Đệ Nhất Tình Địch

Chương 30: Quân sinh ta chưa sinh (Một)

Xích Viêm đi hồi lâu cũng không thấy trở về.

Phàn Ly trò chuyện câu được câu không với tôi, làm thần ma, hắn rất hứng thú với tình hình của nhà tiên, hắn nhìn vách núi cao vạn trượng bên ngoài cửa sổ, lại quay đầu cười bảo với tôi: "Thật không biết lũ phàm nhân cung phụng cho các thần tiên, tự cho là xây ở nơi cao là sẽ gần hơn với đắc đạo phi thăng sao?"

Hắn nâng đuôi lông mày, trên gương mặt khôi ngôi có một không hai ấy phảng phất sự thương cảm: "Thành tiên hay nhập ma đều không dễ, không biết thành tiên có chỗ gì hay, nhiều người ở cõi trần cứ khao khát thành tiên."

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt của hắn lạnh nhạt, lông mi hơi nhíu lên, điệu bộ như không vui. Nhác thấy tôi nhìn hắn, Phàn Ly xoay đầu lại, mỉm cười với tôi: "Trọng Hoa, không bằng chúng ta bắt tay với nhau hủy diệt Tiên giới, để cho trên đời này không còn người dám ngăn cản bổn tôn thống nhất tam giới, cũng để cho lũ phàm nhân chẳng hiểu biết gì kia nhận thức được sự lợi hại của tộc Ma chúng ta, cam tâm tình nguyện thần phục dưới chân của chúng ta."

Ánh mắt của hắn ba phần tha thiết, ba phần thăm dò, còn có bốn phần vui đùa. Bổn tôn cười cười: "Phàn Ly, người phàm sở dĩ sợ tộc Ma, rời xa tộc Ma, căm thù tận xương tộc Ma, cũng là bởi vì tộc Ma suốt ngày nghĩ tới chuyện thống trị nô dịch người phàm bọn họ, không ít chuyện ăn thịt người đả thương người. Lại nói, Thiên giới dễ đánh sao? Ngươi đã lên làm thần ma bao nhiêu nghìn năm rồi, ngày ngày dẫn binh đánh Nam Thiên môn, kết quả ngươi chiếm được bao nhiêu tấc đất của Thiên giới?"

Phàn Ly nhìn tôi, ánh mắt không e dè: "Đó là bởi vì có nàng là nữ Chiến thần canh giữ ở Nam Thiên môn mà thôi. Bây giờ Chiến thần mới được phong chỉ là thằng nhóc mặt như đánh phấn, bị bổn tôn đập tới tháo chạy liên hồi, bờ sông Vị Thủy đã là địa bàn của bổn tôn rồi."

Bổn tôn vừa nghe hắn nói vậy, không khỏi nhíu mày, hỏi: "Bờ sông Vị Thủy đã bị ngươi bỏ túi rồi à?"

Bốn tiên tử Quỳnh, Bích, Thanh, La ở tại Nam Tự, trong tiên cung giáp ranh giữa Tiên giới và tộc Ma, thuộc khu vực bờ sông Vị Thủy, phụ trách thủy triều bốn mùa của thế gian.

Nhớ lại hồi bổn tôn còn giữ chức, tộc Ma không dám phạm một tấc, bây giờ bổn tôn đã vào đạo ma, ngủ say bốn mươi nghìn năm, ngay cả bờ sông Vị Thủy cũng đã thành địa bàn của tộc Ma rồi.

Dường như dã tâm của thần ma lớn dần, từ ngày thấy tôi đọa ma, hắn đã ôm ý định đó. Nghĩ đến bờ sông Vị Thủy chỉ là món khai vị đối với hắn, bổn tôn lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi nói: "Nếu như bận với việc đánh Thiên giới như vậy, ngươi còn ở đây nói chuyện nhảm với ta làm gì? Sao không bài binh bố trận bày mưu nghĩ kế đi?"

Thần ma mỉm cười nhìn tôi: "Trọng Hoa, trên đời này không có ai hợp làm Chiến thần hơn nàng, nếu nàng muốn, thiên hạ đều ở trong tay chúng ta, hô mưa gọi gió không gì không làm được."

Hắn tự chủ trương xong, nụ cười lại tản mất, chững chạc bảo: "Đương nhiên, ta biết nàng không muốn, kể từ khi nàng ôm Xích Viêm rời khỏi núi Tân Di, bổn tôn liền biết, loại người như nàng, dù có bị đánh gãy xương, chuyện nàng đã không muốn thì đến cuối cùng nàng cũng sẽ không làm."

Câu này của hắn rất đúng.

Phàn Ly chỉ ở trong chốc lát rồi đi. Bổn tôn cũng không chịu ngồi yên, Xích Viêm nhanh như chớp đi ra ngoài rồi, cả buổi không thấy bóng dáng, bổn tôn suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định đẩy cửa đi ra tìm nàng.

Đông Ô Đế Quân cũng không phải dễ chọc, nhưng bổn tôn chẳng đành lòng đứng nhìn Xích Viêm mất sớm.

Đi tới đâu thì các đệ tử ở nơi đó đều cung kính nhường đường cho bổn tôn. Trên con đường nhỏ rải đá cuội có hàng cây xanh râm mát mang đến cảm giác mát mẻ, tôi thuận tay giữ lại một đệ tử đang cúi đầu vội vã đi qua cạnh tôi, chậm giọng hỏi: "Cậu có thấy hồ ly màu trắng chín đuôi nào không?"

