Ánh nắng chiếu rọi qua khung cửa, đôi mắt nàng khẽ động đậy, vẫn giống với những lần trước đó, cơ thể nàng không ngừng đau nhức.
Tỉnh rồi? Có đau đớn không? Hắn nhớ lúc còn ở trong hang động, nàng từng nhắc qua mấy loại đau đớn sau khi quan hệ của nàng.
Lời nói lạnh lẽo làm cho cơ thể nàng khẽ run rẩy, nàng mở mắt nhìn hắn, hắn ta đang mặc y phục.
Nàng cố gắng ngồi dậy, nụ cười nhợt nhạt lúc hiện lúc ẩn trong thần sắc của nàng: Cảm phiền vương gia quan tâm. Ta có đau hay không, ngoài ta ra thì chỉ có vương gia hiểu.
Diệp Mộng Y, ta cấm...
Ta còn chỗ nào để ngài cấm ư? Nàng lạnh lùng cắt ngang câu nói hắn ta. Con người nàng từ đầu đến chân đều hết chỗ để hắn có thể cấm cản nữa rồi!
Ta không thích thái độ này của ngươi.
Thái độ của ta dựa trên thái độ của ngài mà hình thành.
Vậy sao? Hắn nâng cằm nàng lên nhếch môi hỏi.
Nàng quay đầu tránh ánh mắt của hắn. Đáy mắt hắn ngày một lạnh lẽo, mạnh tay bóp chặt cằm nàng.
Với ta lạnh lùng sao với bát huynh lại vui vẻ ấm áp?
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn: Ngài lạnh lùng với ta ta sao phải đối xử như vậy với ngài? Có qua có lại không phải sao?
“Ta đối xử với ngươi không phải chỗ nào?”
“Ngài cho rằng bản thân đang đối xử rất tốt với ta sao?”
Hắn nhướng mày: “Cho ngươi chỗ ăn chỗ ngủ không phải quá hời rồi sào?”
“Ồ, thế ta phải hết lòng cảm tạ vương gia đã cưu mang ta rồi!” Hắn ta... thật không biết phải trái!
“...”
Lời nói của nàng khiến lòng hắn khó chịu, nàng vẫn luôn giữ thái độ đó với hắn, hắn và Mộ Dung Tiêu khác nhau ở điểm nào?
“Ngươi thích bát vương gia?” Câu nói cô thức này khiến lòng hắn vừa chột dạ vừa khẩn trương. Chột dạ vì sợ nàng gật đầu đồng ý, khẩn trương vì muốn nàng lắc đầu phủ nhận.
“... Người ấm áp ôn nhu như bát vương gia không ai không thích, ta cũng không ngoại lệ.” Hôm qua khi đi dạo, nàng mới biết Mộ Dung Tiêu rất được người trong thành quý mến, cũng đúng, y tốt như vậy không thích không được.
Hắn ta nghe xong, tâm trạng liền phức tạp, hoá ra mục đích huynh ấy muốn hắn viết hưu thư muốn hắn trả tự do cho Diệp Mộng Y chỉ để hai người họ có thể đường đường chính chính bên nhau.
“Ngươi... một chút ấn tượng với ta cũng không có?” Giọng nói hắn trầm xuống, trong lòng có chút mất mác khó tả.
Thì ra hắn hiểu lầm ý của nàng? Thôi kệ, hiểu lầm cũng tốt!
“Vương gia cho ta ấn tượng không ít.” Nàng ngừng lại, kéo hết thảy lớp áo lộn xộn trên người xuống, trên người nàng chi chít vết hôn do hắn để lại. “Mỗi một vết là một ấn tượng, mỗi một vết là một tổn thương, mỗi lần quan hệ là một loại đau đớn mà đến chết Diệp Mộng Y ta cũng không dám quên!”
“TA KHÔNG NÓI VỀ ẤN TƯỢNG ĐÓ!”
“VƯƠNG GIA! Ngài ban cho ta ngoài đau khổ ra thì...”
“Ngươi bôi nhọ thanh danh ta, là vết nhơ lớn của Mộ Từ ta. Ta đối xử với ngươi như vậy là quá tốt rồi!”
Nàng cười trừ, hắn ta luôn coi nàng là vết nhơ?
“Ngài có thấy bản thân ngài quá ích kỷ không?”
“...”
“Ta mệt mỏi rồi! Mời vương gia ra khỏi phòng!” Nàng nằm xuống giường kéo tấm chăn đắp lên người. Mệt mỏi rồi, nàng quá mệt mỏi rồi!
Hai tay nắm chặt thành quyền, dứt khoác quay người rời khỏi phòng.
Nàng nhìn bóng lưng hắn khuất dần trong tầm nhìn. Nàng nhăn mặt thở gấp, cổ trùng lại hoạt động sao nàng lại không hay biết? Hoá ra còn có nổi đau đau hơn cả việc cổ trùng hoạt động.
Miệng nàng nôn ra một ngụm máu đỏ, cơn đau lắng xuống.
“Vương phi người bị sao vậy?” Nha hoàn bên ngoài cửa nhìn thấy nàng nôn ra máu liền lo lắng chạy vào.
“Ta không sao, ngươi dọn dẹp chỗ này cho ta. Nếu ta biết ngươi nói chuyện này cho vương gia biết, ta liền lập tức gϊếŧ chết ngươi.” Ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng ta. Cổ trùng ngày một hoạt động thất thường, nàng phải nhanh chóng rời khỏi đây, thời gian của nàng đã không còn sớm nữa!