“Tôi…” cổ họng Thành Việt lạnh lẽo, định nói tiếp gì đó.
“Kê Từ!” bỗng một tiếng quát to vang lên sau lưng cả hai.
Thành Việt giật thót, vội vã gỡ bàn tay Kê Từ đặt trên cổ mình ra.
Giọng nói đó là Kê Sơn.
“Tay đặt ở đâu đấy!” Kê Sơn trừng mắt nhìn chằm chặp bàn tay Kê Từ đương đặt bên hông Thành Việt “Buông ra!”
Kê Từ bất đắc dĩ thở dài, bàn tay buông lỏng “Ba mới đến ạ.”
“vv.” Kê Sơn không thèm nhìn anh, đôi mắt cười đến híp lại nhìn Thành Việt “Chúc con sinh nhật vui vẻ, kẹt xe nên ông ngoại đến muộn.”
“Con chào ông ngoại.” Thành Việt lúng túng chào một câu.
“Ông ngoại đặc biệt chọn cho con một chú chim.” Kê Sơn cười, đưa chiếc l*иg chim trên tay sang “Nó là con mập nhất trong tổ, béo sống! Dễ nuôi!”
Bấy giờ Thành Việt mới chú ý tới l*иg tre Kê Từ cầm trên tay, trợn to mắt, cẩn thận từng chút một đỡ lấy l*иg chim, tò mò nhìn chăm chú.
Chú chim nhỏ mập mập trong l*иg tre, toàn thân trắng như tuyết, cái đầu nhỏ và nhúm lông chim vểnh lên phía trên đều là màu vàng nhạt, trên hai má còn có hai nhúm lông cam hồng.
Đôi mắt đen như hạt đậu vừa vặn đối diện Thành Việt.
Đáng yêu quá…
Thành Việt duỗi ngón tay vào khe hỡ trên chiếc l*иg, chọt chọt bộ ngực mềm mại của chim nhỏ.
“Biết ngay con sẽ thích mà!” Kê Sơn vỗ vỗ lưng cậu “Mỗi lần đến nhà ông toàn chơi chim! Nuôi cho tốt vào! Ông sẽ kiểm tra đấy!”
Thành Việt mỉm cười gật đầu.
“Cũng đến lúc rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Kê Sơn vỗ tay gọi những người đang tản mác xung quanh lại “Hôm nay ông ngoại mời các con ăn tối nhé!”
“Cám ơn ông ngoại ạ!” tt và kct đồng thanh cám ơn.
“Đừng khách sáo!” Kê Sơn sảng khoái cười, dẫn đoàn người ra ngoài.
Sau đó mọi người bị Kê Sơn dẫn đến một nhà hàng dày đặc phong cách cổ trang.
Một nhóm trai xinh mặc âu phục thắt cà vạt, gái đẹp mặc váy giẫm cao gót vây quanh lò đất nướng dê, chỗ ngồi đều là những chiếc ghế gỗ thấp tè.
Tống Nghi cởi phăng đôi cao gót, cầm dao tự cắt thịt ăn.
Đường Cảnh ăn đến độ áo sơ mi bung cúc văng thẳng vào bát Bạch Trinh đang cầm.
Bạch Trinh nhíu mày định nói gì đó, Đoạn Trường Thịnh liếc nhìn Đường Cảnh ăn đến tay mồm đầy là dầu mỡ, nhịn nhịn rốt cụng vẫn gắp miếng thịt vừa cắt cho vào bát Bạch Trinh.
Đôi mắt Bạch Trinh bỗng chốc sáng ngời, quên luôn chuyện cúc áo của Đường Cảnh văng vào bát mình.
Cậu ta gắp miếng thịt Đoạn Trường Thịnh cho mình lên ăn, sau đó thăm dò dịch chiếc ghế gỗ nhỏ nhích sang bên cạnh.
Bạch Trinh nhích qua.
Đoạn Trường Thịnh liền nhích ra xa…
Bạch Trinh lại…
“Ối!” chiếc ghế Đoạn Trường Thịnh ngồi không được chắc, cả người anh sắp sửa ngã ra sau.
Bạch Trinh cuống lên, lúc vươn tay tóm lấy người ta cũng không nhớ đến chiếc ghế của mình cũng cùng loại.
Hai người cứ thế ôm nhau ngã ra đất.
