Beta: Kha Thiên Vy
Kể từ ngày tốt nghiệp Kim Seokjin vẫn luôn ở nhà Kim Namjoon, từ lúc quen nhau đến giờ khoản thời gian này là ngọt ngào nhất nên cậu không muốn bỏ qua một giây phút nào hết.
"Alo Namjoon, có gì à"
Cậu đang ngồi trên sofa xem TV thì thấy anh gọi, đáng lẽ bây giờ anh phải ở trường chứ nhỉ ???
"Em lên văn phòng của anh lấy hộ anh xấp tài liệu màu đen với, đó là bài luận của anh"
"Dạ, đợi em tí"
Nói rồi cậu vội chạy lên văn phòng của Kim Namjoon, trên bàn có 2 xấp tài liệu màu đen nên cậu chọn một cái mở ra xem thử.
"!!!!!"
"Hợp đồng thu mua cổ phần Kim thị"
"Không thể nào, không thể nào là anh ấy được"
Dạo này cổ phiếu của Kim thị đột ngột bị giảm mạnh, cổ phần của Kim thị đột nhiên bị một công ty nước ngoài thu mua hàng loạt. Ba cậu còn đang rất đau đầu không biết phải làm sao thì bây giờ cậu lại biết được người đó là Kim Namjoon.
Cậu ngồi sập xuống nền nhà run rẩy nhìn xấp tài liệu kia, cậu tự hỏi tại sao Kim Namjoon lại đối xử với mình như vậy. Bỗng nhiên điện thoại cậu reo lên, là Kim Namjoon, cậu cố nén lại sự hụt hẫng trong lòng bắt máy.
"Alo anh hả"
"Em thấy xấp tài liệu chưa, có cần anh về không ???"_ Kim Namjoon lo lắng hỏi.
"Em thấy rồi, em đem đến cho anh ngay"_ nói rồi cậu trực tiếp cúp máy.
Kim Namjoon thấy giọng cậu có chút là lạ nhưng không tiện hỏi, để xem một chút nữa gặp nhau rồi xem tình trạng của cậu nhưng anh đợi mãi chỉ thấy quản gia đem đến chứ không phải cậu.
Cậu thơ thẫn trở về nhà mình, vừa về đến nhà cậu liền chạy ngay lên phòng rồi nhốt mình bên trong. Mẹ Kim thấy con trai có chút lạ liền lên phòng xem thử.
"Jinnie, mở cửa cho mẹ đi con"_ bà nhẹ nhàng gõ cửa.
Cánh cửa mở ra, bà nhanh chóng đi vào. Cậu ngồi bên cạnh bà dựa vào người bà thì thầm.
"Mẹ, mẹ nghĩ con có nên lấy anh Joon không ??"
"Con yêu thằng bé, thằng bé cũng yêu con. Hai đứa yêu nhau nên mới lấy nhau, đương nhiên là nên rồi"_ bà nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu nói.
"Sao vậy, con trai, không muốn xa ba mẹ à"_ bà vuốt ve đầu cậu.
"Ừm, không muốn xa ba mẹ, con không lấy chồng nữa"_cậu ôm bà, vùi vào lòng bà nói.
"Sao có thể được, ngoan nào, ba mẹ vẫn ở đây, con có thể tìm ba mẹ lúc nhớ kia mà"
Mẹ con hai người trò chuyện một tí rồi bà mới ra khỏi phòng cậu. Cậu một mình ngồi trong phòng chìm vào suy nghĩ, liệu cậu yêu Kim Namjoon có đúng không ???
Suốt 2 tuần cậu đều tìm lí do tránh mặt Kim Namjoon, cho đến hôm nay là ngày cưới của hai người anh mới gặp được cậu.
Cậu đang ngồi bên trong phòng chờ thì Kim Namjoon xông vào.
"Jinnie, anh có thể hỏi em vì sao em lại tránh mặt anh không, anh đã làm gì khiến em buồn sao ???"
"Không có, anh ra ngoài chuẩn bị hôn lễ đi"
Nói rồi cậu mỉm cười đẩy anh ra ngoài, còn mình thì trở lại phòng ngồi chờ làm lễ.
