Chuyện nhà họ Vi đã được giải quyết nhanh chóng ngay sau đó.
Khương Dĩ không hỏi kỹ, chỉ biết Thiệu Hoài Thanh cùng cha của họ Vi kia giáp mặt nói chuyện. Hơn nữa còn có quan hệ không đơn giản với Mục nhị thiếu, hắn tự giác có trách nhiệm, chủ động ra tay giáo huấn Vi thiếu gia một chút.
J.T nguyên bản là công ty nước ngoài, muốn phát triển ổn định ở quốc nội nhất định phải biết nể mặt những thế gia cầm đầu. Thiệu Hoài Thanh nhiều lần tạo áp lức ở mọi mặt, Vi gia không phục, nhưng cũng phải cố gắng nuốt trôi cục tức này.
Mục nhị thiếu lúc sau có liên lạc riêng tới Khương Dĩ bồi tội, ý tứ là Vi thiếu gia kia nuốt một vố này về sau cũng sẽ không về nước nữa.
Khương Dĩ lắc đầu tỏ vẻ không có gì, lại nghiêm túc cảm ơn.
Chuyện này kỳ thật cùng Mục nhị thiếu không có gì liên quan, hơn nữa cũng nhờ chuyện này, cậu cùng Thiệu Hoài Thanh mới hoàn toàn thẳng thắng với nhau, mỗi ngày ngọt ngọt ngào ngào. Thế nên là khúc mắc lần này xem như bỏ qua.
Không bao lâu nữa là Tết dương lịch. Lúc này Khương Dĩ lại cảm thấy bụng có chút khó chịu, uống thuốc đau dạ dày cũng không cảm thấy đỡ hơn. Cậu lên kế hoạch chờ khi nào rảnh sẽ đi bệnh viện kiểm tra, sợ Thiệu Hoài Thanh lo lắng, tạm thời cũng không nhắc tới với hắn.
Ngày 31 đó, Thiệu Hoài Thanh đẩy nhanh công việc xã giao, cũng không cho Khương Dĩ tăng ca, vừa tới giờ tan tầm đã lôi kéo cậu lên xe. Nhưng không phải về nhà, mà là đi tới căn biệt thự ở ngoại thành.
Căn biệt thự này thỉnh thoảng Khương Dĩ theo Thiệu Hoài Thanh có tới, xây dựng gần hồ, xung quanh yên tĩnh, đầy đủ tiện nghi, còn có người hầu luôn luôn túc trực.
Thiệu Hoài Thanh đặc biệt mời tới một đầu bếp của nhà hàng bọn họ thích ăn đến, hai người uống champagne, ăn một bữa tối mỹ vị. Sau khi ăn xong, hắn lôi kéo Khương Dĩ đến phòng chiếu phim trên lầu, đem người ôm vào trong ngực, cùng nhau xem một bộ phim khoa học viễn tưởng mà Khương Dĩ đã muốn xem từ lâu.
Cốt truyện bộ phim hấp dẫn lôi cuốn, Thiệu Hoài Thanh chuyên chú nhìn màn hình. Khương Dĩ nửa nằm ở trong lòng ngực hắn, cả người được bao quanh bởi hơi thở quen thuộc, nhịn không được nắm chặt bàn tay của Thiệu Hoài Thanh, ngón tay luồn vào trong từng kẻ hở bàn tay hắn, mười ngón giao triền, nhưng thật lâu không được hắn đáp lại.
Khương Dĩ co chặt hai chân, lại giơ tay qua sờ đùi Thiệu Hoài Thanh, cơ bắp rắn chắc hữu lực lập tức căng thẳng. Ngay sau đó tay cậu bị đè lại.
“Sao lại không thành thật như vậy, hả?”
Khương Dĩ không trả lời, xoay đầu ngước lên liếʍ nhẹ khóe môi Thiệu Hoài Thanh.
“Nứиɠ rồi?” Thiệu Hoài Thanh nhéo hắn cằm không cho cậu chạm vào.
“Dạ…… Muốn Thiệu tiên sinh……”
Thiệu Hoài Thanh biết bộ phim này không thể tiếp tục xem nữa rồi. Từ khi thẳng thắng với nhau, Khương Dĩ so với trước kia càng dính hắn, lá gan cũng lớn hơn, sẽ chủ động tìm hắn cầu hoan. Giống như lúc này, đôi mặt phượng ướŧ áŧ, gương mặt ửng đỏ, đôi môi như đóa hoa chờ người tới hái, mang theo ánh nước khẽ nhếch.