Đoạn Trường Thịnh nhíu mày đẩy kẻ đang đè lên người mình chẳng chịu nhúc nhích, tỉnh táo nhìn lại mới phát hiện Bạch Trinh đang cười đến là xán lạn.
“Thần kinh.” Đoạn Trường Thịnh nhỏ giọng mắng một câu.
Thành Việt bên này ăn rất nhiều, mấu chốt là do thịt dê quá ngon, nghe nói là chuyển trực tiếp từ Mông Cổ sang rồi mới gϊếŧ, thịt vừa tươi vừa ngọt nước.
Một ngụm rượu một hớp thịt khỏi nói sảng khoái biết bao.
Trái lại Kê Từ ăn không nhiều, luôn cắt thịt cho Thành Việt.
“Đừng ăn nhiều quá.” Kê Từ lặng lẽ đổi rượu bên cạnh Thành Việt thành nước.
Ăn nhiều thịt dê sẽ dễ “nổi lửa”, “tráng dương”.
Kê Từ nhìn Thành Việt, nghĩ ngợi một chốc rốt cục cũng không nói tại sao đừng ăn nhiều quá.
Một lúc sau Thành Việt đã ăn đẫy bụng, lúc Kê Từ đỡ ra còn nấc một cái.
Kê Từ cười, vỗ vỗ lưng giúp cậu thuận khí.
Sau khi lên xe, Thành Việt ngà ngà say, hình như lâu rồi cậu chưa uống rượu, dù hôm nay mới chỉ uống vài chén nhưng đầu óc đã ngấm men.
Nhưng người vẫn tỉnh táo.
Cậu luôn muốn hỏi, nhưng chưa kịp hỏi Kê Từ làm cách nào đem những bức tranh này từng bức một đều thu thập về được.
Lúc này chỉ còn hai người, một vài suy nghĩ hiện lên trong đầu cậu.
“Kê Từ…” Thành Việt tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu ngắm gò má Kê Từ.
“Hả?” Kê Từ nhoài người qua thắt chặt dây an toàn cho cậu, cười mỉm khẽ sờ lên gương mặt Thành Việt “Say rồi à?”
“Không có.” Thành Việt lắc lắc đầu, duỗi tay nắm chặt bàn tay trên mặt mình “Chú đã làm thế nào vậy? Làm thế nào thu gom những bức tranh ấy về?”
Kê Từ sửng sốt không lên tiếng, lập tức rất nhanh nở nụ cười: “Tìm về.”
“Xạo sự.” Thành Việt lườm anh một cái.
Kê Từ cười nhưng không nói gì.
Không gian trong xe nhỏ hẹp và bí bách, dường như cô lập hai người khỏi thế giới bên ngoài.
Không khí xung quanh dần quấn quýt vào nhau, Thành Việt chạm lên cần cổ Kê Từ.
Kê Từ đặt tay sau đầu Thành Việt, nhiệt độ giữa hai người dần dần hòa vào nhau.
Lúc trong xe dần hạ nhiệt, Thành Việt thở hổn hển nằm trước ngực Kê Từ, đầu óc váng vất.
“Về nhà.” Kê Từ mạnh mẽ xoa đầu cậu, khởi động xe.
Thành Việt nhìn Kê Từ lái xe vững vàng, không nhịn được mỉm cười.
Đa số người lái xe đều dễ nóng nảy, dù cho trong cuộc sống dễ tính hay không, hễ gặp tình trạng ra đường kẹt xe đều sẽ chửi mắng người khác.
Thành Việt cũng vậy, trước đây cậu chửi rất độc.
Nhưng Thành Việt chưa bao giờ thấy Kê Từ mắng chửi ai, mặc cho xe bên ngoài có kẹt bao nhiêu đi nữa.
Kê Từ lái xe luôn vững vàng nhất.
Vô cùng chân thật.
Lúc về nhà, Thành Việt đang ngủ, bị Kê Từ gọi dậy còn đang mơ màng.
“Đến nhà rồi hả?” Thành Việt dụi nhẹ đôi mắt, nhìn ra ngoài cửa xe.
“Ừm.” Kê Từ gật gật đầu, đưa tay sờ đầu cậu “Thế nào? Có chóng mặt không?”
Thành Việt lắc đầu, lúc xuống xe hơi loạng choạng.
Kê Từ ngồi xổm xoa bóp chân sau cho Thành Việt cậu mới miễn cưỡng đi dược, nhưng vẫn phải dựa vào Kê Từ đỡ.
