Ngày tháng trôi nhanh như nước chảy, ngày dần ngắn đêm dài hơn, gió thổi trong không khí cũng mang theo chút se lạnh, lá phong đỏ bay đầy vườn. Bây giờ Kha Dập Trạm đã có thể đứng dậy đi được vài bước. Hoàng Thượng biết tin này trọng thưởng cho Bạch Đồ rất nhiều, còn muốn Bạch Đồ đến thái y viện làm việc, có điều bị Bạch Đồ lấy chuyện mình ăn nói không tốt để từ chối.
Nhậm Thất rất thích đi theo nhìn Kha Dập Trạm tập đi, đứng cách hắn vài bước, nhìn Kha Dập Trạm run rẩy bước đến phía mình, cạnh Nhậm Thất đợi đến khi hắn bước tới sẽ ôm chặt lấy. Mỗi lần như vậy Nhậm Thất đều cười khanh khách không ngừng, Kha Dập Trạm vẫn không hiểu y vười cái gì, mãi đến một lần Nhậm Thất mới nói: "Ca ca, huynh nhìn thấy mấy đứa nhóc tập đi bao giờ chưa?"
Kha Dập Trạm có chút bất đắc dĩ, cúi đầu ghé sát vào tai Nhậm Thất hỏi: "Em đã từng gặp "nhóc" nào lớn thế này chưa?"
"Huynh không phải thì thôi." Nhậm Thất nói xong lại trêu ghẹo: "Mấy bạn nhỏ tập đi nếu bị ngã sẽ khóc, nếu không huynh té ngã đi rồi khóc cho giống."
Kha Dập Trạm cười: "Có em ở đây ta làm sao ngã được."
Nhậm Thất nghe vậy nở nụ cười, hôn chụt một cái lên má Kha Dập Trạm: "Nói vậy cũng đúng."
Tập đi một lúc, Nhậm Thất dìu Kha Dập Trạm ngồi xuống ghế: "Trời càng ngày càng lạnh, sắp đến mùa đông rồi."
Kha Dập Trạm cầm khăn đưa cho Nhậm Thất lau mồ hôi: "Mới đi vài bước đã đầy mồ hôi rồi, em vẫn sợ nóng như trước."
"Không phải tại huynh quá nặng à?" Nhậm Thất uống một chén trà: "Ta chính là lò sưởi đó, mùa đông huynh ôm ta cũng không cần thêm lò sưởi nữa."
"Buổi sáng em tới Tướng phủ, thân thể Tứ tỷ thế nào rồi?"
Lò sưởi nhỏ ủ rũ: "Có lẽ là trời chuyển lạnh, sắc mặt Tứ tỷ không tốt lắm, còn ho khan nữa, đại phu nói bị nhiễm phong hàn, hơn nữa trong lòng còn có tâm sự, nên trông tỷ ấy rất tiều tụy."
Kha Dập Trạm nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tuy không biết trong lòng Tứ tỷ nghĩ gì nhưng làm người nên có hi vọng."
"Đúng vậy, nếu Tứ tỷ như vậy sẽ tốt hơn nhiều." Nhậm Thất biết trong lòng Tứ tỷ nghĩ cái gì nhưng lại không thể nói. Thấy Kha Dập Trạm nhìn y, đổi chủ đề: "Bạch Đồ nói mùa xuân sang năm sẽ khỏi, huynh có thể tự do đi lại. Đến lúc đó ta nhất định phải dẫn huynh ra ngoài chơi, tốt nhất là ra khỏi thành Kinh An. Đúng rồi, ta nhớ Bạch Đồ từng nói trước kia hắn cùng sư phụ đi qua vùng gần sông Hoài cứu được một vị Giải Nguyên bị mù. Bạch Đồ nói nơi đó nước xanh biếc như ngọc, khói mờ tựa tranh vẽ, sánh được với tiên cảnh. Chờ chân huynh khỏi chúng ta đến đó ngắm cảnh được không?"
"Được, em muốn đi đâu ta sẽ đi cùng m."
"Còn muốn ăn hết món ngon ở sông Hoài."
"Ừ được."
"Đồ ta không thích ăn cho huynh, huynh không được ghét bỏ."
"Được được, không ghét bỏ."
"Ca ca, huynh thật tốt!" Nhậm Thất cười ngọt ngào với kha Dập Trạm, đột nhiên nghĩ tới Lục ca: "Đúng rồi, Lục ca ta hình như gặp được người trong lòng, cô nương nhà người ta ghét dáng vẻ công tử bột của huynh ấy, vì thế mấy ngày nay ở nhà miệt mài đọc sách. Lục ca trước đây còn nói sẽ ở vậy tới già, ta tưởng huynh ấy sẽ thành thân rất trễ, ai ngờ mới qua sinh nhật hai mươi mốt tuổi đã gặp được ý trung nhân."
"Sớm hay muộn cũng gặp được thôi."
Nhậm Thất gật đầu: "Đúng vậy, sớm như ta, mới mười bốn tuổi đã gặp được huynh rồi."
"Đó là do em yêu sớm."
"Vậy thì huynh là yêu muộn rồi, cơ mà vẫn may là huynh yêu trễ, nếu không ta phải làm sao bây giờ?"
Kha Dập Trạm trêu y: "Nếu lúc đó ta có người trong lòng, nhất định phải thành thân, m sẽ làm gì?"
Nhậm Thất tự hỏi một phen: "Dứt khoát cắt đứt, không thể làm loạn được."