Hắn phát hiện mình đối với Khương Dĩ càng ngày càng không có cách—— ở trong lòng thở dài, Thiệu Hoài Thanh ôm chầm lấy cổ Khương Dĩ , không chút do dự hôn lên.
Trong khoang miệng Khương Dĩ vẫn còn vương hương rượu nhàn nhạt, xen kẽ một chút hương vị ngọt ngào, Thiệu Hoài Thanh xúc động tàn sát bừa bãi, đầu lưỡi ôn nhu liếʍ hàm trên mẫn cảm, câu lấy cái lưỡi mềm hút chùn chụt, làm cho cậu nước miếng cũng không kịp nuốt, trên cằm bóng loáng một mảnh ướŧ áŧ.
Hai người tách ra tạo một sợi chỉ bạc lôi kéo, da^ʍ mĩ đến nổi Khương Dĩ phải dời tầm mắt.
Thân thể chặt chẽ dán vào nhau, Khương Dĩ nhận ra hạ thể cứng rắn đỉnh ở dưới thân mình, cậu lui về phía sau, thừa dịp Thiệu Hoài Thanh còn chưa mở miệng, lột quần hắn một cái sột.
“Thật lớn……” Khương Dĩ liếʍ môi, nhìn không chớp mắt cây xúc xích vừa nhảy ra, dươиɠ ѵậŧ đỏ tím gân xanh sôi sùng sục nhếch lên, chỉ mới nhìn thôi mà Khương Dĩ đã cảm thấy đủng quần ẩm ướt. Cậu cuối xuống hé miệng ngậm vào.
Thiệu Hoài Thanh lúc về chỉ mới thay quần áo, còn chưa có tắm, mùi hương tanh nhạt tràn đầy trong khoang miệng. Khương Dĩ cảm thấy mình đúng là điên rồi, trong lòng vậy mà không hề chống cự, ngược lại còn thấy ngưa ngứa bên dưới. Đây là hương vị của Thiệu tiên sinh.....
Đầu tiên cậu liếʍ ướt toàn bộ dươиɠ ѵậŧ, sau đó thuần thục ngậm vào toàn bộ qυყ đầυ, cái lưỡi ở lỗ tiểu không ngừng chơi đùa cứ như muốn chui vào bên trong. Hai tay cậu xoa hai cái trứng dái bự, thỉnh thoảng còn sục phần gốc dươиɠ ѵậŧ.
Thiệu Hoài Thanh hít một hơi. Cái miệng nhỏ này của Khương Dĩ càng ngày càng biết bú ©ôи ŧɧịt̠. Không tới vài lần đã nuốt trọn ©ôи ŧɧịt̠ chà bá.
Hắn nhìn xuống thấy được cái miệng nhỏ của Khương Dĩ đem ©ôи ŧɧịt̠ bự của hắn ăn đến ngon miệng, hai chân nhịn không được khép chặt cọ xát, biết là cậu nứиɠ sắp phát điên rồi nên hắn vỗ vỗ mông cậu yêu cầu đổi tư thế.
Khương Dĩ nghe lời làm theo động tác của hắn, trong nháy mắt hai người đã biến thành tư thế 69. Khương Dĩ đối mặt với ©ôи ŧɧịt̠ bự của Thiệu Hoài Thanh, cái mông tròn và l*и da^ʍ tất cả đều đã rơi vào tay giặc. Cậu mυ'ŧ cái đầu ©ôи ŧɧịt̠ như quả trứng gà vào miệng thì liền có cảm giác Thiệu Hoài Thanh kéo quần của mình xuống, sau đó bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, hơi thở ấm áp toàn bộ đều phả vào hai mép thịt l*и, qυầи ɭóŧ sớm ướt đẫm ban đầu bây giờ càng trở nên lầy lội hơn bao giờ hết.
Bởi vì hôm nay cái quần Khương Dĩ mặc là loại quần chữ Đinh (丁), diện tích lớn nhất của vải cũng chỉ có bằng nửa bàn tay, miễn cưỡng che được chim nhỏ phía trước, còn mặt sau là một sợi dây kéo dài từ kẽ mông xuyên qua hai mảnh thịt l*и múp cọ xát vào hộŧ ɭε phía trên.
“Khó trách hôm nay em lại da^ʍ như thế.” Thiệu Hoài Thanh vừa nói vừa cố ý kéo sợi dây qυầи ɭóŧ ra ngoài rồi lại buông ra, sợi dây đàn hồi nháy mắt chui rút trốn tịt trong hai cái mép thịt l*и, cứ như là bị lỗ l*и da^ʍ của Khương Dĩ nuốt mất
Hắn kéo hai cái đã lột được qυầи ɭóŧ Khương Dĩ, bẻ ra hai cái mông mềm đưa môi lưỡi lên trên lỗ lỗ Khương Dĩ.
