*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tần... Tần công tử!”, lúc này, Sở Đế chắp tay nói: “Bây giờ ta có thể rời đi được chưa?”
“Đừng đi vội, hỏi các ngươi một việc!”
Lúc này, Tần Ninh phất tay, sắc mặt của hai người Sở Đế và Địch Đế đại biến.
Chẳng lẽ vị chủ này còn muốn gây khó dễ gì nữa?
Thế nhưng nhìn thấy Lão Vệ đứng phía sau Tần Ninh cách đó không xa, hai người bọn họ không thể không xuống nước.
“Tần công tử có gì chỉ giáo?”
“Kiếm Âm Sơn, các ngươi có biết không?”
“Biết, Kiếm Âm Sơn, chính là Kiếm Thánh uy danh hiển hách ngày xưa, còn là đồ đệ tôn giả Thanh Vân, về sau bị trục xuất khỏi môn hạ tôn giả Thanh Vân”.
“Vậy các ngươi có biết, đời sau của Kiếm gia hiện đang ở đâu không?”
Sở Đế và Địch Đế lập tức sững sờ, Tần Ninh hỏi chuyện này để làm gì?
“Kiếm Âm Sơn một đời là Kiếm Thánh, lấy gϊếŧ người nhập kiếm đạo, một đời bước lêи đỉиɦ cao, thế nhưng môn hạ đời sau, lại dần suy bại, giờ đã không còn ai quan tâm đến, nhưng nếu Tần công tử muốn biết, bọn ta trở về sẽ lập tức điều tra”.
“Được”.
Tần Ninh phất tay nói: “Ba ngày sau, hồi báo tin tức cho ta”.
Ba ngày?
Trong lòng Sở Đế và Địch Đế thầm than khổ, ba ngày tìm kiếm đời sau của Kiếm gia, nào có dễ dàng như thế được!
“Có gì khó khăn sao?”
“Không, không có!”
“Vậy là tốt rồi!”
Tần Ninh khoát tay, ra hiệu hai người có thể rời đi.
“Công tử, công tử!”
Vào đúng lúc này, bên ngoài hoàng cung, hàng trăm hàng nghìn bóng hình, lao vùn bụt tới, đằng đằng sát khí.
Người đi đầu, là Thương Hư.
Thương Hư dẫn đầu, Minh Ung, Thiên Ám, Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ, mấy người nét mặt vô cùng khẩn trương, lao vụt mà đến.
“Công tử, ngài không sao chứ?”
Thương Hư nhìn Tần Ninh, lập tức vội vàng nói: “Lão phu đến trễ, công tử không sao chứ?”