10 rất nhớ anh ( xe chấn / bụng bự play )
Sau khi xác nhận mang thai, Thiệu Hoài Thanh càng trở nên trông gà hoá cuốc, cùng ngày liền muốn cho Khương Dĩ nghỉ dài hạn. Khương Dĩ không nói gì, chỉ là lôi kéo quần áo của hắn, đáng thương hề hề nhìn hắn. Thiệu Hoài Thanh không hết cách, đành phải làm kiểm tra toàn diện xác định không có vấn đề gì mới tạm thời thỏa hiệp —— nhưng là ước pháp tam chương, không thể tăng ca, hủy toàn bộ việc xã giao, mỗi ngày đều phải để tài xế đưa đón.
Khương Dĩ đương nhiên đồng ý. Cậu vẫn luôn làm việc đến bốn tháng, lúc này thời tiết cũng dần dần ấm lên, quần áo đã không thể che cái bụng đang dần nhô lên của cậu, Khương Dĩ mới chịu bàn giao công việc, làm thủ tục về nhà tịnh dưỡng.
Ban đêm, trong lúc ngủ Thiệu Hoài Thanh bị động tĩnh của người bên cạnh đánh thức, hắn mở mắt ra, liền thấy người lúc ngủ còn đang ôm trong ngực lúc này lại đem hai chân của hắn kẹp ở giữa chân cậu, không tự giác cọ xát, l*и thịt ướt dầm dề dán vào làn da hắn.
Thiệu Hoài Thanh vươn tay mò xuống, l*и Khương Dĩ đã hoàn toàn ướt đẫm, đang cơ khát co rút cái miệng nhỏ.
Bởi vì bác sĩ nói mấy tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm, Thiệu Hoài Thanh đành phải chịu đựng không cᏂị©Ꮒ l*и Khương Dĩ, mỗi lần làm mặt sau đều phải cẩn thận nhẹ nhàng, sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức lại xảy ra chuyện.
Khương Dĩ tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng mỗi lần bị ȶᏂασ c̠úc̠ Ꮒσα thì l*и da^ʍ đều chảy nước thiếu điều muốn ướt nhẹp một nửa khăn trải giương, lúc kết thúc thịt ruột còn lưu luyến mà hút hắn dươиɠ ѵậŧ không cho đi.
Thiệu Hoài Thanh cũng đã nhịn hết nỗi. Hắn cẩn thận nhớ lại lời dặn của bác sĩ, cuối cùng quyết định đêm nay nhất định phải ȶᏂασ cho cái l*и đĩ này vài phát, làm cho cái l*и Khương Dĩ bú cây kiếm thịt của hắn no nê mới được.
Ngón tay đẩy ra hai cái mép l*и đã sớm sưng to, nhắm ngay hộŧ ɭε bắt đầu tiến công, vừa mới bóp nhẹ hai cái, Khương Dĩ đã mẫn cảm kêu ư ư lên rồi.
“Ưm……” Cậu run rẩy, rõ ràng còn chưa tỉnh táo hẳn đã phối hợp mở ra hai chân.
Từ lúc mang thai Khương Dĩ so với trước kia có chút không giống nhau, có lẽ là trong cơ thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố quấy phá, lỗ l*и vốn phấn nộn hồng hào đã trở nên thành thục đỏ ửng, hôt le cũng to hơn trước, không biết xấu hổ dựng thẳng lên chờ đợi bị dâʍ ɭσạи.
Thiệu Hoài Thanh bị cái l*и dâʍ đãиɠ thành thục diễm lệ kia mê hoặc, ban đầu hắn muốn dùng ngón tay móc l*и một chút nhưng lúc này đã không còn kiên nhẫn nữa, hai ngón tay đâm vào lộn thịt moi móc vài cái liền rút ra thay vào đó là ©ôи ŧɧịt̠ đang sưng to của mình.
“A a a a!”
Khương Dĩ cuối cùng hoàn toàn tỉnh lại, trong đôi mắt còn mang theo chút nhập nhèm ánh nước, đã bị Thiệu Hoài Thanh kéo vào cuộc chơi tình ái rồi khóa lại.