Hai người một người bị ăn dươиɠ ѵậŧ, một người thì bị bú l*и da^ʍ đều sướиɠ muốn gần chết. Khương Dĩ tất nhiên là phun nước ồ ạt, quên luôn việc bú ©ôи ŧɧịt̠ thơm ngon, cũng nhờ Thiệu Hoài Thanh đĩnh hông đυ.ng vào cổ họng cậu mới nhớ mà tiếp tục.
Không bao lâu Khương Dĩ đã bị đầu lưỡi ȶᏂασ tới cao trào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ làm cả người Thiệu Hoài Thanh lung tung rối loạn. Cậu sướиɠ tới nỗi thịt mông run rẩy, trong miệng ngậm côn ŧᏂịŧ không tự giác xoắn chặt hút vào. Thiệu Hoài Thanh không muốn tiếp tục dày vò cậu nữa, cũng mặc kệ chính mình bắn ở trong miệng cậu.
L*и da^ʍ bị ©ôи ŧɧịt̠ bự ȶᏂασ nhiều lần như vậy làm gì có khả năng mới bú một chút như vậy đã thỏa mãn, Khương Dĩ dựa vào người Thiệu Hoài Thanh , hưởng thụ một trận cao trào sung sướиɠ lúc nãy, vừa qua chốc lát lại rục rịch chảy nước da^ʍ.
Thiệu Hoài Thanh nhìn thời gian, kéo người đứng dậy, hai tay bẻ cái mông bự ra, từ phía sau nhẹ nhàng cắm vào. Cú© Ꮒσα cũng đã sớm ướt đẫm, không dùng sức chút nào đã có thể nuốt vào ©ôи ŧɧịt̠ bự.
“Đi, đi gác mái.”
“A a……”
Cú© Ꮒσα Khương Dĩ bị ȶᏂασ, hai chân cậu nhũn ra, bị Thiệu Hoài Thanh ôm eo từ phía sau, cái hông đĩnh từng cái lên mông cậu làm cậu không thể không bước ra ngoài.
Đi đến gác mái phải đi qua hành lang. Người hầu đã sớm lui ra, trước mắt là không gian yên tĩnh vắng lặng nhưng Khương Dĩ vẫn không tự chủ được mà phát ra run, trong đầu nảy sinh áo giác bị ȶᏂασ trước mắt rất nhiều người.
“Ưm ... a… Thiệu tiên sinh……” Khương Dĩ nhỏ giọng mà rêи ɾỉ, “Em, em đi không nổi……”
“Không có việc gì, anh đỡ em……”
Không sai, chính là dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự đỡ cậu. Đi một bước, Thiệu Hoài Thanh lại ȶᏂασ một chút, ȶᏂασ đến nổi tràng đạo của cậu chịu không nổi co rút lại, không thể không chế nuốt vào toàn bộ cây ©ôи ŧɧịt̠ to lớn.
Con đường hơn 10m mà đi gần 20 phút, toàn bộ hành lang đều là Khương Dĩ mang theo tiếng khóc nức nở xin tha để đi qua, hai thân thể dính chặt vào nhau tạo ra âm thanh bạch bạch. Cuối cùng tới nơi, dường như kɧoáı ©ảʍ đã tích lũy đến cực hạn, Khương Dĩ đỡ cửa phòng, thế vậy mà đã bị ȶᏂασ tới bắn tinh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tí tách tí tách phun trên sàn nhà.
Thiệu Hoài Thanh nhìn dáng vẻ này của Khương Dĩ, hai mắt đều đã đỏ hồng ướŧ áŧ nhưng vẫn là vẻ mặt không muốn rời xa cũng thỏa mãn, Thiệu Hoài Thanh cũng không hề nhẫn nại, lôi kéo người vào phòng, ấn ở trên thảm mềm mại, bóp cái eo nhỏ trắng nõn hung mãnh ȶᏂασ vào.
Tần suất vừa nhanh vừa mạnh, vừa mới bị ȶᏂασ cao trào, Khương Dĩ nơi nào có thể chịu được, thét chói tai kêu dừng lại quá sâu, ý đồ bò lên phía trước né tránh, nhưng lại bị mạnh mẽ kéo về, bị dươиɠ ѵậŧ dập vào chỗ sâu nhất.