Gần như là được Kê Từ ôm lên lầu, Thành Việt bấy giờ mới tỉnh táo.
Không khí thoáng mát trong phòng khiến mùi thịt dê còn nóng hổi trên hai người họ càng thêm rõ ràng.
Thành Việt còn thấy nồng nặc huống hồ Kê Từ.
Thành Việt ăn rất nhiều, Kê Từ bắt cậu đi vòng quanh phòng vài vòng rồi mới được đi tắm.
Sau khi Kê Từ tắm xong anh ra ngoài sờ bụng Thành Việt, tính toán thấy thời gian đã đủ mới cho Thành Việt đi tắm.
Thành Việt tắm xong, ra ngoài vừa nằm lên sô pha đã bị Kê Từ bắt ngồi dậy.
“Rót chút nước mật ong uống đi.” Kê Từ đỡ người dậy.
Đợi Thành Việt uống hết cốc nước mật ong trên bàn, Kê Từ vốn còn ở phòng khách đã không thấy đâu.
Thành Việt rửa sạch cốc, thả nhẹ bước chân lặng lẽ dến gần cửa phòng ngủ, thấy rõ Kê Từ đang đọc sách trên giường Thành Việt mạnh mẽ xông vào, nhảy lên giường.
Kê Từ vốn không phản ứng kịp, vội vã ôm lấy cậu.
Thành Việt không dọa được Kê Từ giật mình, bĩu môi nằm đè lên người anh “Chú xem gì thế!”
“Làm sao để bán được nhóc hâm trong nhà…” Kê Từ còn chưa nói xong, Thành Việt cúi đầu hôn lên môi anh.
Nhưng cậu rất nhanh ngẩng đầu, mở to mắt trừng anh “Nếu chú bán tôi, chú sẽ không…”
“Không gì nào?” Kê Từ cười mỉm nhìn cậu.
“Không có…” mặt Thành Việt ửng hồng “Không có…”
“Nói đi nào.” Kê Từ cười.
“Chú sẽ không còn chồng nữa!” Thành Việt kêu lên. TruyenHD
Kê Từ bật cười, ngửa đầu hôn cậu.
Hai người hôn nhau một đỗi, Thành Việt ôm chặt Kê Từ, vùi đầu vào bả vai anh không nhúc nhích.
“Sao thế?” Kê Từ vỗ vỗ lưng, hỏi cậu.
“Muốn ôm.” Thành Việt ôm chặt Kê Từ.
Kê Từ mỉm cười ôm lấy cậu.
“Sinh nhật vui vẻ nhé.” Kê Từ kề sát bên tai cậu, nhẹ giọng chúc mừng.
“Thật vui…” Thành Việt thoải mái thở một hơi dài “Ôm chú thích ghê.”
“Vậy thì ôm cả đời.” Kê Từ hôn nhẹ lên chóp môi cậu.
“Ừm.” Thành Việt cười, “Nói không chừng sau này chúng ta không ôm với tư thế này, tôi sẽ cao lên, đến lượt tôi ôm chú, ôm kiểu công chúa ấy.”
“Được đấy.” Kê Từ buồn cười “Em thử xem.”
Vì ngày mai Thành Việt phải đi học, Kê Từ nhịn không dằn vặt Thành Việt, hai người cứ ôm nhau với tư thế kỳ quái ấy đi ngủ.
Kê Từ không ngờ chính là nửa đêm, tình hình mất khống chế.
Kê Từ đang nửa mê nửa tỉnh bị động tĩnh trên người làm thức dậy, mở mắt ra thấy Thành Việt đang ngồi trên hông mình.
Thành Việt cúi xuống cọ lấy cọ để lên mặt Kê Từ.
“Nhóc con làm gì đây hửm…” âm thanh Kê Từ trầm thấp, tay nắm lấy eo Thành Việt “Đã nói em đừng ăn nhiều thịt dê rồi mà.”
“Ưm…” Thành Việt chôn mặt bên hõm vai Kê Từ, cắn một phát.
Hơi thở hai người dần gấp gáp, Thành Việt bị Kê Từ vươn mình đè xuống giường, tim đập loạn xạ.
“Muốn không?” Kê Từ khẽ cắn rái tai Thành Việt, âm thanh khàn khàn.