“A a…… To quá! A……”
Quá thoái mái…… Trời mới biết cậu có bao nhiêu nhớ mong cảm giác bị ȶᏂασ l*и, Khương Dĩ cảm thấy mình thèm khát dươиɠ ѵậŧ đến điên rồi, chỉ là không được cho phép, thậm chí cậu cảm thấy mình không còn cách nào để an ủi. Hiện tại cuối cùng ăn được rồi……
Thiệu Hoài Thanh không dám làm quá nhanh, nhưng chỉ cần được thọc vào rút ra đều có thể làm cả hai sướиɠ muốn thăng thiên. L*и mềm của cậu như là lâu ngày gặp lại ông bạn già nên rất nhiệt tình đón tiếp, quấn quanh ©ôи ŧɧịt̠ thô to.
Đại dươиɠ ѵậŧ càng tiến càng sâu, cuối cùng đυ.ng vào miệng tử ©υиɠ quen thuộc. Mới đỉnh một chút, Khương Dĩ liền sướиɠ đến bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa phun đầy trên bụng Thiệu Hoài Thanh. Cả người cậu run rẩy, nhục đạo gắt gao nuốt chặt dươиɠ ѵậŧ, một luồng nước da^ʍ do cao trào xối ướt toàn bộ dươиɠ ѵậŧ Thiệu Hoài Thanh.
“A a…… Thiệu tiên sinh, chậm một chút! Bảo bảo……”
“Không có việc gì.” Thiệu Hoài Thanh hôn môi trấn an cậu, bàn tay to lớn nhẹ nhàng trấn an cái bụng nhô lên, “Anh sẽ cẩn thận mà.”
Lúc sau quả nhiên như hắn lời nói, Thiệu Hoài Thanh động tác ôn nhu nhưng có lực, ȶᏂασ l*и làm cho Khương Dĩ sướиɠ đến không chịu được, như là vẫn luôn trong trạng thái cao trào, mê mang hai mắt, bị ȶᏂασ đến phát ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.
Dươиɠ ѵậŧ ở thịt da^ʍ ra vào trăm cái, rồi lại bẻ ra mông thịt cắm vào hậu huyệt, cứ như vậy hai cái huyệt qua lại thao, cuối cùng cắm ở hoa huyệt, chống cung khẩu bắn ra.
Tuy rằng không thể thao vào tử ©υиɠ, Thiệu Hoài Thanh cũng coi như là ăn no nê một bữa. Khương Dĩ càng thêm đào hoa, được tưới tắm sau ngày tháng khô hạn, đắm chìm dư vị cao trào, thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.
Bụng càng lớn theo thời gian, Khương Dĩ như là bị kích phát da^ʍ tính, rõ ràng trước một đêm vừa mới bị thao qua, ban ngày lại muốn nữa, chỉ có thể ngóng mắt trông mong đến chạng vạng Thiệu Hoài Thanh về nhà, có đôi khi người còn ở huyền quan đã quấn lấy.
Hoa huyệt mỗi ngày đều không biết tiết chế chảy nước, mặc qυầи ɭóŧ không bao lâu liền ướt đẫm. Cuối cùng khi ở nhà cậu dứt khoát chỉ mặc một cái áo thật dài.
Bộ ngực bằng phẳng ban đầu bây giờ đã sưng trướng lên, nhô lên như hai cái núi nhỏ, bằng kích thước của thiếu nữ dậy thì. Khương Dĩ cảm thấy thẹn cực kỳ, cố tình Thiệu Hoài Thanh lại cảm thấy việc này thật mới lạ, mỗi ngày buổi tối vừa dùng tay vừa dùng miệng đùa bỡn một phen, còn cố ý ghé vào bên tai cậu hỏi khi nào mới bú sữa được.
Khương Dĩ nghĩ đến đây, hoa huyệt lại ngứa không chịu được.
Lần này Thiệu Hoài Thanh đi nước S công tác, cậu ban đầu là muốn đi theo cùng, nhưng Thiệu Hoài Thanh lại cố kỵ bác sĩ nói “Không nên ngồi máy bay”, hơn nữa ở nước ngoài có quá nhiều việc không chắc chắn, như thế nào cũng không chịu đồng ý.
Suốt một thời gian công tác, hai người gần như là suốt ngày dựa vào điện thoại chat video. Khương Dĩ cảm thấy chính mình quá nhớ hắn, nhớ cả tâm lẫn thân luôn. Thật vất vả chờ cho tới hôm nay, Khương Dĩ trộm tìm tài xế, đi theo cùng đến sân bay.
