Đế Thiếu Lạnh Lùng Không Thể Trêu Vào

Chương 82: Mười Vòng? Một Trăm Vòng?

Mộc Tử nhìn Giản Thất, đương nhiên biết suy nghĩ của Sở Du, không khỏi nhíu mày.

Mọi người mới gặp nhau ngày hôm qua, Giản Thất hoàn toàn không nói điều này. Những lời này của Sở Du chắc chắn là cố ý làm cho Giản Thất xấu mặt.

Suy cho cùng, cho dù Giản Thất có thể bắn nhưng Sở Du là tổng quán quân thi xạ kích quốc gia, thường xuyên luyện tập, Giản Thất sao có thể so được?

Thua rồi, nhất định sẽ bị mọi người trêu chọc!

"Giản Thất, cậu..."

Mộc Tử đang chuẩn bị giải vây, Sở Du đã ngắt lời nàng: "Giản Thất, hôm qua cô thề son sắt như vậy, cô cực kỳ lợi hại, không ra thể hiện cho mọi người xem sao?"

Phong Diệc đương nhiên cũng nhìn ra chút tâm tư nhỏ này, em gái bản thân thích bị bắt nạt như vậy, anh có nên giúp bầu không khí bớt căng thẳng không?

Phong Diệc vừa định mở miệng, một giọng nói lạnh lùng trực tiếp vang lên: "Giản Thất, ra khỏi hàng!"

Sở Du đắc ý cười, nhìn Giản Thất, trong mắt hiện lên tia hả hê lập lòe.

Cô ngược lại rất muốn xem Giản Thất thua thảm hại như thế nào!

Cho là chạy vài vòng liền cảm thấy bản thân rất giỏi sao?

Chẳng qua là chi phát triển nhiều mà thôi!

Trong đám người, mọi người không khỏi xì xào bàn tán.

"Giản Thất náo loạn cái gì vậy? Không tự cân nhắc phân lượng của mình sao?"

"Đúng đó, thế mà dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ với tổng quán quân ba lần liên tiếp xạ kích quốc gia, cô ta đang nghĩ gì vậy? Điên rồi à?"

“Cô ta không phải trạng nguyên kỳ thi đại học sao?” Một cô gái giễu cợt nói: “Nhưng mà cùng lắm chỉ là con trạng nguyên mọt sách, so với Sở Du người ta thì chẳng khác gì tự tìm cái chết!”

"Nhìn cô ta như vậy, chắc là chưa từng chạm vào súng rồi!"

“Tất cả chít chít oa oa cái gì, yên lặng cho tôi!” Phong Diệc lạnh giọng nói.

Mọi người vội vàng im lặng đứng tử tế.

Giản Thất đi tới, Phong Diệc nhìn cô hỏi: "Có thể chứ?"

Giản Thất cong môi, nở nụ cười có chút nghiền ngẫm xấu xa: “Thử xem chẳng phải biết rồi sao?”

Phong Diệc cũng đưa súng trong tay cho cô.

Giản Thất nhận lấy bước lên trước, nằm trên mặt đất, chĩa họng súng vào bia ngắm phía xa, ánh mắt hơi liếc qua đám cỏ đung đưa trên mặt đất.

Ngẩng đầu một lần nữa, hơi nghiêng đầu, nhắm một mắt, nhìn vào hồng tâm ở đằng xa qua ống ngắm, căn chỉnh súng ống trên tay.

Sở Du khinh thường nhìn cô, nhiều mánh khóe thật đấy!

"Cô ta rốt cuộc có biết không vậy, sao không bắn đi?"

Mọi người không khỏi xì xào bàn tán, Phong Diệc lạnh lùng liếc nhìn mọi người một cái, tất cả đều im lặng.

Ánh mắt của Đường Cận Ngự rơi vào cô gái đang nằm trên mặt đất, con ngươi thâm thúy khiến người ta không thấy đáy, không biết anh đang nghĩ gì.

Phong Diệc cũng hơi đổ mồ hôi cho Giản Thất, dù sao thật sự không muốn cô ấy thua quá thảm!

Tầm mắt của mọi người đều nhìn Giản Thất, như thể mọi thứ đã trở thành kết cục định sẵn, hành vi hiện tại của cô chỉ là tự chuốc lấy nhục nhã mà thôi.

Giản Thất khẽ cong môi, nở nụ cười mang theo vẻ tự tin kiêu ngạo, trong phút chốc, dường như khí thế quanh thân đều thay đổi.

Xuyên qua ống nhắm, tay của Giản Thất từ từ di chuyển đến cò súng, sau đó bóp cò.

"Bùm bùm bùm..."

Mười tiếng súng tiếp tục vang lên, tầm mắt mọi người nhìn sang.

Đường Cận Ngự cầm ống nhòm lên nhìn, hai mắt hơi híp lại.

Phong cũng cầm ống nhòm nhìn lên, trong giọng nói có chút kinh ngạc: "Giản Thất, mười vòng?"

Nghe Phong Diệc nói, giọng điệu khinh thường của mọi người càng thêm nồng đậm.

Đường Cận Ngự không nói chuyện nhưng một giáo quan báo số vòng ở phía xa nói: "Giản Thất, một trăm vòng!"

Mọi người đều khó hiểu, không phải là mười vòng sao?