Hôn lễ của cậu được trang hoàng vô cùng tinh tế và lộng lẫy, khách khứa ai cũng vui vẻ chúc mừng cho cậu. Đến lúc quan trọng, cậu khoát tay ba mình bước vào lễ đường, phía trước cậu Kim Namjoon đang khoát trên người bộ vest đen làm anh thêm phần nam tính. Cậu trên người là bộ vest trắng lại làm tôn lên vẻ thanh thuần nhã nhặn của mình, đến bên cạnh anh làm cho hai người trở nên rực rỡ nhất buổi tiệc hôm nay.
"Kim Namjoon, con có đồng ý lấy Kim Seokjin dù cho nghèo khó hay giàu sang, dù cho bệnh tật hay khoẻ mạnh cũng sẽ bênh cạnh cậu ấy không"
"Con đồng ý"_ anh mỉm cười nhìn cậu..
"Kim Seokjin, con có đồng ý lấy Kim Namjoon dù cho nghèo khó hay giàu sang, dù cho bệnh tật hay khoẻ mạnh cũng sẽ bênh cạnh cậu ấy không"
"Con đồng ý"_ dù cho anh có tổn thương em đến mức nào em cũng sẽ bên cạnh anh.
Tiếp đón khách khứa xong xuôi cũng đến lúc hai người trở về phòng tân hôn nghỉ ngơi. Cậu ngồi trên giường chờ anh tắm ra, cậu quyết định hôm nay sẽ hỏi rỏ tất cả với anh.
"Jinnie, hôm nay chắc em cũng mệt rồi, ngủ thôi nào"
"Namjoon, anh ngồi đây, em có chuyện muốn hỏi"_cậu kéo anh lại gần.
"Ba mẹ em đã làm gì để anh phải làm việc đó"_ cậu nhìn anh nói.
"Hửm, anh làm gì đâu ??? Em nói gì anh không hiểu ???"
"Anh còn nói không có, vậy vì đâu cổ phiếu tập đoàn nhà em rớt giá ??? Vì đâu cổ phần của tập đoàn bị thu mua ???"
"Em...."
"Sao, anh không nói được nữa ???Là anh làm thật sao Namjoon ???"
Bây giờ cậu đã không thể kiềm được nước mắt mình nữa, cậu vẫn luôn cầu cho đó không phải do anh làm.
"Phải, là do anh làm, Kim Sang đã hại chết ba mẹ anh. Không phải do ông ta thì cả nhà anh sẽ hạnh phúc mà sống rồi"_anh hét lớn, trong mắt anh bây giờ chỉ có thù hận, ông ta gϊếŧ ba mẹ anh để cướp đi công sức của ba mẹ anh thì bây giờ anh sẽ làm cho tâm huyết của ông ta sụp đổ.
"Vậy cưới em cũng là mục đích của anh ???"
Lúc này Kim Namjoon đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, anh luôn phải mỉm cười nhìn kẻ thù của mình, đối diện với tình yêu của mình dành cho câụ nhưng lại không thể nào chấp nhận được cậu là con của Kim Sang nên anh buộc miệng nói lời làm đau cậu
"Đúng, tôi cưới em là để cướp công ty của ba em đó. Haha cả đời này của em cũng chỉ có thể cho tôi làm công cụ trả thù"
Nói rồi anh cởϊ áσ khoác ngoài ra, Kim Seokjin nhận thấy nguy hiểm lập tức lùi lại. Nhưng sức lực của Kim Namjoon tốt hơn liền mạnh mẽ kéo cậu lại.
"Buông tôi ra, Kim Namjoon, buông ra"
Đêm nay là đêm tân hôn của cậu, là đêm chứng kiến tình yêu của cậu nhưng lại là đêm cậu đau nhất. Đau thân xác đau cả tâm hồn, cậu bị anh hành hạ đến gần sáng. Nơi đó bị giày vò đến máu chảy cả người vô lực ngất xỉu ngay trên giường.
