[Ma Đạo Tổ Sư] Duyên Tâm An

Chương 35: Phiên ngoại 1

Phiên ngoại 1

Edit: Huyên

Ngụy Vô Tiện nằm trong ngực Lam Vong Cơ lẩm bẩm nói: "Hơn một tháng, ngươi mới trở về!"

Lam Vong Cơ hôn trán hắn, "Thật xin lỗi, là lỗi của ta."

"Giữa chúng ta không cần phải nói như vậy." Ngụy Vô Tiện bĩu môi nói, "Bao lâu nay ngươi đi đâu vậy, ta tìm khắp nơi cũng không thấy ngươi."

Lam Vong Cơ nói, "Ta không có đi đâu hết, vẫn luôn ở bên cạnh ngươi."

"Hả?"

"Hôm đó sau khi ta tỉnh lại, trông thấy huynh trưởng đi tới đi lui, đang lúc cảm thấy kỳ quái thì ngươi đã đến rồi."

"Hôm đó rõ ràng....."

Lam Vong Cơ gật đầu, "Lúc ấy ta ở đó, chỉ là không biết tại sao, các ngươi không nhìn thấy ta."

Ngụy Vô Tiện chột dạ nói, "Vậy sau đó..." . TruyenHD

Ngón tay Lam Vong Cơ cong lại gõ nhẹ lên trán hắn, Ngụy Vô Tiện ăn đau nhưng biết bản thân đuối lý nên không lên tiếng.

"Ta không ở bên cạnh cũng không biết tự chăm sóc tốt chính mình, một tháng này đã như vậy, vậy mười ba năm kia thì sao?" Nghĩ đến đây trong lòng Lam Vong Cơ đau đớn hơn.

Ngụy Vô Tiện nắm lấy ống tay áo của y lắc lắc, "Nhị ca ca Tiện Tiện biết sai rồi, ngươi đừng tức giận mà."

Hắn thế này thì sao Lam Vong Cơ còn tức giận được, huống chi vốn y không có tức giận, chỉ đau lòng lo lắng cho thân thể của hắn, thở dài nói, "Ta không có tức giận."

"Vậy ngươi hôn ta đi, hôn ta ta mới tin." Lúc Ngụy Vô Tiện nói lời này, khóe môi hơi giương lên chu miệng nhỏ nũng nịu, hai mắt chớp chớp nhìn y, rất là đáng yêu.

Nâng gương mặt hắn lên, ngón tay cái vuốt ve môi dưới của hắn, cúi đầu ngậm lấy hai mảnh phấn nộn kia, cũng không đi vào mà chỉ chạm nhẹ một cái rồi ngừng lại.

Ngụy Vô Tiện tựa vào ngực y nói, "Vậy sao một tháng này ngươi không đến tìm ta?" Hắn nói đến chính là khoảng thời gian bắt đầu yêu quý thân thể này.

Lam Vong Cơ như có như không vuốt ve lưng hắn, nói: "Thấy ngươi không có việc gì ta liền về tộc, ở trong ấy tìm được biện pháp khôi phục, sau khi hồi phục như cũ lập tức đến tìm ngươi."

Ngụy Vô Tiện nhíu mày, "Tại sao lại thành như thế này? "

Lam Vong Cơ nói, "Dù sao thì xem như ta đã chết một lần, lại ngủ say mười ba năm, dẫn đến sau khi ta tỉnh lại liền rơi vào trạng thái hồn phách ly thể, mặc dù đã trở lại trong thân thể, nhưng ngay sau đó thân thể lại biến thành trong suốt.

"Vậy có nguy hại không?"

"Không có."

Ngụy Vô Tiện thở phào, nói: "Vậy là tốt rồi."

"Nhị ca ca, sư tỷ và Kim Khổng Tước đã thành thân, sinh một đứa bé lấy tên là Như Lan."

Lam Vong Cơ khẽ cười, "Quân tử như lam?"

"Đúng vậy." Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu ghé sát tai y nói, "Ta còn sinh cho ngươi một đứa bé."

"Nói bừa."

Ủy khuất bĩu môi nói: "Ta không có nói bừa, tốt thôi, không phải ta sinh, nhưng thật sự là do ta nuôi."

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, trong mắt rõ ràng viết, ngươi nuôi? Còn có thể sống?

Ngụy Vô Tiện giả bộ tức giận đánh y: "Nhị ca ca!"

Lam Vong Cơ cưng chiều nắm chặt nắm tay của hắn hỏi: "Tên gì?"

"Tư Truy, Lam Tư Truy."

"......"

Thấy y không nói lời nào, Ngụy Vô Tiện vội hỏi, tên này không hay sao? Ta đặt tên không hay lắm, bằng không ngươi lấy một tên khác?"

"Không có," Lam Vong Cơ hôn hôn hắn, "Tên này rất hay."

"Được, Hàm Quang Quân đã nói hay, thì nhất định là vô cùng hay." Ngụy Vô Tiện rời ngực y, làm bộ cong cong eo nói, "Chúc mừng Hàm Quang Quân phi thăng thành tiên."

Lam Vong Cơ cũng không đỡ hắn, tùy ý hắn giữ nguyên tư thế này, tự mình dời bước chân trở về.

"Ai ai, Lam Trạm ngươi sao vậy, đi cũng không thèm gọi ta."

Lam Vong Cơ không để ý đến hắn, Ngụy Vô Tiện cũng không giận, biến thành tiểu hồ ly rồi nhào lên người y, Lam Vong Cơ đúng lúc quay người lại, tiếp được bảo bối trong lòng.

Ngụy Vô Tiện nhắm hai mắt ngoan ngoãn nằm trong ngực y, ấm áp thoải mái quá, mười ba năm nhớ thương, nỗi lo sợ và thần kinh căng thẳng trong một tháng này nháy mắt được phóng thích, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ, động động thân thể tìm nơi thoải mái dễ chịu, cái đuôi từ trong khuỷu tay của Lam Vong Cơ trượt xuống, lộ ở bên ngoài.

Lam Vong Cơ đau lòng sờ sờ hắn, tăng nhanh bước chân. Lúc xúc cảm mềm mại dưới thân bỗng nhiến thành giường đá băng lãnh cứng ngắc, Ngụy Vô Tiện lập tức mở hai mắt ra, "Ngươi muốn đi đâu?"

Lam Vong Cơ vuốt lông xoa xoa đầu hắn, nằm xuống giường, "Đi ngủ."

Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm biến thành người nói: "Tốt lắm tốt lắm." Nói xong cũng thành thật đi ngủ, cái gì cũng không có làm, Lam Vong Cơ có chút ngoài ý muốn, cho là hắn nhất định phải hồ nháo một hồi, lý do cự tuyệt y cũng đã nghĩ xong. Nhìn Ngụy Vô Tiện mặt mày rã rời, lòng nghĩ chắc là thật sự mệt mỏi lắm rồi, yêu thương hôn lên khóe mắt hắn, rồi ôm chặt hắn cùng thϊếp đi.