Cố Thành vội vàng đi đến phòng làm việc của Cố lão gia tử, lại thấy rằng Tần Hướng Vãn đã không còn ở bên nhau.
"A Thành, tìm gia gia có việc gì sao?" Cố lão gia tử thấy hắn đang thở hổn hển, vừa đến liền sốt ruột tìm kiếm khắp nơi, tuy trong lòng ông hiểu rõ, nhưng ngoài mặt lại làm bộ không biết.
Nhưng thấy ông dường như không có việc gì, lại làm Cố Thành nổi lên lòng nghi ngờ, gia gia vẫn luôn không thích Tần Hướng Vãn, sau khi trải qua sự việc năm đó, ông càng chán ghét tới cực điểm, hôm nay nếu không phải nhìn thấy món điểm tâm kia, phỏng chừng ông cũng sẽ không đếm xỉa với cô.
Theo đạo lý mà nói, nếu hai người họ nói chuyện với nhau cái gì, gia gia nhất định sẽ nói với hắn trước tiên, nhưng ông lại lựa chọn giấu giếm? Rốt cuộc chuyện này có dị thường gì?
Cố Thành kiềm chế tò mò của mình, không có trực tiếp hỏi mà lại nói sang chuyện khác, "Gia gia, chuyện đính hôn của con với Nhân Nhân, cần phải trì hoãn một thời gian."
Lời hắn nói chính là một câu khẳng định, không phải là một câu cầu mong gì khác.
"Làm sao vậy? Cháu chẳng phải rất thích đứa trẻ kia sao?" Cố lão gia tử rất kinh ngạc, trong lòng lo lắng một chút, ông đã rất vất vả khi giúp cho đứa cháu khép mình nhiều năm như vậy có thể yên bề gia thật, sao lại xảy ra chuyện xấu được.
"Vâng, chỉ là con muốn thêm một khoảng thời gian nữa", Cố Thành không có chính diện trả lời, rồi hắn lại trực tiếp đi ra khỏi phòng, "Gia gia nghỉ ngơi trước đi, con xuống tầng một chút."
"A?" Nhìn cháu trai nhanh chóng rời khỏi, Cố lão gia tử lắc đầu, từ trong túi lấy ra một tờ giấy nhỏ, hai mắt nhìn kĩ, rồi xé nát nó vứt vào thùng rác.
Ông xoa bóp cái mũi của mình, suy sụp mà dựa vào ghế, thở dài nói: "Ôi thật tội lỗi."
Cố Thành không trì hoãn, ra khỏi cửa liền nắm chặt vào cổ áo của bảo vệ hỏi, "Cô ấy ở đâu?"
"Lâm tiểu thư đang chiêu đãi khách khứa ở dưới lầu."
"Không phải hỏi cô ta!"
Tên bảo vệ ngốc một chút, bỗng nhiên phản ứng lại được người mà thiếu gia đang nói tới là ai, "Người ngài nói là Tần tiểu thư sao? Cô ấy đã đi rồi."
"Cái gì!" Cố Thành sửng sốt, sao lại rời đi nhanh như vậy?
"Đi từ lúc nào, đi đâu?"
Bảo vệ nào biết đâu rằng, hắn vô cùng nôn nóng, chỉ có thể gọi điện thoại cho thư ký của mình tra xem Tần Hướng Vãn đã đi đâu, còn mình thì vào trong thư phòng của Cố gia gia để lấy thiết bị theo dõi đã đặt trước.
Hắn rất muốn biết Tần Hướng Vãn nói gì với gia gia, mà khiến cho gia gia im bặt không nhắc tới cô.
Trước đó thiết bị theo dõi này, là để ghi lại chứng cớ tranh giành tài sản của họ hàng thân thích phương xa, sau khi Cố Thành thu phục toàn bộ Cố gia, nó liền mất đi ý nghĩa sử dụng, vẫn chưa dùng đến nữa, nhưng không ngờ hôm nay lại phải sử dụng tới nó.
Hắn lại càng không biết, Lạc Thanh Hoan đã biết rõ sự tồn tại của thứ này. Cô cố ý ngăn Cố Thành tới thư phòng, chính là muốn gợi lên lòng nghi ngờ trong hắn, cuối cùng chỉ đường cho hắn đặt thiết bị theo dõi.
Lạc Thanh Hoan rất hiểu biết tâm lý của người, nếu cô tự mình để một ít đồ ở đó để tẩy trắng bản thân, sẽ có vẻ rất có tâm cơ, và cũng không nhất định sẽ được tin tưởng, nhưng nếu để đối phương tự mình phát hiện, hắn sẽ tuyệt đối cho rằng đây là chân tướng.
Trò hay lúc này mới mở màn.
Hình ảnh trêи màn hình rất rõ ràng, Cố Thành thậm chí có thể thấy rõ ràng lệ quang lóe lên trong mắt Lạc Thanh Hoan, sau khi cô theo Cố lão gia tử vào thư phòng, liền trực tiếp yêu cầu những người khác ra ngoài.
"Nói thẳng đi, cô muốn cái gì?" Ánh mắt sắc bén của Cố lão gia tử xuyên thẳng vào người cô, "Chỉ cần ở trong phạm vi hợp lý, ta sẽ đồng ý."
Cảm nhận được một chút sự bất hòa trong giọng nói của ông, Lạc Thanh Hoan cười khổ một chút, lấy ra một tờ giấy rồi bước lên phía trước.
"Đã viết rồi sao, cô thật đúng là có chuẩn bị mới đến." Đối với người đã làm cho cháu trai mình sa sút tinh thần mấy năm nay, sắc mặt của Cố lão gia tử không được tốt lắm.
Nhưng khi ông thấy rõ những hàng chữ được viết lên giấy, vừa định châm chọc, cuối cùng lại đột ngột nuốt vào, cả người đều ngây ngẩn.