Cậu hôn mê liên tiếp 3 ngày, sốt cao đến doạ người. Bác sĩ nói cậu do quan hệ quá mức cộng thêm bên dưới xuất huyết cho nên mới số cao và hôn mê, suốt 3 ngày anh không ăn không ngủ bên cạnh chăm sóc cậu. Hiện tại anh vô cùng hối hận vì đã tổn thương cậu.
Cậu bị ánh nắng làm cho tỉnh dậy, đầu đau quá! Cậu bị ánh sáng làm cho chói mắt nên có chút mơ hồ, bỗng cánh cửa phòng mở ra, là Kim Namjoon! Anh bước đến đặt tô cháo lên bàn rồi ngồi xuống cạnh cậu.
*Chát*
*Cậu giáng một cái tát lên mặt anh, ánh mắt câụ bây giờ nhìn anh như nhìn loài sói lang khát máu. Nhưng anh thì vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc cậu ôn tồn nhìn cậu.
"Jinnie, ăn chút cháo đi em"
"Cút"
"Em vừa mới bệnh, ăn chút cháo cho lại sức nào"
"Cút"
"Ngoan, ăn một...."
*Xoảng"
*"Tôi bảo anh cút, anh bị điếc à, tôi không muốn ăn"
Anh lặng lẽ thu dọn đồ đạc rồi rời ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi phân phó cho quản gia đang đứng bên cạnh.
"Truyền lệnh, không cho Kim thiếu gia bước ra khỏi căn nhà này. Tịch thu toàn bộ điện thoại hay laptop của Kim thiếu gia, canh giữ thật kỹ cửa nhà mọi hoạt động trong nhà không được hạn chế"
Nói rồi anh xoay người ra khỏi nhà.
__________
Hôm nay Kim thị có một bữa tiệc lớn, chủ tịch Kim Sang trân trọng mời mọi người tới để tuyên bố một việc lớn.
"Cảm ơn mọi người đã đến tham dự buổi tiệc hôm nay. Tôi mời mọi người tới đây là vì muốn tuyên bố một việc, con rể tôi cũng là con trai của người bạn thân thiết của tôi_Kim Namjoon sẽ tiếp quản Kim thị thay tôi. Và tôi sẽ ở phía sau hậu đài chỉ dẫn cho nó"
Thông tin này khiến ai ai cũng bất ngờ, mọi người nhanh chóng hướng Kim Namjoon vỗ tay chúc mừng cho anh. Ở một nơi mọi người không thấy Kim Namjoon âm thầm lộ ra nụ cười ngoan độc.
[Từ đây xin phép đổi xưng hô của Joon từ anh thành hắn cho đúng với bối cảnh]
Tiệc tàn hắn say khướt trở về nhà, đến nơi hắn đã thấy Kim Seokjin ngủ gục trên sofa gương mặt của cậu khi ngủ rất ngoan bỗng nhiên hắn bế cậu lên rồi bước lên phòng.
Đến nơi hắn ném cậu xuống giường thật mạnh, cậu bị hành động của hắn làm cho thức giất định ngồi dậy thì bị hắn đè xuống giường. Kim Namjoon đè cậu xuống hôn lên môi câu, lưỡi hắn luồn lách vào bên trong khoang miệng cậu cướp từng hơi thở cho đến khi cậu hết dưỡng khí đập mạnh vào lưng hắn thì hắn mới buông. Lúc này cậu mới nhận ra tên này đã say còn định làm cậu.
"Anh điên rồi sao Kim Namjoon"_ Kim Seokjin đẩy hắn ra nói
"Đúng, tôi điên rồi, tôi điên nên mới quan tâm em"_ hắn lớn tiếng nói.
Hắn một lần nữa đè cậu xuống xé nát áo cậu còn cậu chỉ biết vùng vẫy trong vô vọng.
"Kim Namjoon, buông tôi ra"
"Sao ??? Buông ra ư ??? Tôi bây giờ là làm nghĩa vụ của một người chồng, em là vợ tôi thì phải có trách nhiệm thoả mãn cho tôi"
Cậu vùng vẫy nhưng sức lực chẳng tới đâu nhanh chóng bị hắn kiềm chế trở lại. Một lúc sao cậu thôi vùng vẫy nữa liền bị hắn đem ra hành hạ. Cả đêm cậu chỉ có thể ngước mắt lên trời, trong mắt cậu không còn tiêu cự chỉ có thể cầu mong hắn buông tha cho mình, bỗng nhiên....
"Ngậm lấy nó"_hắn lạnh lùng ra lệnh cho cậu.
Cậu xoay mặt đi thì bị hắn kéo lại, dùng thái độ ôn nhu nói với cậu.
"Jinnie ngoan, nghe lời anh thì anh sẽ để cho ba mẹ em toàn mạng".
Kim Seokjin không phản ứng lại liền bị hắn mạnh tay bóp lấy họng nhét thứ đó vào. Nước mắt cậu chảy rồi, người đàn ông trước mặt từng là người cậu đem cả tim phổi mình ra để yêu nhưng anh ta chỉ xem cậu là công cụ để trả thù và thoả mãn. Cậu thôi phản kháng nằm im mặc hắn an bài.
Cuộc chơi đến nửa đêm thì dừng.
Sáng sớm hắn thức dậy giật mình nhớ lại chuyện tối hôm qua, hắn vỗ mạnh vào đầu mình. Đúng là giận quá mất khôn mà, nhớ lại vẻ mặt đêm qua của cậu hắn thầm nghĩ thôi xong rồi, mối quan hệ của hai người chắc chắn căng thẳng hơn chứ không kém.
Nhưng không....cậu thức dậy ngoan ngoãn theo hắn đi vệ sinh cá nhân cũng vô cùng ngoan ngoãn ăn cháo nhưng cả quá trình cậu đều không mở lời cũng chẳng nhìn hắn.
"Jinnie, em nói gì đi"
"........"
"Jinnie, nhìn anh đi em"
Kim Seokjin ngoan ngoãn nhìn anh nhưng đôi mắt cậu không còn trong vắt như ngày nào nữa thay vào đó là sự u ám bao trùm lấy.
Suốt một tuần qua cậu chẳng khác nào một con búp bê của hắn, cậu ngoan ngoãn làm theo những gì hắn nói nhưng một câu cũng không thốt lên, cũng chẳng ra khỏi phòng. Hắn mỗi khi đi làm về hắn đều trở về với cậu cùng cậu ăn tối, gần như lúc nào hắn cũng ở bên cậu khi ở nhà.
Hôm nay hắn bỗng nhiên về trễ, đến gần 12h hắn mới về đến nhà. Vừa về hắn đã nhìn xung quanh tìm kiếm cậu nhưng hoàn toàn không thấy, nếu lúc trước cậu sẽ đợi hắn về, sẽ chuẩn bị một bàn ăn chờ hắn cùng ăn. Bây giờ hết rồi, hắn lảo đảo lên phòng, đến nơi liền thấy cậu đã ngủ. Hắn mạnh bạo kéo cậu dậy, ban đầu cậu có chút sợ hãi nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại. Hắn thấy cậu vẫn giữ thái độ cũ liền tức giận....
*Chát*
*Một cái tát in lên mặt cậu, đánh câụ rồi hắn đè cậu xuống giường xé nát quần áo của cậu. Nhưng cậu vẫn im lặng không nói cũng không chống trả hắn, một lúc sao hắn ôm lấy cậu bật khóc.
"Jinnie, làm ơn đánh anh đi, chửi anh đi. Làm ơn, làm ơn mà, đừng xem như anh không tồn tại có được không"
Dù hắn có làm gì cậu cũng không đáp lại hắn vì cõi lòng của cậu đã bị hắn làm cho tan nát cả rồi.
Bỗng nhiên một ngày cậu không thấy hắn đâu, hai ba ngày liên tiếp cậu cũng không thấy hắn. Lúc này cậu mới phản ứng, cậu đi xuống nhà thì thấy quản gia cung kính nhìn cậu.
"Kim thiếu gia"
Cậu gật đầu nhè nhẹ, nhìn xung quanh nhà như tìm kiếm gì đó.
"Thiếu gia đi công tác rồi ạ, có thể là chiều nay sẽ về"
Cậu đến sofa ngồi, bật TV lên xem. Giờ đây cậu chỉ có thể thông qua tin tức hàng ngày để xem gia đình mình có ổn hay không. Nhưng vừa mở TV lên cậu như muốn gục ngã.
