Phong Thần Châu

Chương 423: Thánh Thiên Viêm nhất thời im lặng.  

Rõ ràng là như con thiêu thân tự chui vào đèn mà.

“Thương Hư, ông thật sự cho rằng ta không dám động vào cái danh một trong chín soái của ông à?”

Minh Già Vân tức giận không thôi.

“Vậy ngươi thử động xem nào!”

Thương Hư cười khẩy: “Dù sao thì hôm nay kẻ nào dám động vào công tử, ta sẽ gϊếŧ kẻ đó”.

“Dù có phải hi sinh cái mạng già này”.

Lời này nói ra, đám người đều hiểu được, Thương Hư lần này là quyết chiến đến cùng.

Phải bảo vệ Tần Ninh bằng mọi giá.

“Phụ hoàng!”

Lúc này, ở trong nhóm người, tại chỗ ngồi của thượng quốc Kim Càn.

Bên cạnh Kim Ngọc Long là một thanh niên da trắng, vẻ ngoài tuấn tú, nhìn còn khá giống phụ nữ.

Chính là Thái tử của thượng quốc Kim Càn, Kim Linh Huyên!

Kim Linh Huyên trầm giọng nói: “Phụ hoàng, đại thúc của mẫu hậu đã bị kẻ này gϊếŧ, chúng ta...”

“Không vội!”

Kim Ngọc Long bình tĩnh nói: “Dương Dũng, Dương Thiên Thủ và Dương Khởi Nguyên là do tên này hại chết, mà hôm nay Minh Già Vân và Cảnh Khoát cũng sẽ không buông tha cho hắn, chúng ta việc gì phải ra tay?”

“Vâng!”

Kim Linh Huyên nhìn Tần Ninh ở trên đỉnh núi, ánh mắt hung ác.

Mẫu hậu của hắn ta là Dương Tử Linh, đến từ thượng quốc Linh Ương. Thượng quốc Linh Ương và thượng quốc Kim Càn có mối quan hệ hết sức chặt chẽ.

Mà thượng quốc Kim Càn còn chưa tính sổ chuyện này.

Hiện giờ Tần Ninh lại làm loạn đến cả thượng quốc Cảnh Thiên.

Cái tên này đúng là không sợ chết.

Hay là hắn tưởng rằng những thực lực mà thượng quốc thể hiện ra chỉ là cho vui?

“Mong là hắn không phải một tên ngu dốt, nếu không thì hôm nay sẽ không có cái gì hay để xem rồi...”

Kim Ngọc Long bật cười, ngồi yên trên ghế, không định ra tay.

Mà lúc này, một bên khác, Thánh Minh Hoàng lại yên vị không làm gì.

Hình như cũng đúng.

Hắn ta cũng rất tò mò, rốt cuộc là Tần Ninh lấy dũng khí ở đâu mà có thể ngang ngược như vậy.

Cảnh Khoát đứng trên đài cao, ánh mắt lạnh lùng. Hai đứa con trai giỏi giang đều chết, hoàng thành bị người ta biến thành phần mộ, đây đúng là một sự sỉ nhục không thể chấp nhận nổi.

“Tần Ninh, có lẽ sau lưng ngươi có chỗ dựa hả?”