“A a a…… Ông xã! A……”
Thiệu Hoài Thanh dùng hết sức lực ȶᏂασ cả trăm cái, hắn nhìn người yêu không còn sức lực nằm dưới thân thả lỏng tinh quan, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt toàn bộ bắn sâu vào tràng đạo.
Dương vẫn vẫn giữ nguyên tư thế cắm ở bên trong, Thiệu Hoài Thanh ôm người nửa nằm xuống, ôn nhu hôn lên từng giọt nước mắt trên mặt Khương Dĩ.
Thiệu Hoài Thanh nhẹ vỗ về thân thể vừa mới cao trào còn run rẩy của cậu.
“Thiệu tiên sinh……” Khương Dĩ kêu hắn, không đợi hắn đáp lại, đã vội ngượng ngùng sửa lại “Ông xã……”
Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến một tiếng “Phanh”, ngay sau đó một mảnh ánh sáng màu sắc rực rỡ nổ tung.
Khương Dĩ quay đầu lại nhìn bầu trời qua cửa sổ, cửa sổ ở mái nhà là loại nửa mặt phẳng nghiêng, có thể trông thấy sao trời, cũng có thể nhìn thấy cảnh sắc bên hồ. Đúng lúc này, một điểm sáng đột nhiên từ bên hồ nước xa xa bốc lên, bay đến không trung nổ tung, tạo thành từng đóa pháo hoa cơ hồ có thể chiếu sáng nửa cái bầu trời đêm.
“Bảo bối, tân niên vui vẻ.” Thiệu Hoài Thanh hôn lên gương mặt cậu, “Anh yêu em.”
Khương Dĩ cuối cùng biết vì sao Thiệu Hoài Thanh muốn dẫn cậu tới biệt thự, còn muốn đúng vào lúc 0h giờ cùng cậu ở gác mái. Người đàn ông này ngay cả sinh nhật của mình cũng không để tâm, thế nhưng lại vì cậu chuẩn bị một điều bất ngờ trong đêm giao thừa.
Cậu cảm thấy mình sắp khóc nữa rồi, trong ánh sáng màu sắc rực rỡ phản chiếu kia, cậu xoay đầu lại gần, kề môi Thiệu Hoài Thanh nói: “Em cũng yêu anh, rất yêu anh……”
Dính chặt nhau ngắm pháo hoa ước chừng nửa giờ, công thịt Thiệu Hoài Thanh cắm trong c̠úc̠ Ꮒσα cậu lại dần dần cứng lên. L*и da^ʍ của Khương Dĩ cũng bắt đầu hé cái miệng da^ʍ ra.
Cậu mở đùi ra, ngoan ngoãn chờ đợi. Côи ŧɧịt̠ bự từ c̠úc̠ Ꮒσα rút ra, sau đó đâm mở lỗ l*и, nhẹ nhàng cắm vào bên trong.
Hôm nay l*и múp dâʍ đãиɠ của cậu còn chưa được an ủi nên cực kỳ nứиɠ, không đợi hắn hoàn toàn ȶᏂασ vào đã hút chặt.
Thiệu Hoài Thanh cắm đến cuối, cũng không vội vã tiến vào tử ©υиɠ, đầu tiên là ở nhục đạo qua lại thọc vào rút ra, thịt mềm bốn phía cũng chưa buông tha, dùng qυყ đầυ chậm rãi vuốt ve.
“A a……” Khương Dĩ nằm trên thảm lông xù, híp nửa mắt, chuyên chú nhìn người đàn ông ở trên người mình cày cấy.
“Á……” Âm thanh rêи ɾỉ dần thay đổi, Khương Dĩ đột nhiên nhăn mi mắt, hai chân giãy giụa, “Đau…… Thiệu tiên sinh……”
Thiệu Hoài Thanh bị phản ứng của cậu làm cho hoảng sợ, đã làm như thế rất nhiều lần, Khương Dĩ chưa hề ở trên giường hắn hô đau. Hắn vội rút côn ŧᏂịŧ ra, cẩn thận buông cậu ra.
“Xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết, chỗ nào đau?”
“Bụng…… Đau quá .……” Hai tay Khương Dĩ vỗ về bụng nhỏ, lúc này cậu đã đau đến mặt mày trắng bệt.
Thiệu Hoài Thanh gấp tới nổi đổ mồ hôi hột, hắn cũng không dám tùy ý động vào Khương Dĩ, vội vã nhìn xuống dưới lầu hô to: “Người đâu? Lão Hình!”
Dưới lầu người hầu bị kinh động, phản ứng lại nhanh chóng xông lên.
“Đừng bước vào! Mau gọi bác sĩ Chu lập tức tới đây, mau!” Hắn thật cẩn thận ôm Khương Dĩ, đắp chăn cho cậu, nghĩ nghĩ rồi lại nói, “Đến phòng để quần áo lấy hai bộ quần áo, lấy luôn điện thoại của tôi đang để ở phòng chiếu phim tới đây.”
Lúc này Khương Dĩ không biết là tốt hơn khi nãy hay vẫn là đang nhẫn nhịn, không có luôn kêu đau nữa, chỉ là vẫn còn cau mày cắn môi. Thiệu Hoài Thanh gấp đến nổi trong lòng như có lửa đốt, trừ bỏ việc không ngừng xem đồng hồ thì việc gì cũng đều không làm được.
“Bác sĩ đâu! Sao còn chưa tới?”
Vị trí biệt thự này thật sự rất hẻo lánh, muốn lái xe đến bệnh viện cũng cần 40 phút. Thiệu Hoài Thanh ở trong lòng tự mắng mình, mắc cái gì phải một hai chạy tới cái nơi hoang vu này dã ngoại. May mắn là còn có bác sĩ quen thuộc ở gần đây.
" Đến rồi! Bác sĩ Chu đến rồi!” Tiếng Hình quản gia từ dưới lầu truyền đến, sau đó là một trận tiếng bước chân dồn dập tiếng vào.
Bác sĩ Chu rõ ràng là đang ngủ bị đánh thức, trên người còn mặc áo ngủ, xách theo một cái hòm thuốc liền vọt vào.
Kiểm tra nửa ngày, bắt mạch cũng đều dùng tới, Thiệu Hoài Thanh ngồi ở bên cạnh gấp đến độ thiếu chút nữa mở miệng thúc giục, liền nghe bác sĩ Chu có chút bất mãn đối với hắn nói: “Thiếu gia à, đang mang thai còn nháo tới mức này, đúng là không đúng mực!”
Bác sĩ Chu tuổi đã qua 50, Thiệu Hoài Thanh khi còn nhỏ ở nhà cũ kia cũng từng được ông chăm sóc, thói quen xem hắn như con trai mình, mở miệng chính là một câu phê bình.
Khương Dĩ đau đớn cơ bản đã giảm một nửa, cùng Thiệu Hoài Thanh giống nhau, nghe được lời này cũng quên phản ứng lại, hai người đều sững sờ.
Thiệu Hoài Thanh nắm lấy tay Khương Dĩ, nắm chặt đến nổi cậu kêu đau hắn mới hồi phục tinh thần, giọng nói run rẩy hỏi: “Có ý gì.”
Bác sĩ Chu cũng có chút trì độn, sửng sốt mới nói: “Hả, các cậu còn không biết à? Mang thai, được gần một tháng đi. Đau bởi vì trong lúc sinh hoạt kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mạnh, vấn đề này không trọng lắm, nếu lo lắng thì chờ trời sáng tới bệnh viện kiểm tra lại.”
Ông vừa vào liền thấy trong phòng hỗn độn, thì đã biết này vừa nãy làm cái chuyện xí hổ gì.
Mãi cho đến khi bác sĩ dặn dò những việc cần chú ý sau đó rời đi, Thiệu Hoài Thanh cũng chưa phục hồi tinh thần lại.
Khương Dĩ quấn chăn, giãy giụa ngồi dậy. So với vui sướиɠ, cậu càng để ý hơn chính là…… Thiệu tiên sinh sẽ thích đứa nhỏ này sao?
Cậu thật cẩn thận kéo tay Thiệu Hoài Thanh, gọi hắn: “Thiệu tiên sinh, anh…… Không vui sao?”
Thiệu Hoài Thanh sửng sốt, bỗng nhiên duỗi tay đem cậu ấn vào trong lòng ngực, ôm đến chặt cứng. Hơn nửa ngày mới nói: “Không, không phải. Anh rất vui……”
Giọng nói hắn run rẩy, trầm mặc mấy giây lại bổ sung nói: “ Đứa trẻ này không nằm trong kế hoạch cuộc đời của anh trong quá khứ —— nhưng mà chuyện này không giống nhau, đây là con của chúng ta…… Cảm ơn em đã cho anh món quà năm mới này.”
Khương Dĩ cuối cùng cũng yên tâm, đôi tay ôm hắn, chôn mặt trên vạ Thiệu Hoài Thanh, “Dạ” một tiếng.
_____________________________________________
Còn một chương nữa là hoàn rồi mọi người ơi.