"Quyết đoán vậy? Không tranh giành gì luôn?"
"Tất nhiên rồi." Nhậm Thất vẻ mặt chính nghĩa: "Huynh đã có người ngưỡng mộ ta còn tranh đoạt làm gì? Chỉ làm ta bực bội thêm, dù đoạt được rồi thì sao chứ? Cũng không còn là người ta thích nữa, sớm muộn gì cũng bị người khác cướp đi."
"Lúc ấy em nhỏ như vậy, có thể nghĩ được nhiều như thế quả thực là không tồi."
"Chính vì ta nhỏ nên mới không bị ảnh hưởng bởi bên ngoài,"
Kha Dập Trạm xoa đầu Nhậm Thất: "Đúng vậy."
Nhắc tới vấn đề này Nhậm Thất bắt đầu lo lắng: "Ca ca, có khi nào sau này Hoàng thượng bắt huynh nạp trắc phi để có con nối dõi không?"
Kha Dập Trạm đùa dai: "Có thể."
"Không cho huynh đồng ý."
"Nhỡ đâu hoàng huynh trực tiếp hạ chỉ thì sao?"
Nhậm Thất đập bàn: "Kháng chỉ!"
Kha Dập Trạm tiếp tục trêu ghẹo, làm bộ lo lắng: "Hậu quả kháng chỉ rất nghiêm trọng, việc này làm không dễ đâu."
Nhậm Thất hừ một tiếng không đáp, quay đầu đi không nhìn hắn nữa. Kha Dập Trạm thấy Nhậm Thất phớt lờ mới dỗ dành: "Ta nói giỡn thôi, đừng tưởng thật."
Nhậm Thất không vui hừ hừ: "Không phải việc gì cũng đem ra nói đùa được."
Kha Dập Trạm thấy Nhậm Thất thực sự tức giận cũng có chút nóng nảy, vội vàng cam đoan: "Em yên tâm, ta sẽ không thích người khác, chỉ thích em thôi."
Lúc này Nhậm Thất mới quay đầu nhìn Kha Dập Trạm, khóe miệng cong cong: "Vậy con nối dõi thì phải làm sao?"
"Trong Vương phủ có một "bạn nhỏ" là đủ rồi, không cần thêm ai nữa."
Nhậm thất vui vẻ trở lại: "Ca ca, chúng ta đi tắm đi, vừa mới mang huynh ra ngoài dạo, mồ hôi dính trên người nhất định rất khó chịu."
"Được." Kha Dập Trạm phân phó Đậu Tử: "Đi chuẩn bị một chút, ta và Vương phi muốn đi tắm."
"Vâng, Vương gia." Đậu Tử đáp rồi đi ra ngoài.
Nhậm Thất và Kha Dập Trạm thành thân đã hơn ba tháng, hiện giờ Nhậm Thất có thể cảm nhận được tình yêu Kha Dập Trạm dành cho mình, ngay cả người bên ngoài cũng dòm ngó cuộc sống vợ chồng của hai người.
Tuy bình thường hai người vẫn thường xuyên hôn môi, sờ soạng các thứ nhưng cũng chưa làm tới bước cuối cùng, vẫn chưa chân chính động phòng. Trước kia Kha Dập Trạm nói để sau, Nhậm Thất cũng không biết phải chờ đến khi nào. Thuốc Bạch Đồ đưa đã đổi qua không ít lần rồi.
Nhậm Thất cởi đồ vào bể tắm, chui vào ngực Kha Dập Trạm. Kha Dập Trạm vẫn hôn y nhiệt tình như trước, nhưng khi Nhậm Thất muốn tiến xa hơn thì bị Kha Dập Trạm đè tay lại. Nhậm Thất nhăn mày bất mãn: "Vì sao không thể tiếp tục chứ?"
Kha Dập Trạm hôn lên thái dương Nhậm Thất: "Chờ chút nữa."
Nhậm Thất trề môi: "Lúc nào cũng chờ chờ chờ chờ, bây giờ ta đã mười tám rồi á, huynh hiểu mười tám tuổi nghĩa là gì không? Nghĩa là ta chính là dâu tây đang độ ngon nhất, dưa hấu đang lúc ngọt nhất. Không ăn luôn còn giữ lại làm gì?"
Kha Dập Trạm bị lời nói ngây thơ của Nhậm Thất chọc cười, hôn lên chóp mũi Nhậm Thất: "Với ta mà nói, em mãi mãi là ngọt nhất."
"Lại dỗ ta." Nhậm Thất há miệng cắn lên cằm Kha Dập Trạm.
Kha Dập Trạm hôn lên khóe miệng Nhậm Thất: "Ta không muốn chúng ta làm xong rồi em lại phải tự đứng dậy tự xử lý chỗ kia một mình. Nên là chờ chân ta khỏi, được không?"
"Theo như huynh nói, nếu người ta đi đứng không tiện thì cả đời sẽ không làm chuyện đó chắc?"
"Người khác là người khác, ta là ta, suy nghĩ của mỗi người không giống nhau."
"Cũng không phải là ta không thể đứng dậy được."
"Nhưng ta muốn ôm em đi, sau đó ôm em trở lại, muốn dành hết những thứ tốt đẹp cho em." Kha Dập Trạm cầm lấy tay Nhậm Thất chạm vào chỗ kia của mình, giọng nói mê hoặc: "Giúp ta sờ một chút."
Lần này Nhậm Thất đơn phương muốn động phòng, cuối cùng kết thúc bằng việc dùng tay giúp Kha Dập Trạm.