*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn dáng vẻ phẫn nộ của Thương Hư, trong lòng hai người Địch Đế và Sở Đế càng thêm đắng chát.
Hành thích?
Từ nay về sau, bọn họ chỉ hận không thể trốn tránh được Tần Ninh ấy chứ.
“Cút!”
Nhìn hai người vẫn còn đứng ở đó, Thương Hư trầm giọng quát một tiếng.
Giờ này ngày này, Thương Hư là tứ biến cảnh giới Thiên Võ, thế nhưng dáng vẻ này, lại mạnh mẽ như đại tam nguyên cảnh giới Thiên Nguyên.
“Quát tháo ầm ĩ làm cái gì?”, Tần Ninh ngoáy ngoáy ngoáy lỗ tai, cười nói: “Có Lão Vệ ở đây, bọn chúng nào dám làm loạn, đúng không Lão Vệ?”
“Vâng, công tử”.
Lão Vệ lúc này cũng chắp tay.
Thương Hư lại sững sờ: “Lão Vệ?”
Từ từ, Thương Hư quay lại, ánh mắt rơi vào trên người Lão Vệ, cơ thể khẽ run lên, hai mắt mở lớn, bập bẹ một tiếng, hai đầu gối không tự chủ khuỵ xuống đất.
“Vệ đại nhân!”
Cái quỳ này, tiếng gọi này, khiến tất cả mọi người ngây ngốc.
Thương Hư là ai? Một trong ba hoàng, bảy vương, chín soái, mười tám thiên tướng ngày xưa, nguyên soái Thương Hư.
Bây giờ mặc dù chỉ là cảnh giới Thiên Võ, nhưng năm đó, chính là trùm siêu việt cảnh giới Thiên Nguyên.
Thế nhưng bây giờ, nhìn thấy Lão Vệ, lại không tự chủ được mà quỳ xuống.
Nói đùa cái gì vậy chứ?
Vậy thì Lão Vệ này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều ngây ngốc cả rồi.
Không chỉ bọn họ, mà ánh mắt của tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Thương Hư, rồi lại nhìn về phía Lão Vệ.
Còn Tần Ninh lúc này chỉ cười mà không nói gì.
Sở dĩ Thương Hư như này, là bởi vì ở trong đó, còn có một đoạn chuyện xưa.
Năm đó, Lão Vệ đi theo, ở bên cạnh hắn, đương nhiên có chuyện gì, hắn sẽ phân phó Lão Vệ truyền lời cho Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch.