Bên bình nguyên, hai bộ lạc giằng co, một bên một ngàn năm trăm người, một bên lại chỉ có bảy trăm, chênh lệch rất xa.
- Ha ha ha, thực sự là thần chiếu cố, vậy mà đυ.ng được một cái bộ lạc nhỏ.
Hắc Thủy tộc trưởng nhìn thấy đám Cổ Trần, lập tức hưng phấn, ba vết sẹo trên mắt cười lên càng thêm dữ tợn.
Hắn hưng phấn, kích động, hai mắt chăm chú nhìn đám Cổ Trần, đặc biệt là những nữ nhân phía sau, ánh mắt sáng lên rực rỡ.
Nguyên thủy bộ lạc muốn lớn mạnh nhất định phải có nữ nhân bộ lạc khác bổ sung, ngược lại, sẽ suy thoái nghiêm tọng.
- Các tộc nhân, nhìn bộ lạc phía trước, đánh bại bọn họ, đoạt nữ nhân cùng trẻ nhẻ lại cho ta.
Hắc Thủy phấn khởi hét lớn.
Gia hỏa này biết sử dụng nữ nhân bộ lạc đối diện làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến đám tộc nhân bộ lạc mình điên cuồng lên.
- Grừ...
- Gϊếŧ!
- Đoạt nữ nhân về!
Một ngàn năm trăm tên dũng sĩ Hắc Thủy bộ lạc ngao ngao kêu to, khoa tay múa chân, mặt đầy phấn khởi muốn gϊếŧ tới.
Nhìn đám Hắc Thủy bộ lạc đối diện, Cổ Trần vẫn ung dung không vội.
- Đối phương nhiều người hơn chúng ta, các ngươi sợ sao?
Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, chấn động hơn bảy trăm người phía sau.
- Không sợ!
Hắc Thổ dẫn đầu, giơ Thạch mâu nộ hống, ý chí chiến đấu nồng đậm, không hề e ngại đối phương người đông thế mạnh.
Bảy trăm người cùng nhau hô to, không hề sợ hãi.
Đúng vậy, đối mặt nhân số gấp đôi, nhưng bọn hắn cũng không e ngại.
Bởi có vị tộc trưởng Cổ Trần có khả năng chém cả Tế Thần này, bọn họ không sợ người thường nữa.
- Theo ta gϊếŧ tới, đánh bại Hắc Thủy bộ lạc!
Cổ Trần huy động Cốt mâu, phong mang chỉ thẳng, dẫn đầu đánh tới.
Bảy trăm dũng sĩ bộ lạc phía sau theo hắn đồng loạt xông lên, lộ rõ vẻ cuồng nhiệt.
Oanh!
Trong nháy mắt, hai bộ lạc chạm mặt, lập tức đan thành một mảnh.
Hai phe nguyên thủy bộ lạc, người khoác trang phục đơn giản, tay cầm binh khí thô sơ, chặt chém, huyết nhục tung tóe...
Cảnh tượng trở nên rối bời, quả thực là một đám ô hợp.
- Nhãi ranh, nhận lấy cái chết!
Trong đám người, một tên to con cao tới hai mét cầm Thạch mâu vọt tới, da dẻ ngăm đen.
Hắn chính là tộc trưởng Hắc Thủy bộ lạc, mục tiêu trực chỉ Cổ Trần, hai đại tộc trưởng đối mặt.
Ông!
Thạch mâu huy động, chém không khí thành từng tiếng ong ong, khiến Cổ Trần có chút kinh ngạc.
Hắn có thể cảm nhận được, trong công kích của Hắc Thủy ẩn chứa lực lượng cực mạnh, không dưới vạn cân, quả thực khó thể tưởng nổi.
Hắc Thủy tộc trưởng nhe răng đánh tới, tốc độ cực nhanh, thế như chẻ trẻ bổ Cổ Trần.
