*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng nổ kịch liệt vang lên, kiếm dài đâm thẳng xuống.
Có tiếng phập, phập vang lên, nhất thời mấy chục vị cao thủ cảnh giới Địa Võ đều ngã xuống, máu tươi chảy khắp nơi.
Kiếm Thanh Long!
Trong nhóm người có mấy vị quốc quân thượng quốc đã bắt đầu trở nên sợ hãi.
Nghe nói Tứ Tượng Thánh Trụ năm đó mà cương vương Minh Uyên để lại, cùng với Tứ Linh Trận, bảo vệ học viện Thiên Thần.
Kiếm Thanh Long là một trong số đó.
Nói như vậy, Tần Ninh này có chuẩn bị mà tới.
Cao thủ cảnh giới Địa Võ đúng là không đủ.
Sát cơ của Tần Ninh vẫn chưa hết, hắn lại bước ra.
“Ta nói rồi, kẻ nào dám cản, gϊếŧ không tha! Hôm nay, hoàng cung Cảnh Thiên sẽ trở thành nơi chôn cất cho đệ đệ của ta, còn kẻ nào dám chặn?”
Tần Ninh nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh lùng.
Cửu U xã tắc đồ lúc này lập tức xuất hiện.
“Lấy trái tim ta, mưu chèo xã tắc, giang sơn thiên địa, duy trì mệnh ta!”
Tần Ninh lẩm bẩm, trực tiếp bước ra.
Rầm...
Từ trên không, có một bóng đen hạ xuống.
Khi bóng đen ấy hạ xuống, đám người mới nhìn thấy rõ mọi thứ.
Đó là một ngọn núi.
Một ngọn núi đen tuyền từ trên trời rơi xuống.
Cảnh tượng này khiến cho vô địch cảnh giới Thiên Võ cũng phải chấn động. Bởi vì bọn họ cũng không thể nào dời một ngọn núi đi được.
“Các ngươi tránh ra!”
Tần Ninh nhìn nhóm Thiên Ám và nói.
“Hạ!”
Trong giây lát, ngọn núi rơi thẳng xuống đất, còn quan tài thì bay lên không trung.
Hoàng thành của chúng, phần mộ của đệ.
Tần Ninh thật sự đã đặt phần mộ của Tần Hâm Hâm ở nơi này, ngay trước mặt Cảnh Khoát, ngay trong hoàng cung của lão ta.