Câu này bỗng dưng im bặt khi đệ tử mà tôi cản lại ngẩng đầu với vẻ mặt bối rối. Nhất Vân hoảng hốt lui về phía sau một bước, gương mặt tái nhợt như không có máu, cô sợ đến nỗi cà lăm: "Tiên quân, ngài tại sao lại ở đây... tôi... tôi..."

Trông có vẻ như cô ta vừa mới chuồn ra từ trong Dược Các.

Bổn tôn nhìn cơ thể gầy yếu gần như lung lay sắp đổ của cô, cô vẫn còn mặc quần áo của đệ tử thần núi Cửu Lĩnh, có vẻ như giới tính của cô vẫn chưa bị lộ, chẳng biết là do dược sư mắt mù hay do cô ta có năng lực lừa gạt. Cũng không biết sức khỏe chưa tốt đã chạy ra ngoài làm chi, bổn tôn khẽ nâng lên đuôi mày, hỏi: "Cô ở đây làm gì? Cô có nhìn thấy Xích Viêm không?"

Trông thấy các đệ tử mặc áo quần xanh trắng đang đàm luận chuẩn bị đi tới, Nhất Vân hốt hoảng không thôi, cô gần như bất chấp, thấy bổn tôn không có ý định tra hỏi căn nguyên, vội vã nói: "Ân cứu mạng của tiên quân, Nhất Vân suốt đời khó quên, tôi vừa mới nhìn thấy Xích Viêm đi qua hồ Thiên Thủy, Nhất Vân có việc xin cáo từ trước."

Nói rồi, Nhất Vân cúi đầu, vội vã chạy đi.

Bổn tôn nhìn bóng lưng hớt hải chạy vội vàng của cô ta, không biết cô ta đang trốn thứ gì nữa. Trông cũng chẳng giống như chuồn êm để tới nhà tù dưới nước gặp Thác Lược Ảnh đâu nhỉ?

Bổn tôn cũng không biết hồ Thiên Thủy ở chỗ nào, thuận miệng hỏi, ba đệ tử đã tới trước mặt của bổn tôn hành lễ, một thiếu niên môi hồng răng trắng cười tươi rói, chỉ về phía đông nam: "Tiên quân tiếp tục đi về phía đường đá nhỏ này, đến gần cây bồ đề thì rẽ phải là đã tới hồ Thiên Thủy."

Bổn tôn gật đầu, lại có một đệ tử khác bảo: "Bây giờ chắc hẳn Tôn giả đang thiền định ở hồ Thiên Thủy, nếu tiên quân đi có lẽ sẽ gặp được đấy."

Thần núi Cửu Lĩnh được xây dựng một cách tráng lệ, đình đài lầu gác xen kẽ, bởi vì ở nơi cao, nơi đây phảng phất mùi vị của Tiên giới, tuyết trắng bao phủ, nhà lầu và khu vườn thì như kéo dài vô tận giữa chốn mây mù.

Bổn tôn tiếp tục đi trên con đường quanh co và thăm thẳm được mô tả bởi người đệ tử đó. Dần dần đệ tử đi ngang qua ít hẳn, xung quanh là nhiều loại hoa cây lạ và các nhà lầu đình đài. Hình như ở phía trước có một cái hồ. Mặt nước yên tĩnh mịn màng và tươi sáng không có sóng. Nó giống như mặt gương tiên của cô Hằng trong lúc trang điểm không cẩn thận để rơi xuống trần gian vậy.

Dựa theo lời của đệ tử nọ, bổn tôn hẳn là sẽ gặp Phó Sơn, vị Tôn giả của thần núi Cửu Lĩnh. Bổn tôn yên lặng suy tư, nếu gặp được Phó Sơn, có cần phải nói cho y về Nhất Vân, người hẳn phải nằm dưỡng thương trong Dược Các đã lén chạy ra không nhỉ?

Hồ ở phía trước yên tĩnh không gợn sóng, trên mặt nước mây mù lượn lờ, đẹp như ảo cảnh. Gần đó có một cái đình, cột màu đỏ, mái hiên màu hổ phách vàng sẫm, từng viên gạch viên ngói đều điềm tĩnh thanh lịch.

Dường như ở bên trong có hai người, một xanh, một trắng.

Gió hơi lên, cả ao xanh biếc nổi sóng, mặt hồ nước dập dờn như vô số ngôi sao tan vỡ.

Tôi đứng ở đầu gió, nghe thấy giọng nói của Phó Sơn ấm áp trầm tĩnh, mỗi chữ mỗi câu vừa thong thả vừa hòa ái: "Không cần phải ưu sầu, nếu nàng đã cứu cô hai lần, trong lòng đương nhiên là có cô rồi."

Cô gái váy trắng tóc đen phấp phới, đưa lưng về phía tôi, vòng eo thon thả yếu ớt dưới bộ quần áo trắng như không kiềm nổi mà mơ hồ thắt lại, cô gái thấp hơn Phó Sơn rất nhiều, vậy nên lúc nói chuyện bất giác ngửa đầu, man mác vẻ ngây thơ mà lo âu, xoa hai tay vào nhau, chậm rãi nói: "Nhưng vẻ ngoài của tôi giống với người tên là Bạch Giác, Trọng Hoa nói nàng ghét Bạch Giác, tôi sợ nàng cũng sẽ ghét tôi."