Ba vết móng vuốt trên mắt trở nên dữ tợn, thân thể khôi ngô như một đầm hắc hùng đánh tới, vô cùng khϊếp người.
Ô ô!
Thạch mâu bổ tới, xé gió vùn vụt.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cổ Trần huy động Cốt mâu nghênh đón.
Hai bên va chạm, chỉ nghe đương một tiếng, khí lưu cường đại cuốn lên tro bụi tràn ngập, mặt đất cũng phải nứt ra một cái hố.
Một kích đáng sợ, tạo thành phá hoại không nhỏ, thậm chí còn thổi bay hai tên tộc nhân phụ cận.
Ầm!
Hắc Thủy tộc trưởng cùng Thạch mâu bay ra ngoài, ngã xa mười mấy mét, khuôn mặt đỏ bừng như chịu phản chấn to lớn.
Hắn trừng lớn hai mắt, kinh hãi nói:
- Ngươi, khí lực của ngươi...
Hắc Thủy tộc trưởng chấn động vô cùng, một kích vừa rồi đã dùng tới chín thành lực lượng của hắn, vậy mà còn bị đánh bay ra ngoài? !
Thực không thể tin nổi!
Hai chân Cổ Trần cũng bị hãm xuống ba tấc, Cốt mâu trong tay ong ong rung động, một kích vừa rồi, hắn vẫn chỉ dùng ba phần sức mạnh.
Ba phần sức mạnh của hắn tương ứng ba ngàn quân chi lực, vậy mà chỉ đánh bay được Hắc Thủy, không thể đả thương được đối phương.
Lực lượng của gia hỏa này, chí ít cũng phải đạt tới ba ngàn quân, khó thể tưởng nổi, đây là người mạnh nhất mà hắn từng gặp, Hắc Thổ cũng không thể so bì.
- Lực lượng của ngươi không kém!
Cổ Trần kinh ngạc đánh giá Hắc Thủy.
Đối phương đầy chấn kinh, chống Thạch mâu đứng dậy, cây Thạch mâu này hoàn toàn bằng đá, va chạm với Cốt mâu vậy mà không chút hao tổn.
Cổ Trần cảm thấy, cây Thạch mâu này có chút đặc biệt, nếu không sao có thể va chạm trực tiếp với Cốt mâu của hắn?
- Ngươi rất mạnh, nhưng vừa rồi ta còn chưa dùng toàn lực.
Hắc Thủy dữ tợn, hai mắt đỏ thẫm trừng to, bắp thịt toàn thân kéo căng, khí tức cường đại lập tức tràn ngập.
Cổ Trần nhíu mày, bỗng cảm thấy một cỗ Man Hoang khí tức từ trên người Hắc Thủy tộc trưởng, hắn tựa như một đầu man thú hóa thân.
- Đi chết đi!
Hắc Thủy nộ hống, huy động Thạch mâu phi nước đại đánh tới, khí thế bức người.
Đối mặt với công kích của Hắc Thủy tộc trưởng, Cổ Trần vẫn ung dung không vội, căn bản không có một tia động dung, chỉ là có chút hiếu kỳ, không biết đối phương thu được lực lượng cường đại này từ đâu?
- Để ta xem thử sức ngươi tới đâu!
Cổ Trần hừ lạnh, nhấc Cốt mâu lao tới, tốc độ hai người đều rất nhanh, chớp mắt đã lại đυ.ng độ.
Hai cây trường mâu va chạm.
Đinhhh!
Một tiếng vang khủng bố lan ra, không ít người xung quanh phải ôm đầu đau đớn, kém chút liền bị chấn ngất đi.
Chỉ thấy một cỗ khí lãng bao phủ, cỏ dại bay múa đầy trời, bụi mù tàn phá bừa bãi, mặt đất lõm ra một cái hố to.
Phốc!
Một bóng người đột nhiên bay tứ tung, phun ra một ngụm máu, thân thể ầm ầm bay ra hai mươi thước mới rơi xuống, đẩy lên vô số bụi mù cùng cỏ dại.
