(Trứng Trứng phá vỏ/liếʍ liếʍ là được/ đầu nhũ sưng rồi)
___________________
Trứng Trứng đã gần được nửa tuổi rồi.
Hơn nữa Trứng Trứng còn rất kiêu ngạo cho rằng mình là một quả 'trứng cáo xinh đẹp'.
Tại sao lại nghĩ vậy à?
Thì là bởi ba bé của mình vẫn luôn nói với mình như vậy.
Thế nên Trứng Trứng rất cố chấp tin rằng, sau khi phá vỏ mình nhất định sẽ giống như ba bé, là một con tiểu hồ ly lông mềm xinh đẹp!
Không chỉ có cái đuôi bự chảng mềm mềm, mà còn có một đôi tai rối bù bén nhạy ~
Trứng Trứng thích nhất là được ba bé dùng cái đuôi ôm lấy, lớp lông mềm mại bọc quanh Trứng Trứng, vừa ấm áp vừa sướиɠ rơn.
Chỉ tiếc Trứng Trứng càng ngày càng dài càng lớn, dần dần cái đuôi của ba bé cũng không quấn được mình nữa.
Có lúc nó cọ cọ ba bé nũng nịu đòi ôm ôm mà cũng không được.
Ui ta, nhưng mà không sao, sau này Trứng Trứng cũng sẽ có cái đuôi to xinh đẹp như thế!
Đáng tiếc Trứng Trứng còn không hay, hết thảy mộng đẹp của mình, đều sẽ toi đời vào ngày hôm nay...
Vân Nhiễm trong tẩm điện hốt hoảng cảm nhận linh lực xung quanh ngày càng nồng đậm, thậm chí còn từ từ ngưng tụ thành thể lỏng, linh lực vàng ròng bồng bềnh lơ lửng vây quanh vỏ trứng đẹp tuyệt trần.
Linh lực trong vảy rồng bị rút đi bằng tốc độ cực kỳ nhanh chóng, mỗi luồng linh lực màu đen ánh đỏ thâm nhập vào bên trong mảng linh lực màu vàng, là Trứng Trứng lại như to ra mấy chút, màu sắc bên trên cũng ngày càng rực rộ.
Long uy non nớt bắt đầu tản ra bốn phía, khiến cho không ít đồ vật bên trong tẩm điện đều có chút rung rinh, thậm chí cốc nước cũng không chịu nổi mà vỡ tanh bành.
Vân Nhiễm bị dọa cho chấn động một cái, nhưng lại phát hiện ra hình như cơ thể được ngăn cách với tầng long uy vàng nhạt kia một bởi vòm cầu tròn vô hình, bên trong vòng tròn này chẳng có gì khác lạ, mà bên ngoài vòng tròn thì hoàn toàn bị long uy quấy loạn...
Chẳng lẽ miếng vảy này có độc hở, sao có thể gây ra chấn động kinh hoàng như vậy.
Tiểu hồ ly vừa sợ vừa lo nhìn chằm chằm thay đổi xung quanh, trong đầu đang rối rắm nghĩ xem có cần tha miếng vảy kia đi không, tránh cho Trứng Trứng ăn vào đau bụng.
"Papa~"
Nhưng mà, cùng với sự xuất hiện của một tiếng kêu nhỏ đến độ khó mà nghe thấy, trong khoảnh khắc quả trứng rồng đạt đến kích thước lớn nhất, chóp đỉnh đột nhiên hiện ra một dải hoa văn mảnh nhỏ không hề báo trước.
!!!
"Trứng Trứng? Sao, sao con lại bị nứt rồi, có phải con bị ung rồi không..."
Trong nháy mắt nhìn thấy kẽ hở kia, Vân Nhiễm đã căng thẳng đến mức trợn tròn cặp mắt, không để ý đến kết giới long uy kỳ lạ, lập tức xông đến ôm chặt lấy Trứng Trứng nhà mình, thè đầu lưỡi non hồng không ngừng liếʍ liếʍ lên kẽ nứt nhỏ trên đỉnh Trứng Trứng.
Quả trứng vàng to tổ chảng lóe sáng lập lòe được tiểu hồ ly ôm vào lòng, linh lực bốn phương cũng theo đó mở ra một khe hở, mặc cho Vân Nhiễm kiểm tra Trứng Trứng.
Đáng tiếc bất kể Vân Nhiễm liếʍ thế nào, muốn dùng chân nhỏ khép chặn kẽ hở kia ra sao, thì Trứng Trứng vẫn mau chóng nứt vỡ.
Thậm chí kẽ nứt ban đầu còn bắt đầu lan ra như mạng nhện, khi mảnh vỏ đầu tiên rớt xuống, toàn bộ tức thì hoàn toàn bung bét.
A a a a!! Trứng vỡ, trứng vỡ!!
Vân Nhiễm chỉ cảm thấy lòng mình cũng vỡ theo quả trứng, xem ra chiếc vảy kia thật sự có vấn đề, đại yêu quái quá ghê tởm!!
Đúng lúc Vân Nhiễm sợ hãi mắng mỏ Nhai Xế không ngừng trong đầu, thì từ trong lỗ hổng vỏ trứng, đột nhiên thò ra một cục cưng có cái sừng rồng màu vàng nhỏ nhỏ trên trán.
Không chỉ là cái sừng rồng màu vàng nhạt, nhìn kỹ một chút, lông mi cong dài của bé con cũng có màu vàng nhạt.
Nhóc con rúc thành một cục, cặp mắt run rẩy có chút không mở được ra, mi mắt không ngừng giật giật, dường như sẽ mở mắt ngay một giây kế tiếp.
"... Con, con là Trứng Trứng ư?"
