân Hân, em quá đơn thuần không biết những vấn đề rối rắm này, anh cũng chỉ vì tốt cho Lâm tiên sinh, yến tiệc này không giống như những yến tiệc khác, là tiệc sinh nhật của con gái Đổng tổng, nếu Lâm tiên sinh đắc tội với Đổng tổng, nếu vậy sự nghiệp diễn xuất chỉ có thể đi xuống.''
"Hơn nữa..."
Hắn ta chỉnh lại trang phục, ánh mắt kiêu ngạo nói: "Lâm tiên sinh, anh nhìn chung quanh xem, ai không mang mèo giống nổi tiếng, trên tay anh chỉ...Ha, đừng nói là cái loại búp bê vải, thậm chí là giống thuần chủng, ở đây cũng chỉ là hạng bình thường."
Cốc Tiểu Hoa nghiến răng, người này như thế nào lại thiếu đòn như vậy!
Lâm Hoặc sắc mặt khó coi, mím môi: "Tống tiên sinh, không nói đến việc là tôi nhận được thư mời, chỉ nói đến tiêu chuẩn đánh giá mèo, huyết thống không thể hiện cho bất kỳ điều gì, Tiểu Hoa cùng tôi có duyên, lại thông minh đáng yêu, đối với tôi chính là tốt nhất."
Cốc Tiểu Hoa vừa mới bị Tống Trạch Trình phá hỏng tâm trạng, bởi vì lời nói của Lâm Hoặc mà tốt lên một chút.
Tống Trạch Trình cười nhạo một tiếng, hiển nhiên là không tin: "Lâm tiên sinh, tôi khuyên anh nên tự hiểu bản thân một chút, có một số người, tựa như các giống mèo hoang, vĩnh viễn không thể hòa nhập vào thế giới mèo thuần chủng."
Lâm Hoặc tự nhiên hiểu được lời nói của anh ta có hai ý nghĩa, giờ phút này tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Cốc Tiểu Hoa cũng tức giận, nhưng dựa vào thân thể hiện tại lại không làm được cái gì, chính là nghĩ cào móng vuốt lên mặt Tống Trạch Trình, đều phải bận tâm đến bản thân Lâm Hoặc.
Tống Trạch Trình thấy khá hơn một chút, nhịn không được nâng cằm lên.
Nhưng mà không một ai chú ý tới, vào lúc này sắc mặt Lý Khuynh Hân trắng bệch, ánh mắt hoảng hốt nắm chặt góc áo Tống Trạch Trình.
Xung quanh khách khứa nói chuyện sôi nổi, ngẫu nhiên xuất hiện một vài tiếng cười nhạo.
Mà đúng lúc này, một người đàn ông mặc áo đen đeo kính râm xuất hiện.
Nháy mắt khách khứa xung quanh yên tĩnh lại, thậm chí có một vài người muốn tiến lên nói chuyện.
Tống Trạch trình liếc mắt nhìn xung quanh, ngay lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp, đưa tay tiến lên: "Trợ lý Tiền, ngài..."
Ai ngờ người đàn ông áo đen dường như không nhìn thấy hắn, trực tiếp lướt qua hắn, đi thẳng tới chỗ Lâm Hoặc.
"Lâm tiên sinh, ngài đã tới, tiểu thư của chúng tôi chờ cậu đã thật lâu."
Người tới chính là người đã đưa thiệp mời cho Lâm Hoặc.
Xung quanh ồn ào trở lại.
"Trợ lý thân cận nhất của Đổng Tổng làm thế nào lại quen biết tiểu minh tinh kia?"
"Cậu không nghe thấy tiểu minh tinh kia vừa mới nói bản thân là được mời tới sao?"
"Đó chính là oan gia của tiểu Tống tổng sao?"
"Hừ, lão Tống tổng điệu bộ khiêm tốn, cũng không biết thế nào lại có đứa con điệu bộ cao ngạo như vậy?"
"Tôi vừa mới nhìn rõ, bên người tiểu Tống tổng....Có phải hay không là tiểu minh tinh đã từng dính tai tiếng với hắn trước kia?"
"A, trách không được lại nhắm vào người ta, thì ra là thù riêng."
Tống Trạch Trình tay để giữa không trung, sắc mặt trắng bệch.
Lý Khuynh Hân nghe được những lời nói đó, theo bản năng cúi đầu, ánh mắt cô ta nhìn sang một chút, kinh ngạc đánh giá Lâm Hoặc.
Lâm Hoặc ngơ ngác nhìn trợ lý Tiền trước mặt, hóa ra người này lại có địa vị lớn như vậy?
Cốc Tiểu Hoa hận sắt không thành thép đạp anh một cái, nhanh cùng chủ nhà chào hỏi a, lại thất thần làm cái gì!
Anh lấy lại tinh thần: "thật xin lỗi, mất chút thời gian."
Trợ lý Tiền cười tủm tỉm nói: "Không có việc gì, ngài theo tôi đi gặp tiểu thư đi."
Anh gật gật đầu, ôm Cốc Tiểu Hoa đi vào bên trong.
Tiền trợ lý liếc nhìn Cốc Tiểu Hoa một cái: "Mèo con của Lâm tiên sinh hôm nay thật đáng yêu."