Thành Việt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ bên dưới cùng trêu chọc bên vành tai nhịn không được nỉ non, cậu ưỡn eo, âm thanh run run “Muốn.”
Thành Việt vừa dứt lời, cả người cậu liền bị dựng dậy, đối diện Kê Từ,.
Cả hai trao nhau những chiếc hôn nóng bỏng, ngay khi Thành Việt bị hôn đến thiếu dưỡng khí, đầu óc mơ hồ mất tỉnh táo, chiếc qυầи ɭóŧ duy nhất trên người cậu đã bị Kê Từ kéo xuống.
Khi cậu tỉnh táo lại nhìn rõ Kê Từ, phát hiện không biết từ khi nào trên tay Kê Từ đã cầm một tuýp bôi trơn và bao…
Thành Việt: “…”
Kê Từ cười nhẹ, lôi hai chân Thành Việt ra trước ép xuống ngực, lệnh cho cậu “Tự đè lấy.”
Thành Việt nắm lấy hai cổ chân mình, gò má đỏ chót, tư thế này hệt như đang đợi Kê Từ đến làm mình vậy.
Thật xấu hổ chết được…
Rất nhanh, động tác Kê Từ trên mông làm hô hấp Thành Việt gấp gáp. Cậu vốn không dám nhìn xuống, nhắm mắt lại, tay không tự chủ nắm chặt cổ chân.
Ngón tay đầu tiên đi vào, Thành Việt né tránh theo bản năng nhưng lại bị Kê Từ đè lại không cho động đậy.
“Đừng nhúc nhích.” Kê Từ liếʍ cắn đầu v* Thành Việt vừa tiếp tục động tác ra vào trên tay liên hồi.
Lúc dị vật đi vào trong đường ruột cảm giác vô cùng mãnh liệt nhưng cũng dần quen.
Cơ thể cậu mẫn cảm, đó không chỉ là nhạy với cảm giác đau đơn mà ở một vài bộ phận cũng là gấp đôi kɧoáı ©ảʍ.
đầu v* bị liếʍ mυ'ŧ làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cậu lâng lâng mà quên đi cảm giác dị thường bên dưới đường ruột.
Lúc Thành Việt hơi thả lỏng, Kê Từ đột nhiên đẩy vào thêm một ngón tay cứng rắn.
“A khoan…” Thành Việt bị cảm giác ấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngẩng đầu kêu lên, tay đẩy bả vai Kê Từ “…Không…được…”
Rất nhanh, ngón tay Kê Từ đột nhiên chọc vào một điểm, xương sống cậu tê dại, thân dưới tê dại, khóe mắt cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đột ngột làm cho ứa nước mắt.
Kê Từ thấy thành ruột co thắt, thấp giọng cười, lại nhấn mạnh vào khối thịt mềm nhô lên kia.
Động tác Kê Từ khiến đầu ngón chân Thành Việt co lại, hai má nóng ran, xương cụt tê rần.
Thành ruột ngày càng thắt chặt, Kê Từ đột ngột đâm vào ngón tay thứ ba,
“A…” toàn thân Thành Việt run lên, dùng lực nắm chặt cánh tay Kê Từ, thân dưới bị Kê Từ vuốt đến bắn ra.
Thành Việt còn đương chìm trong kɧoáı ©ảʍ bắn tinh, Kê Từ lấy cà vạt ra trói hai tay cậu lại, một tay bắt lấy cổ tay Thành Việt đè lêи đỉиɦ đầu.
“Chú…” Thành Việt còn chưa tỉnh táo lại chỉ kịp nói một chữ.
Kê Từ kéo hai chân cậu ra, chậm rãi tiến vào.
“A…”Thành Việt nhíu chặt mày, có chút đau đớn, chỉ biết cố gắng mở rộng chân đón nhận.
“Đừng sợ…” Kê Từ dừng lại, hôn lên tai cậu động viên, lại hôn một đường từ sau cổ đến đầu v*.
Lúc đầu ngực bị cắn lấy vòng eo Thành Việt nhũn ra, vừa mới thả lỏng Kê Từ đã tiến vào sâu hơn, lần này anh cắm vào một nữa, cảm giác đau đớn không còn rõ rệt như lúc đầu, thay vào đó là vách ruột bị căng đến tận cùng,
“Thấy thế nào…” hơi thở Kê Từ gấp gáp, khó khăn nhịn lại.
