Hung khí trong thân thể chậm rãi rút ra rồi lại tiến thẳng vào lần nữa, Nghê Nhược chỉ cảm thấy nơi riêng tư đau rát, sợ nứt ra khiến cô không thể không cầu xin thương xót.
"Giáo, giáo quan đại nhân..."
"Cầu xin ngài... Nhẹ chút..."
Hạ Hầu Không nhìn nước mắt không ngừng rơi trong đôi mắt của nàng, những giọt nước mắt kia nhỏ xuống lòng bàn tay của hắn, khiến hắn phiền lòng, cố ý lạnh lùng nói: "Ngay lập tức ngươi sẽ hết đau thôi."
Anh cho nữ quan chuẩn bị cao bôi trơn này là do Hồi Xuân Các đặc chế, bên trong có cho thêm thuốc thúc tình, chỉ cần nơi riêng tư của nam nữ cọ xát một chút thì dược hiệu sẽ bắt đầu phát huy, nữ tử sẽ không còn cảm thấy đau đớn.
"A..."
Hạ Hầu Không đã nói như vậy, Nghê Nhược cũng không dám nói thêm cái gì, âm thầm rắn răng chịu đựng. Nàng chỉ cảm thấy hắn là lạ, vừa rồi còn dịu dàng, bây giờ lại ra vẻ vô tình.
Trong phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng thở gấp gáp của nam nữ, và tiếng côn ŧᏂịŧ chơi nàng. Bởi vì Hạ Hầu Không bôi rất nhiều cao bôi trơn, lại thêm tiểu huyệt của Nghê Nhược đã dần động tình bởi tác dụng của dược hiệu. Hắn chọc vào hàng trăm lần, tiểu huyệt dần phát ra tiếng nước "òm ọp..."
"Ừ... Á..."
Cơn đau trong hoa huyệt dần biến mất, cả người cảm giác hơi nhẹ nhàng, Nghê Nhược bắt đầu dám nhìn thẳng vào khuôn mặt Hạ Hầu Không.
Ngày thường Hạ Hầu Không thực sự rất tuấn mỹ, thật ra Nghê Nhược rất muốn nhìn thêm vài lần, chỉ là cô quá ngại ngùng nên không dám. Nhưng bây giờ chẳng biết tại sao, cảm giác khô nóng trong thân thể khiến cô khó nhịn, lá gan cũng lớn lên, đôi mắt ngấn nước dám đối mặt với Hạ Hầu Không.
Hai con ngươi đen như mực của Hạ Hầu Không nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đỏ hồng của Nghê Nhược, chợt mở miệng: "Thoải mái rồi?"
Nghê Nhược cụp mắt xấu hổ, chỉ cắn môi dưới thở dốc, không có trả lời hắn.
Hạ Hầu Không cũng không tiếp tục làm khó, nhưng thật ra... Hắn cực kỳ thoải mái.
Cơ thể thiếu nữ mềm mại xinh đẹp ở ngay trước mắt mặc cho hắn thưởng thức, tiểu huyệt nhỏ hẹp ngậm chặt côn ŧᏂịŧ của hắn, cảm giác mềm mại co dãn khiến hắn mê mẩn, eo khỏe đong đưa càng lúc càng nhanh.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua phần côn ŧᏂịŧ lộ ra ngoài hoa huyệt, hai cánh hoa hồng hào bám sát vào trụ, theo từng đợt tiến công của hắn vừa yếu ớt vừa quyến rũ.
Trong lòng hắn biết dưới tác dụng của cao bôi trơn, Nghê Nhược đã sẵn sàng, Hạ Hầu Không dùng sức đỉnh thẳng lưng, lợi kiếm to dài khảm sâu vào hoa huyệt xử nữ mảnh mai, chạm tới miệng tử ©υиɠ ở sâu nhất, hoàn toàn mở ra từng tấc hoa huyệt, đè ép tới không một chỗ hở.
"Á a!"
Đây là lần đầu tiên Nghê Nhược bị nam nhân đỉnh tới miệng tử ©υиɠ, lông mày nhỏ nhíu chặt, nước mắt chua xót lập tức tuôn ra.
Miệng tử ©υиɠ bị qυყ đầυ cứng rắn của người nam nhân đè ép tới đau xót không thôi, nhưng nam nhân vẫn dùng sức như cũ đυ.ng vào chỗ kia, đâm tới mức bụng dưới Nghê Nhược đau nhói.
"Ừm... ư... á, giáo quan đại nhân..."
Nghê Nhược muốn cầu xin tha, vừa nghĩ lại đàn im lặng, sợ chọc giận Hạ Hầu Không. Quay đầu lại trừng phạt cô, nên chỉ có thể mặc cho hung khí thô to mạnh mẽ đâm tới, bành trướng lãnh thổ trong thân thể mình.
Nhìn đôi ngọc nhũ xinh đẹp đong đưa trong không trung trước mặt, Hạ Hầu Không đưa tay nắm chặt, ngón tay xoa nhẹ đỉnh nhũ phấn hồng tới khi nó sưng lên. Hắn lại dựa tới gần ngậm vào trong miệng, dùng sức mυ'ŧ.
"Á... Ư! Đại nhân... ưʍ..ưʍ.."
Bị hình ảnh mỹ nam tuyệt sắc ngậm đỉnh nhũ quá mức kí©ɧ ŧìиɧ, hôm nay Nghê Nhược tiếp nhận quá nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Trong đầu dần trống rỗng, chỉ cảm thấy trong thân thể có gì đó sắp trào ra.
Hạ Hầu Không có nhiều kinh nghiệm, liếc mắt một cái đã nhìn ra Nghê Nhược sắp cào trào, thế là hắn càng rong ruổi dữ dội bên trong hoa huyệt xử nữ chặt khít kia, trong miệng cũng không ngừng tăng lên sức lực liếʍ mυ'ŧ.
Nghê Nhược bị nam nhân thao túng tới không thể làm gì, chưa tới mấy lần đã run rẩy bị đẩy lên cao trào, tiểu huyệt thít chặt khủng khϊếp. Hạ Hầu Không cũng không khác gì lắm, dứt khoát thâm nhập thêm mấy lần, sau đó phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực vào nơi sâu nhất trong hoa huyệt của Nghê Nhược…