Ở bãi đỗ xe đợi hai mươi phút, Khương Dĩ cầm di động do dự có nên hay không gọi cho Thiệu Hoài Thanh, nhưng cửa xe một đã bị kéo ra.
Nhìn thấy Khương Dĩ, Thiệu Hoài Thanh rõ ràng sửng sốt, sau đó quay đầu lại nói với người đi theo phía sau: “Cậu cùng tiểu Trần đi cùng nhau đi.” Lúc này mới lên xe.
Khương Dĩ nhìn hắn thần sắc, có chút đoán không ra hắn có phải tức giận hay không, vội nhào lên ôm Thiệu Hoài Thanh giả vờ ngoan ngoãn nói: “Rất nhớ anh.”
Thiệu Hoài Thanh vội vàng đem người ôm lại, cẩn thận tránh cai bụng cao ngất, thở dài: “Em sao lại không nghe lời rồi?”
Bụng bầu bảy tháng đã nhô lên rõ ràng, hắn nhịn không được đem bàn tay tiến vào vạt áo, vuốt ve chiếc bụng căng tròn ở bóng loáng: “Mấy ngày nay bảo bảo có ngoan không?”
“A……” Khương Dĩ dường như không nghe thấy dán vào người Thiệu Hoài Thanh cọ xát.
Chát.
Thiệu Hoài Thanh vỗ một cái trên mông Khương Dĩ .
“Xem ra người không ngoan không phải là bảo bảo.” Thiệu Hoài Thanh mở ra bộ đàm bên trong xe nói với tài xế phía trước, “Lão Trương, lái xe chậm một chút.” Sau đó kéo chiếc quần rộng thùng thình của Khương Dĩ xuống, ngón tay tìm được điểm giữa hai chân, quả nhiên là đυ.ng phải cái gì đó cứng rắn.
“Lại phát da^ʍ?” Hắn cố ý liếʍ vành tai Khương Dĩ, dán vào lỗ tai mẫn cảm của cậu nói, “Có phải là em cố ý bảo lão Trương lái xe này tới?” Ưu điểm lớn nhất của chiếc xe này là không gian bên trong rộng lớn, trước sau còn có cách âm—— muốn làm cái gì đều có thể.
“Ưm…… ông xã, luôn nước chảy, chỉ có thể…… chặn lại……” Khương Dĩ miễn cưỡng nói, một bàn tay đã gấp không chờ nổi mở khóa quần Thiệu Hoài Thanh.
“Tê——”
Khương Dĩ quá nóng nảy, lực tay không nhẹ không nặng, hắn không khỏi hít hà một hơi. Mấy ngày nay hắn cũng chịu không ít nhớ nhung tra tấn, lúc này thấy Khương Dĩ bộ dáng dục cầu bất mãn, bụng dưới đã trướng nóng hổi, ngón tay khẽ nhúc nhích, đem đồ vật trong l*и non của Khương Dĩ rút ra ném qua một bên, ôm cậu ngồi xuống dươиɠ ѵậŧ mình.
Lo lắng bụng Khương Dĩ, không thể không dùng tư thế đυ. từ phía sau, lưng Khương Dĩ dựa vào ngực Thiệu Hoài Thanh, quần cởi một nữa còn vướng trên cẳng chân, hai chân mở rộng ra ngồi ở kiên cố trên đùi, dươиɠ ѵậŧ đột nhiên cắm vào, bởi vì nguyên nhân trọng lực vừa cắm vào đã đυ. tới chỗ sâu nhất.
“A a! Không được!”
Chim bé của Khương Dĩ chưa kịp đυ.ng vào đã bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích cóp đã lâu liền phun lên vách ngăn phía trước.
“Tê —— đừng kẹp anh.” Thiệu Hoài Thanh nhéo mông da^ʍ của Khương Dĩ.
Nhưng Khương Dĩ làm sao có thể khống chế được, l*и non dường như có ý thức của mình, tất cả đều vây quanh ©ôи ŧɧịt̠ lớn, từ bốn phương tám hướng đè ép mυ'ŧ vào hành thân cùng qυყ đầυ, hận không thể hòa hợp đồng nhất bao bọc nhau.