“Cảm giác như…” Thành Việt cau mày, ăn ngay nói thật “Tôi bị chú đâm thành hai nửa…”
Vô cùng trực tiếp thẳng thắn miêu tả, nhưng kiểu miêu tả này khiến ánh mắt Kê Từ âm u, ngày càng cứng hơn.
“A…” Thành Việt cảm nhận được thứ đặt trong người mình phồng lớn vài phân, nhất thời không chịu nổi, cậu thậm chí có thể tưởng tượng được hình dáng vật đó trong cơ thể mình, nghĩ đến đây cả người Thành Việt nóng rần lên vì ngượng,
Kê Từ nhân lúc cậu lơ đãng, đẩy dương cụ đã cứng đến không thể cứng hơn vào trong.
“Ưm…” Thành Việt bị sự khai mở triệt để này làm đau đến thở gấp.
Nhịn xuống cảm giác đó, Thành Việt cố gắng hít sâu vài hơi,
“Vào cả rồi.” Kê Từ nói.
“…Ưʍ.” Thành Việt ngay cả thở cũng không dám dùng sức.
“Khó chịu không?” Kê Từ cúi người, hôn nhẹ vành tai cậu.
“Cũng tạm.” Thành Việt ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Kê Từ chờ Thành Việt thích ứng một đỗi mới chậm rãi rút ra một phần, bắt đầu chầm chậm đưa đẩy.
“Ưm…” theo động tác của anh Thành Việt muốn nhịn xuống không rên, chỉ khi không nhịn được mới kêu lên hai tiếng.
Vật kia của Kê Từ đang ma sát vách ruột của cậu, cảm giác này rất khó nói thành lời, cậu vốn nghĩ sẽ đau lắm nhưng thực tế vẫn ổn, chỉ trướng căng cộng thêm đường ruột bị người mở rộng cắm vào, cảm giác thật nóng.
Thế nhưng ngay sau đó, Kê Từ bỗng tăng tốc độ, đi vào cả căn, mỗi lần đâm vào đều vừa vặn cọ qua tuyến tiền liệt.
Thành Việt mở to mắt, hai tay bị cà vạt trói cứ thế tuột ra.
Kê Từ thực ra không trói chặt là bao.
Thành Việt thở gấp vài bận, hai tay ôm lấy cổ Kê Từ, phần eo đưa đẩy cùng anh.
Kê Từ thấy sau khi Thành Việt quen rồi, bắt đầu mỗi lúc một tiến sâu hơn, mạnh mẽ rút ra, cứng rắn nghiền ép, ma sát trong cơ thể Thành Việt.
Cơ thể Thành Việt mơ màng trong cảm giác muốn bắn và không muốn bắn, trong thanh quản phát ra âm thanh ngọt ngào quyến rũ.
Kê Từ đột ngột nâng eo cậu lên, đẩy vị trí hai người tiếp xúc lên.
Mông vểnh trắng mịn cùng nơi bị xỏ xuyên đến đỏ sẫm của Thành Việt.
Kê Từ bỗng ngẩng đầu, tiếp tục mạnh mẽ đâm rút.
“A!” toàn thân Thành Việt run lên. Cậu chộp lấy bả vai Kê Từ, tạo ra vài vết cấu đỏ trên làn da anh “Nhanh quá… A… chậm đã…”
Kê Từ cúi đầu cắn lên môi cậu, không chậm lại còn tăng nhanh tốc độ.
Thành Việt kêu lên vài tiếng, lúc sau không phát ra nổi âm thanh nào nữa, trong vách ruột bắt đầu co giật.
Hai chân cậu kẹp lấy eo Kê Từ, gò mông co lại, toàn thân Thành Việt tê dại, đầu óc tựa như bắn pháo hoa trước mắt một mảnh trắng xóa, Kê Từ vì lo cho cậu mà thả chậm tốc độ, anh chầm chậm rút ra khỏi lối vào nhưng vì Thành Việt quá chặt khiến anh vừa đau vừa sướиɠ.
Thành Việt lêи đỉиɦ một lúc lâu, đến khi bắn xong mới thở dốc vài bận, mảnh trắng xóa trước mắt cũng tiêu tan cậu mới phát giác trên bụng mình ướt nhẹp.
Sau đó cũng rất nhanh phát hiện vật còn đang khó chịu trong cơ thể mình.
