Đêm động phòng hoa chúc, tân lang chết thẳng cẳng.
Lạc Thanh Hoan một thân áo cưới đỏ rực rúc ở một góc, chân tay có vẻ có chút luống cuống.
Không cần nhìn, nàng cũng biết, người mặc áo hỉ nằm trên giường, nhất định là đã đổ máu, chết không nhắm mắt.
Bởi vì ly rượu kia có độc, chính là nàng tự mình hạ, Kiến Huyết Phong Hầu.
"Cốc cốc! Cốc!"
Thời điểm nàng đang run rẩy xuống tay đem ly rượu chà lau chứng cứ sạch sẽ, ngoài căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên một âm thanh gõ nhẹ.
"Ai!" Nàng giống như là một con mèo hoang nhỏ, cơ hồ sợ tới mức thét ra tiếng chói tai, chén rượu trong tay cũng run lên rồi rơi xuống đất.
"Mạt Nhi, đừng sợ, là ta, mau mở cửa sổ ra." Nghe được động tĩnh, ngoài cửa sổ truyền đến một giọng nam đè thấp, Lạc Thanh Hoan phảng phất tìm được người có thể tin cậy, cả người thả lỏng lại, lập tức theo lời đẩy cửa sổ ra.
Nam tử một thân hắc y che mặt nhanh nhẹn tiến vào, nhanh chóng chạy vội tới mép giường, nhìn đến tướng tân lang chết khó coi, lúc này mới yên tâm kéo mặt nạ bảo hộ xuống, một tay ôm Lạc Thanh Hoan trong lòng ngực, kìm nén không được vui sướиɠ, "Mạt Nhi, chúng ta đã thành công!"
Gió đêm mang theo sự thanh lãnh lạnh lẽo bao vây lấy nàng, làm Lạc Thanh Hoan cũng trấn định không ít, hoảng sợ trên mặt cũng hiện lên một ý cười khoan khoái, ngượng ngùng mà nhẹ giọng nói: "Còn tốt là chưa làm Mạnh lang thất vọng."
Mạnh Phàm lúc này mới cảm nhận được thân thể mảnh khảnh mềm mại trong lòng ngực run bần bật, đau lòng cực kỳ, đem cánh tay ôm chặt lại một ít, động lòng nói: "Mạt Nhi, nàng đã chịu khổ rồi, chờ tin Thái Tử chết bất đắc kỳ tử qua đi, ta liền đến phủ Tướng quân cầu hôn!"
Tiếp xúc với ánh mắtnóng rực của hắn, khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Lạc Thanh Hoan đỏ lên, trong đôi thủy linh đen nhánh, tình ý lưu luyến cơ hồ đều tràn ra, cảm động mà lắc đầu, "Không khổ, chỉ cần là vì chàng, chuyện nào ta cũng đều có thể làm."
Lúc này câu trả lời làm Mạnh Phàm rất là hưởng thụ, khóe miệng tươi cười không ngừng mở rộng, nhưng ý cười này còn chưa đạt tới đáy mắt, liền chết cứng ở trên mặt.
"Nàng!" Xúc cảm lạnh lẽo khơi dậy làm toàn thân nổi da gà, Mạnh Phàm nhìn chủy thủ sắc bén để ở trên cổ của chính mình, không thể tin mà trừng lớn hai mắt, "Mạt Nhi,nàng, nàng làm cái gì vậy?!"
"Ta làm cái gì? A...", Lạc Thanh Hoan cười lạnh ra tiếng, nùng tình mật ý trên mặt không biết từ khi nào, đã bị vẻ mặt châm chọc thay thế, "Lời này hẳn là ta nên hỏi ngươi đi, Mạnh lang?"
Nàng trở tay giằng lấy thứ sau thắt lưng của mình, tinh chuẩn mà chế trụ thủ đoạn của Mạnh Phàm, dùng sức lật ra bên ngoài.
"Loảng xoảng." Một thanh kiếm từ chiếc vỏ của nó rớt trên mặt đất, hàn quang lạnh lẽo, thứ mà làm đôi mắt của Mạnh Phàm bỗng nhiên co rụt lại.
"Hoặc là nói, ta hẳn nên gọi ngươi là, Tứ hoàng tử điện hạ?" Lạc Thanh Hoan nhướng cao lông mày, mấy chữ cuối cùng, nàng nhấn mạnh.
Mạnh Phàm nghẹn họng trân trối, nhìn nàng giống như thấy quỷ.
"Như thế nào, rất kỳ quái ta tại sao lại biết?" Lạc Thanh Hoan khẽ cười một tiếng, "Ta còn biết, Tứ hoàng tử điện hạ vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, không tiếc để nữ nhi của đại tướng quân trong đêm tân hôn gϊếŧ hại phu quân, diệt trừ đối thủ cạnh tranh lớn nhất đồng thời, còn có thể giá họa cho phủ tướng quân, không uổng một con tốt liền giúp mình diệt trừ toàn bộ thế lực đối đầu, đúng là mưu kế hay một mũi tên trúng hai con chim a."
Thanh âm mỉa mai lạnh lẽo như trong đêm đông, làm thân thể Mạnh Phàm một tấc một tấc cứng đờ.
"Anh hùng cứu mỹ nhân, thân thế bi tình, mỹ nam kế, sách lược câu dẫn nữ nhân này đúng là không tồi, có phải ngươi cho rằng ta bị ngươi mê hoặc đến thần hồn điên đảo?" Lạc Thanh Hoan cười như không cười, trên gương mặt tuyệt diễm khuynh thành nở rộ ra một vẻ đẹp yêu dị, lời nói ra lại chẳng khác gì kịch độc, "Chỉ tiếc, tư sắc của nàng, bổn cô nương còn chướng mắt!"