Cố Thành vội vàng phóng to màn ảnh một chút và ngay lập tức liền nhận ra là thứ gì, hắn cũng là kinh ngạc mà mở to hai mắt.
Tờ giấy nho nhỏ kia, cư nhiên là một tấm chi phiếu?
Hơn nữa là một tấm chi phiếu đã được điền đầy đủ, Cố Thành cẩn thận đếm, trêи đó điền 50 vạn Mỹ kim.
Tần gia không phải năm đó đã sớm phá sản hay sao, Tần Hướng Vãn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
"Cô đây là có ý gì?" Cho dù đã chiến đấu trêи thương trường nửa đời, gặp qua muôn hình muôn vẻ các loại người, nhưng Cố lão gia tử vẫn chưa thể hiểu được cô, "Muốn hối lộ ta?"
Lạc Thanh Hoan cười lắc đầu, "Sao có thể a, chút tiền ấy chẳng phải Cố gia gia ngài cũng chướng mắt sao."
Hừ, biết là tốt. Cố lão gia tử kiêu ngạo vuốt râu.
"Số tiền này, là năm đó ông ngoại của Cố Thành cho tôi, hiện tại ông đã không còn nữa, tôi chỉ là đưa vật trở về chủ thôi."
Ông ngoại A Thành?
Cố lão gia tử kỳ quái hỏi: "Lão nhân kia cho cô nhiều như vậy tiền làm gì?" Ông ấy không hài lòng việc cô với Cố Thành ở bên nhau, tại sao còn cho cô một số tiền lớn như vậy?
"Ông ấy cho tôi tiền..." Lạc Thanh Hoan hít sâu một hơi, gương mặt tái nhợt miễn cưỡng nở một nụ cười, giống như là đã dùng hết sức lực trêи người, nói ra câu kế tiếp, "Để tôi rời khỏi Cố Thành."
"Cái gì?!"
"Cái gì!!!"
Cố lão gia tử trong video cùng Cố Thành đồng thời kinh hô ra tiếng. Nếu so sánh, ngược lại Cố Thành càng không bình tĩnh, hắn bật người ra khỏi ghế, nhìn chằm chằm màn hình thật lâu vẫn chưa định thần lại được.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Trong đầu hắn cứ như có một quả bom nguyên tử thả xuống, khiến cho hắn hoa mắt ù tai, chỉ có câu nói của Lạc Thanh Hoan cứ quanh quẩn trong đầu hắn, "Ông ấy cho tôi tiền để tôi rời khỏi Cố Thành, để tôi rời khỏi Cố Thành."
"Chuyện này, sao có thể..." Cố lão gia tử cũng không ngờ mình sẽ nghe được câu trả lời mang đầy tính nghiêm trọng như vậy, sửng sốt trong chốc lát mới lẩm bẩm mà nói, "Lão nhân kia còn chưa từng nói với tôi!"
Ông ấy đương nhiên sẽ không nói với ông, bởi vì chuyện này từ đầu tới đuôi đều là do tôi tự biên tự diễn! Lạc Thanh Hoan nhìn thấy phản ứng của ông thì rất vừa lòng.
Không thể ngờ chị tôi :>
Thừa dịp lúc này, cô lại lấy ra một chiếc túi giây kaki màu nâu, "Đây là thỏa thuận đã kí năm xưa, tôi muốn trả nó về."
Cố lão gia tử nhanh chóng mở túi giấy ra, đồ bên trong vô cùng đơn giản, chỉ có một tờ giấy, mặt trêи rành nội dung giao dịch tiền bạc, trêи đó còn có nét chữ rồng phượng tại nơi ký tên người gửi tiền, ông tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.
Thật đúng là ông ngoại của Cố Thành!
Lạc Thanh Hoan vẫn luôn lẳng lặng đánh giá vẻ mặt của ông, nhìn thấy trong mắt ông hiện lên vẻ kinh ngạc, khóe miệng cô hơi nhếch lên một đường vòng cung, đối với cô, bắt chước một nét chữ cũng không phải là chuyện gì khó.
Vố đau thật :>
"Ông ấy thật sự là ra chuyện này" Cố lão gia tử quét nhìn nhanh một lần, kinh ngạc cực kỳ!
Lạc Thanh Hoan nghe vậy thì khẽ nghẹn ngào, vội lau đi những giọt nước mắt đang rơi trêи mặt, "Ngài đừng nói như vậy, kỳ thật tôi còn rất biết ơn ông ấy, năm đó nhà ta đang rơi vào cảnh thiếu thốn, ông ấy đưa số tiền này, là đã cứu tôi."
Diễn xuất đạt level quái vật ròi :>
"Vậy A Thành thì sao? Nó là cháu ruột của ông ấy a, ông ấy sao có thể không suy xét tới A Thành?" Cố lão gia tử run lên vì tức giận!
Chẳng lẽ ông ấy không biết cô gái nhỏ này ở trong lòng cháu ruột của ông quan trọng bao nhiêu sao? Cố lão gia tử nghĩ đến năm mà Cố Thành phải chịu khổ, tức khắc nói không được nữa.
"Không phải như thế", Lạc Thanh Hoan hồng một đôi mắt, sốt ruột giải thích với ông, "Ông ấy làm như vậy cũng là bất đắc dĩ!"
Xót thương cho ông ngoại thực sự :>