"Tin mới, Kim thị_ tập đoàn tài chính lớn nhất Hàn Quốc tuyên bố phá sản, chủ tịch Kim thị lên cơn nhồi máu cơ tim hiện đang trong bệnh viện không rỏ sống chết"
Cậu nghe tin tức trên TV như sét đánh ngang tay, ba cậu không rỏ sống chết, mẹ cậu thì không biết ở đâu, tập đoàn phá sản.
"Tan nhà nát cửa rồi"
Cậu thốt lên lời nói đầu tiên suốt hơn một tuần qua nhưng lại chẳng phải câu nói vui vẻ gì.
Tối đến quả thật Kim Namjoon đã về, hắn vô cùng vui vẻ, tập đoàn của kẻ thù bị hắn phá nát không uổng công hắn phải nhẫn nhịn bấy lâu nay. Hắn bây giờ có thể chân chính đem công ty nhỏ của hắn lén thành lập bấy lâu nay ra ánh sáng rồi.
Hắn trở về thì thấy Kim Seokjin đang ngồi trên sofa đợi hắn, thấy hắn cậu ngoan ngoãn mỉm cười.
"Anh về rồi"
Hắn chạy đến ôm chầm lấy cậu, đã lâu rồi cậu mới nở nụ cười nhẹ nhàng đó. Hắn rất nhớ nụ cười đó của cậu.
Hôm nay cậu đặc biệt ngoan ngoãn, còn chủ động với hắn làm hắn vô cùng vui vẻ.
Mấy ngày nay cậu luôn vui vẻ với hắn như thuở hai người mới yêu. Hắn cũng bắt đầu cho cậu ra khỏi nhà vì thù hắn cũng trả xong rồi nên cũng cho cậu thoải mái một chút.
Hắn đang làm việc thì điện thoại rung lên, hắn mở máy thì thấy là của quản gia.
"Thiếu gia, Kim thiếu gia ngất xỉu trong phòng rồi. Không còn thở nữa"
"Còn nói gì nữa, mau đưa em ấy đến bệnh viện"_ hắn quát lớn.
Suốt 3 tiếng đồng hồ cấp cứu, bác sĩ bước ra nhìn anh rồi lắc đầu.
"Bệnh nhân cấp cứu quá trễ, khi đến nơi đã không còn hơi thở. Người nhà cố nến đau thương"
Thế giới hắn như sụp đổ, hắn loạng choạng như sắp ngã may là có quản đỡ lấy. Cậu đi rồi, Jinnie của hắn đi rồi, trên đời này hắn chẳng còn ai nữa.
Sau khi tang sự cậu kết thúc hắn cả ngày chìm trong men rượu, quản gia lo lắng cho hắn khuyên nhủ.
"Thiếu gia, cậu hãy giữ sức khỏe, Kim thiếu gia trên trời cũng không muốn cậu như vậy đâu"
"Em ấy bỏ tôi rồi....em ấy dù..dù chết cũng không muốn ở bên cạnh tôi"_ Kim Namjoon ngước mắt lên trời thống khổ nói.
"Thiếu gia, đây là lá thư tôi thấy trên bàn bên cạnh Kim thiếu gia khi đó"
Hắn run rẩy mở bức thư ra, từng nét chữ nắn nót xinh đẹp hiện lên.
"Namjoon, xin lỗi vì đã bỏ anh ở lại. Có lẽ khi anh đọc được bức thư này em đã đi rất xa, dạo này em đã nghĩ rất nhiều chuyện nhưng em vẫn không hối hận vì đã yêu anh. Nếu ba mẹ em thật sự có lỗi với anh thì hôm nay em sẽ dùng mạng mình chuộc lại. Em mong anh niệm tình mình là vợ chồng mà tha cho ba mẹ em, em mong kiếp sau có thể lại được yêu anh, tạm biệt anh, người em yêu"
Hắn vừa đọc bức thư của cậu vừa khóc, là hắn có lỗi với cậu.