Cậu hòa hoãn làn sóng cao trào này, hiển nhiên là còn chưa có thỏa mãn, cái mông nộn thịt tự giác nắc lên nắc xuống. Nỗ lực hướng về phía trước nâng lên, lại dùng lực ngồi xuống, huyệt thịt đè ép côn ŧᏂịŧ cùng dâʍ ɖị©ɧ, không gian kín cửa bên trong xe truyền ra tiếng nước tí tách. Cái bụng to theo đồng tác nắc đυ. nhấp lên nhấp xuống
“Ưm…… Sướиɠ quá…… To quá!”
Thiệu Hoài Thanh mặc kệ cậu tự mình nhún một lát, vẫn là không tận hứng, bắt đầu chuyển động phối hợp. Côи ŧɧịt̠ lớn cả tuần không được đυ. cũng nhịn lâu lắm rồi, mỗi lần ȶᏂασ hết sức tàn nhẫn, nhiều lần đều đυ.ng vào chỗ mẫn cảm sâu bên tron, như môtơ tăng tốc làm Khương Dĩ sướиɠ điên kêu rên: “A a…… Thật nhanh…… ȶᏂασ mạnh nữa…… Không được a ưm……”
Này mà còn chưa đủ, không biết như nào mới đủ áo trên cũng bị cởi ra, bàn tay to của Thiệu Hoài Thanh mỗi bên xoa một cái vυ', thỉnh thoảng lại nhéo cái núm no đủ mượt mà, chơi đến hai bé bánh bao vừa hồng vừa sưng.
Thân thể Khương Dĩ thật sự gầy, mang thai mấy tháng, trên mặt cùng tứ chi cũng chưa mập lên được chút thịt, trừ bỏ bụng càng lúc càng lớn, thì to ra chính là hai cái bánh bao sữa, cùng với cái mông vỗn dĩ đã cong vểnh giờ càng no đủ hơn, xúc cảm tốt đến nỗi Thiệu Hoài Thanh không nỡ buông ra tay.
Hắn khi thì bóp hai cái vυ' Khương Dĩ, khi thì lại đem bàn tay đi xuống xoa nắn cái mông sữa cong vểnh, chốc lát thì lại đi vuốt ve bụng lớn mẫn cảm yếu ớt, còn muốn cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ Khương Dĩ: “Em nói xem bảo bảo có biết baba của nó da^ʍ tới như vậy hay không? Mang thai đứa nhỏ là cứ đòi ȶᏂασ suốt, phải không?”
Khương Dĩ thẹn thùng lắc lắc đầu, bụng như có điểm G, chạm vào liền ngứa.
“Ô ô…… A a a a a!”
Bỗng nhiên, xe đột nhiên xốc nảy, ngay sau đó lại chấn động. Lão Trương vốn dĩ cẩn thận, nhưng cũng khó tránh vài đoạn đường xóc nảy. Xe xóc nảy, dươиɠ ѵậŧ Thiệu Hoài Thanh cũng xóc nảy theo, nặng nề đâm vào chỗ sâu nhất trong da^ʍ huyệt, trực tiếp làm Khương Dĩ bị cᏂị©Ꮒ bắn lần nữa. Đôi chân đeo tất trắng căng chặt, l*и non một bên run rẩy một bên phun nước da^ʍ, làm ©ôи ŧɧịt̠ lớn của Thiệu Hoài Thanh cũng bị kẹp bắn ra.
“A…… Ông xã…… Đều bắn vào tới……”
Tuy rằng còn chưa đã ghiền, nhưng ít ra cũng giải chút nỗi khổ tương tư.
Thiệu Hoài Thanh biết rất nhanh sẽ về đến nhà, áp xuống ý muốn làm lần nữa, rút cây gậy bự ra, lại đem món đồ chơi nhỏ nhét trở lại lấp kín tϊиɧ ɖϊ©h͙, sau đó giúp Khương Dĩ mặc quần áo.
Khương Dĩ giống như búp bê Tây Dương thuận theo mọi động tác của hắn, mặc kệ dươиɠ ѵậŧ mới rút ra từ l*и da^ʍ của mình, vươn đầu lưỡi đỏ hồng đem đầu khất dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ cẩn thận liếʍ sạch sẽ, sau đó sửa sang thật tốt quần của Thiệu Hoài Thanh, lại ngoan ngoãn mà ngồi bên cạnh, chuyên chú nhìn hắn.
Thiệu Hoài Thanh cúi đầu, ôn nhu mà hôn lên.
Tựa như giây phút ban đầu, lại như đã rõ ràng thay đổi.