Trong lòng Lâm Hoặc lộp bộp, ôm chặt Cốc Tiểu Hoa, gượng ép cười nói: "Cảm ơn"
Các quan khách nhìn bóng dáng anh rời đi, cũng không biết điều gì của tiểu minh tinh đã lọt vào mắt tiểu thư Đổng gia, không thể chỉ là một con mèo béo mặt búp bê kia, nói không chừng là tiểu thư Đổng gia đang theo đuổi minh tinh! Xem ra giới giải trí lại ngôi sao mới xuất hiện.
Dù vậy, bọn họ vẫn theo sau Lâm Hoặc đi vào phòng khách.
"Tống tổng, anh có sao không?"
Lý Khuynh Hân nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay Tống Trạch Trình, lo lắng hỏi.
"Không sao". Tống Trạch Trình khóe miệng giật giật, ánh mắt lóe lên, hắn ta nhìn con mèo Maine đang ngồi bên cạnh dưới chân mình: "Chúng ta cũng vào đi thôi"
Lý Khuynh Hân ngoan ngoãn gật đầu, sắc mặt có chút tái nhợt.
Tống Trạch Trình đau lòng ôm lấy bả vai cô ta: "Thật xin lỗi, làm em phải chịu ủy khuất, anh không nên xúc động như vậy."
Lý Khuynh Hân hốc mắt đỏ lên, nước mắt tuôn rơi: "Vấn đề không phải do anh, Tống tổng, đều do em, không cẩn thận chọc tới Lâm Hoặc."
Tống Trạnh Trình nghiến răng nhìn vào ánh đèn ở cửa ra vào, Lâm Hoặc...
Phòng khách rộng rãi, các quan khách mặc Hoa phục nói chuyện nông cận với nhau, những con mèo hoặc nhắm mắt lười biếng, hoặc quẩy đuôi nghịch ngợm, hoặc một vài con nhìn nhau đánh giá, chạm vào là nổ ra đại chiến.
Lâm Hoặc ôm Cốc Tiểu Hoa, mắt nhìn thẳng đi theo phía sau trợ lý Tiền, đi qua đám đông, trực tiếp đi đến vị trí dẫn đầu phía trước.
Trên chiếc ghế dựa to lớn, một bé gái mang khuôn mặt phấn điêu ngọc trác đang ngồi trên đó, trong lòng ngực cô bé còn ôm một con mèo lớn màu trắng, trên cổ cài một chiếc nơ nhỏ màu đen.
Mèo lớn màu trắng vốn dĩ đang liếʍ lông, nó giật giật cái mũi, đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt tươi cười khả nghi: "Meo."
Cô gái giật mình, bàn tay nhỏ vỗ đầu nó, mắt hạnh nhìn qua, trực tiếp nhìn Lâm Hoặc.
Cốc Tiểu Hoa ngạc nhiên, nhìn lại trong nháy mắt, kinh ngạc mở to miệng.
Đây... Đây không phải là Garfield được cô cứu một lần sau đó chiếm tiện nghi của cô sao.
"Tiểu thư, đây là Lâm Hoặc tiên sinh cùng mèo nhỏ của ngài ấy, tiểu Hoa."
Trợ lý Tiền một bên giới thiệu, một bên đỡ cô gái từ trên ghế xuống.
"Chào Lâm tiên sinh, tôi tên là Đổng Châu Châu, rất cảm ơn ngài có thể tới tham dự tiệc sinh nhật của tôi."
Đổng Châu Châu một tay kéo váy, cúi đầu chào Lâm Hoặc.
"Vinh hạnh của tôi." Lâm Hoặc cúi nửa người xuống, cười nói.
Đổng Châu Châu sửng sốt một chút.
Garfield trong ngực cô ấy đột nhiên lộn xộn không an phận, móng vuốt nhỏ nắm chặt vào quần áo cô ấy, kêu lên một cách đáng thương.
"Đừng nóng vội" Đổng Châu Châu lấy lại tinh thần, cười sờ sờ đầu to của Garfield: "Lâm tiên sinh, đây là mèo của tôi, gọi là Tiểu Phì."
Lâm Hoặc theo bản năng cúi đầu nhìn Tiểu Tra Miêu nhà mình.
Mèo béo mập mạp còn đang rúc đầu trong vòng tay mình, nhưng đôi tai nhỏ đã dựng lên, đôi mắt xanh lam nheo lại, miệng nhếch lên, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ, trên mặt đầy vẻ chán ghét.
Đột nhiên anh có suy đoán: "Tiểu Phì cùng Tiểu Hoa... biết nhau?"
Đỗ Châu Châu vui vẻ gật đầu: "Lại nói, tiểu Hoa đã cứu tiểu Phì một lần."
Lâm Hoặc nhướng mày, đã cứu? Như thế nào anh lại không biết?
Tiểu Phì dường như nghe hiểu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Cốc Tiểu Hoa, làm nũng kêu meo một tiếng.
Cốc Tiểu Hoa trên người phát lạnh, đột nhiên có một dự cảm xấu.
"Chúng tôi từ xưa đã có truyền thống, có ơn cứu mạng là lấy thân báo đáp" Đổng Châu Châu nghiêng đầu, "Lâm tiên sinh, ngài có để ý cùng tôi cùng tôi tạo ra một cuộc hôn nhân không?"
"A?" Lâm Hoặc không phản ứng kịp.
Đổng Châu Châu che miệng cười nói, tay chỉ về phía hai con mèo: "Tiểu Hoa cùng tiểu Phì.
"
Garfield hưng phấn meo một tiếng, lấy hai bàn chân che mặt lại, liếc trộm Cốc Tiểu Hoa.
Lâm Hoặc, Cốc Tiểu Hoa:?!