"Làm ơn, Jinnie em trở về với anh được không"
Hắn ôm lấy tấm ảnh của cậu rồi ôm lấy bức thư bật khóc.
Sáng hôm sau người của hắn chạy vào.
"Kim tổng, ngài Kim Sang nói muốn gặp ngài"
Hắn nghe thấy vậy liền phất tay cho thuộc hạ ra ngoài rồi vuốt ve tấm ảnh.
"Jinnie, anh đi rồi về với em"
Hắn đến phòng bệnh của Kim Sang, người đàn ông thành đạt ngày nào đang tiều tụy nằm trên giường bên cạnh là người đàn bà hai mắt đỏ hoe vì khóc.
Mẹ Kim nhìn hắn, tuy bà rất giận hắn nhưng bà không thể làm gì hắn vì Kim Namjoon là người Seokjin của bà yêu nhất.
"Đến rồi, con lại đây"
Hắn nghe theo lời của ba Kim đi đến bên cạnh ông ngồi xuống.
"Ta đã suy nghĩ rất lâu, nếu ta đưa ra thứ này sớm hơn có lẽ Jinnie đã không chết"
Nói rồi ông đưa cho hắn một xấp tài liệu. Là cổ phần KN, toàn bộ.
"Ta đã giữ nó giúp cho người bạn thân nhất của ta. Cả đời ta chịu đủ tiếng xấu gϊếŧ bạn, chiếm công ty nhưng ta vẫn phải giữ giúp cho anh ấy, lúc trước ta vì quản lý nên tạm gộp KN vào Kim thị để quản lý bây giờ ta mới có thể tách nó ra. Ta xin trả lại cho con, cũng như Hyun của ta"
Hắn run rẩy nhìn xấp tài liệu trong tay, hắn đã sai rồi sao. Rốt cuộc hắn trả thù vì cái gì chứ.
"Chuyện năm trước rốt cuộc là như thế nào ???"
Ba Kim nhẹ nhàng dựa vào thành giường, nhắm mắt nhớ lại khung cảnh năm xưa.
"Lúc đó hai nhà chúng ta đi du lịch thì khu du lịch bị cháy, Shin Hee bị kẹt bên trong nên Yang Hyun mới vào cứu. Ta lúc đó thấy họ nên mới chạy vào, Hyun chỉ kịp đưa con cho ta bế rồi liền bị khúc gỗ đang cháy đè trúng, lúc đó ta cũng bị đè vào chân không thoát ra được nhưng may thay là đội cứu hộ đến kịp mới cứu được ta và con"
Hắn thất thần đi ra khỏi bệnh viện, rốt cuộc hắn trả thù là vì cái gì. Người hắn yêu bị hắn tổn thương đến không muốn sống, người có ơn với hắn lại bị hắn hại cho tan nhà nát cửa, con trai duy nhất cũng mất đi.
Qua hôm sau thông tin vợ chồng chủ tịch Kim thị mất tích rộ lên, hắn cho người tìm khắp nơi cũng không tìm được.
"Hai người cũng không muốn để con chuộc tội sao ???"
_________
50 năm sau, lúc này Kim Namjoon đã hơn 70 tuổi đã trở thành một ông lão. Ông đã dùng cả đời mình để phát triển sự nghiệp và làm từ thiện, năm ông 30 tuổi nhận một đứa con nuôi về sau Kim Taehyung tiếp quản KN còn ông thì đến một ngôi nhà ven biển ở đấy cho hết đời.
"Kim Seokjin, em nói thích ngôi nhà gần biển có anh đào trắng. Anh đã làm rồi nhưng em lại không thấy đâu"
"Kim Seokjin sao em nỡ bỏ đi để anh mang thương nhớ một đời vậy chứ"
Ông ngồi bên dưới gốc cây anh đào, tay cầm một nhành anh đào trắng nhìn ra biển mỉm cười.
"Jinnie, anh đến với em đây"
______ hoàn_______
Hôm tui viết chương này tui thấy font chữ có gì đó sai sai nên tui định quét khối để chỉnh lại. Ai dè tui bấm nút xoá luôn mất nửa chương :(( đoạn tui so deep nhất bay theo gió luôn.