“Chú…” Thành Việt còn chưa tỉn táo, vành mắt ửng hồng mông lung hỏi “Sao chú còn chưa bắn…”
Kê Từ nghe thế vừa tức vừa buồn cười, anh cuối xuống hôn lên chóp mũi Thành Việt, bắt đầu thống khoái làm hết mình.
“A…A…” Thành Việt sắp bị cᏂị©Ꮒ đến lên mây, âm thanh rêи ɾỉ bị Kê Từ chơi mạnh quá mà đứt quãng.
Kê Từ đưa đẩy vừa nhanh vừa mạnh, Thành Việt đã bắn hai lần nên vẫn đang ở trạng thái nửa cương nửa mềm, khối thịt lồi lên trong vách ruột bị ma sát liên hồi cũng mang lại cho cậu từng đợt kɧoáı ©ảʍ, lỗ hậu lại co giật thêm lần nữa.
Sáng hôm sau, Kê Từ thức dậy trước tiên đưa tay sờ trán người nằm trong lòng mình, nhiệt độ dưới tay bình thường anh mới yên lòng, đêm qua dằn vặt người ta ác quá.
Tiếp đó cẩn thận từng li từng tí gỡ hai chân Thành Việt ra, nhìn xuống chỗ kia.
Tối qua hơi sưng tấy lên, anh rửa sạch và bôi thuốc rồi.
Hiện tại đã tiêu sưng nhưng còn hơi hồng, lại nhìn vết nhéo hồng hồng trên cái mông mẩy kia, Kê Từ nhìn chằm chằm đến muốn cương, anh ngây người nhớ lại chuyện đêm qua, bàn tay nắm cổ chân Thành Việt siết chặt.
“Ưm…” Thành Việt mơ hồ cảm nhận được chân mình bị ai đó kéo, đá về trước một phát.
“Không có gì, em ngủ đi.” Kê Từ vội nói.
Thấy Thành Việt ngủ tiếp Kê Từ nhìn vào mép chân cậu vừa đá mình, cười khổ một tiếng, đứng dậy cẩn thận đặt chân Thành Việt xuống, lấy chăn đắp kín kẽ.
Kê Từ rửa mặt ăn sáng xong, vào phòng ngủ thấy Thành Việt chưa dậy, lo lắng đi tìm nhiệt kế.
Nhiệt độ hiển thị trên nhiệt kế rất bình thường, có lẽ là do mệt.
Kê Từ chau mày sờ đôi mắt Thành Việt, hàng mi dài xẹt qua ngón tay anh, Kê Từ cúi đầu đặt một nụ hôn lên mí mắt cậu.
Tiếp đó anh đi chuẩn bị nước ấm lau mặt cho Thành Việt, Kê Từ vừa mới đứng dậy thì bàn tay bỗng bị người nắm lấy.
Kê Từ quay lại thấy đôi mắt núp sau chăn của Thành Việt đang lườm anh.
“Dậy rồi à?” Kê Từ cười nhìn cậu.
“Mấy giờ rồi…” Thành Việt vừa nói chuyện đã giật mình, giọng cậu khàn vô cùng, nói vài chữ thôi cũng khản đặc.
“Còn sớm, dậy đi học.” Kê Từ cười sờ sờ tấm lưng láng mịn của cậu “Hôm nay phải kiểm tra đúng không?”
Thành Việt ôm cánh tay anh cọ cọ mặt lên không trả lời, hôn nay cậu không muốn đến trường, dù cậu không có vấn đề gì.
“Nằm yên đây, tôi rót nước cho em.” Kê Từ xoa xoa gáy Thành Việt, đứng dậy ra ngoài phòng khách.
Thành Việt muốn nhúc nhích cũng không nổi, bộ phận từ eo trở xuống đều tê nhức đau đớn, nửa người trên cũng chẳng khá hơn là bao, trên cổ đều là dấu hôn, hai đầu ngực sưng tấy…
Thành Việt thở dài một hơi vùi đầu vào chăn, hôm nay nếu đi học sẽ bị người khác phát hiện điểm bất thường, nhất thời sầu não.
Ngay sau đó cậu nghe thấy giọng Kê Từ gọi điện thoại ngoài phòng khách.
“Xin chào cô Trần, hôm nay tôi muốn xin cho Thành Việt nghỉ một ngày.”
“Đúng đúng, cháu bị cảm.”
“Tốt quá, cảm ơn cô.”