Đó là Hắc Thủy tộc trưởng, miệng phun máu tươi, lần nữa bị đánh bay.
Hắn đầy kinh hãi, không thể tin nổi kết quả này, vừa rồi hắn đã dùng toàn lực, vậy mà vẫn bại như cũ.
- Lực lượng của ngươi mạnh tới vậy?
Hắc Thủy tộc trưởng kinh hãi.
Bên này, thân thể Cổ Trần khẽ lay động, bùn đất dưới chân bắn lên, căn bản không có nửa điểm tổn thương, đối phương quả thực đạt tới ba ngàn quân.
Va chạm vừa rồi, hắn vẫn chỉ dùng ba phần lực, nhưng kết quả lại khiến hắn kinh ngạc, giờ phút này hắn muốn biết, lực lượng của Hắc Thủy từ đâu mà có.
- Phi!
Hắc Thủy tộc trưởng đứng lên, mặt mũi đầy dữ tợn, phun ra một ngụm máu, lại cắm Thạch mâu xuống đất, tay không tấc sắt đi tới.
- Tiểu tử, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng có lẽ ngươi không biết, thứ mạnh nhất của ta là nắm đấm.
Hắn vừa nói, vừa giơ tay gấp lại, bắp thịt căng cứng, hai tay rung động, khí tức toàn thân lập tức tăng ban phần.
Oanh!
Chỉ thấy một cỗ khí huyết bành trướng, toàn thân Hắc Thủy tộc trưởng bộc phát huyết khí cuồn cuộn, tựa như một cái hỏa lò.
Cổ Trần cực kinh ngạc, nhìn chằm chằm tới đối phương, muốn xem Hắc Thủy còn có át chủ bài nào.
- Ăn ta một quyền, Man Ngưu Bàn Sơn!
Hắc Thủy gầm giận dữ, hai chân bạo phát, tựa như một đầm man ngưu ù ù đâm tới.
Toàn thân Hắc Thủy sôi trào, tựa như hóa thân thành Man Hoang Hung Ngưu, khí thế khiến người e ngại.
Ầm ầm...
Cỏ dại bắn lên, hội tụ bốn phía Hắc Thủy tộc trưởng, hóa thành một quyền kinh người đánh tới trước mặt Cổ Trần, khí thế hung hăng.
Một quyền này rất mạnh, ẩn chứa Man Hoang Hung Ý.
- Uông!
Cổ Trần hét lớn, Cốt mâu trong tay cũng cắm xuống đất, hắn cũng chọn bỏ binh khí.
Không phải hắn tự phụ, mà là hắn cũng muốn thử xem, thể phách bản thân đã mạnh tới cỡ nào.
Thân có vạn quân chi lực, hắn không chút sợ hãi, vung nắm đấm lên nghênh đón.
Ầm!
Hai đạo thân ảnh va chạm, truyền ra một tiếng rền vang, khí lãng cường đại cuốn lên cả ngàn tầng.
Một tiếng ầm vang, mặt đất vỡ nát, cát bụi mịt trời, không ít tộc nhân hai phe bị hất văng ra.
Đám người cùng dừng lại, kinh hãi nhìn tới.
- Phốc!
Chỉ thấy một bóng người bay ra, máu tươi kéo thành một dải dài, nửa người bị đánh tới be bét.
Đương nhiên là Hắc Thủy tộc trưởng, thân thể bay ra mấy chục mét, ầm ầm đập vào tâm thức tất cả mọi người.
- Tộc trưởng!
Đám người Hắc Thủy bộ lạc kinh hô, ai nấy hoảng sợ nhìn tộc trưởng đại nhân nhà mình, quả thực không thể tin nổi, tộc trưởng cường đại vô địch vậy mà bại.
Hơn nữa, còn là bại thê thảm, bại triệt để, hấp hối nằm một xó, không thể động đậy!
Hắn thua!