Vân Nhiễm ôm Trứng Trứng trong lòng mà đầu óc có chút choáng váng, từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên tiểu hồ ly tràn trề lý tưởng ý thức được rằng, hình như quả trứng mình sinh ra có chút sai sai.
Cặp mắt hi hí của Trứng Trứng nghe được tiếng gọi đầy thân thiết, càng trở nên sinh động, không ngừng vặn vẹo thân thể, lông mi màu vàng xinh như cánh bướm khe khẽ run run, cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt dưới ánh nhìn chăm chú của Vân Nhiễm.
"Papa ~ papa ~"
Bé rồng con vừa mở mắt đã được nhìn thấy ba bé mình thích nhất, lập tức cười tít cả mắt, giãy giụa muốn chui ra khỏi vỏ trứng, dính vào lòng Vân Nhiễm.
"Từ từ đã từ từ đã... Ui, con đừng nghịch, con đây là thế nào đó, tại sao lại là hình người á!!"
Vân Nhiễm bị nhóc con xoắn quẩy làm cho luống cuống tay chân, chỉ sợ vỏ trứng yếu ớt trong l*иg ngực sẽ hoàn toàn bị nhóc con phá vỡ, bèn theo bản năng thò chân ẩn Trứng Trứng trở vào bên trong vỏ trứng.
Tiểu hồ ly bị quả trứng mình đẻ ra dọa chết rồi!!
Dù gì thì tộc hồ ly toàn chào đời bằng hình thú cả, chỉ đến gần ngày trưởng thành mới có thể dần dần hóa người mà thôi, nào đã nghe có tiểu yêu quái nào vừa sinh ra đã hóa hình được đâu!!
Dĩ nhiên, chỉ cần lúc này có Long tộc nào đó hơi có kinh nghiệm một chút thôi, là đã thấy chẳng có gì kinh sợ cả rồi.
Là do đối với Long tộc thực lực khủng bố, trẻ con được di truyền huyết thống càng cao quý, thì sẽ hóa hình càng lẹ, huyết mạch dòng chính chính là như vậy.
Mà Trứng Trứng lòng đầy chờ mong ba bé sẽ ôm mình vào lòng thật chặt như thường lệ, nay lại bị Vân Nhiễm bất thình lình nhét vào vỏ trứng, nghẹn ngào một tiếng rồi hoàn toàn bị trượt chân ngã vào.
"Hức... hức, papa~"
Trứng Trứng tủi thân lập tức ứa nước mắt, mà lại không thể không cố gắng đứng dậy từ trong vỏ trứng bầu dục.
Nhóc con tay ngắn chân ngắn vịn chừng mấy lần mà vẫn chưa dậy được, trái lại còn vì va đυ.ng đâu đầu, mà lập tức mò phải sừng rồng nhỏ trên trán.
Hức, tại sao lại có sừng nhỏ rồi?
Cái tay mập mập nhỏ bé sờ tới sờ lui, càng sờ càng kinh hoàng hoảng sợ.
Trứng Trứng mò tay lên đầu và mông theo bản năng, nhưng lại phát hiện ra chẳng có gì ở đó, căn bản không có cái đuôi và cái tai lông mềm của mình!
Trứng Trứng đối diện với đường cùng ngẩng đầu một cái, tức thì đối diện thẳng tắp với chiếc gương lớn đằng sau Vân Nhiễm.
Trong gương, mình đang ngồi trong vỏ trứng, không có cặp tai to mềm mại, cũng không có hình dạng một bé hồ ly, đã thế còn mọc đâu ra một cặp sừng quái dị.
Thế nên, đây chính là nguyên nhân ba bé không muốn ôm mình ư?
Trứng Trứng im lặng ba giây, sau đó nước mắt không kiềm được lập tức chảy ra ròng ròng.
"Oa... huhu, Trứng Trứng!!!"
Tại sao mình lại là tiểu quái vật, tại sao Trứng Trứng không phải hồ ly bé nhỏ xinh đẹp, Trứng Trứng là quái vật nhỏ rồi!!!
"Trời ơi... Con đừng khóc, trưởng lão người ở đâu, làm sao bây giờ, mình thật là khổ..."
Vân Nhiễm bị tiếng khóc bất ngờ làm cho kinh hãi dựng cả lông hồ ly, trong nháy mắt này tiểu hồ ly thảm thương đột nhiên nhớ nhung trưởng lão hồ tộc lải nhà lải nhải suốt tháng quanh năm vô cùng.
Nếu trưởng lão ở đây thì tốt rồi, bản thân mình biết xử lý chuyện này ra sao đây!
Hơn nữa tiếng động nơi này lớn như vậy, nhỡ đâu Nhai Xế dưới tầng nghe được, hậu quả thật là không tưởng tượng nổi...
Tiểu hồ ly lập tức ôm Trứng Trứng ra, móng vuốt hoa mơ mềm mại đè đè cái miệng Trứng Trứng, không cho Trứng Trứng tiếp tục phát ra tiếng khóc.
"Không được khóc! Nghe được là tiêu đời..."
Trứng Trứng bị ba bé nhà mình bụm miệng, long lanh cặp mắt to, nức nở mấy lần mới miễn cưỡng đè nén tiếng khóc, bẹp miệng tủi thân vô cùng nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, cứ như Vân Nhiễm là một ông cha xấu xa vậy.
"Con, con nhìn ta làm gì..."
Vân Nhiễm có chút áp lực liếc liếc một cái, làm bộ đang quan sát khắp nơi, thực ra chỉ là không đỡ nổi cặp mắt to của Trứng Trứng mà thôi.
"Papa..."
Trứng Trứng dùng giọng điệu nức nở lại khẽ gọi một tiếng, nhóc con vừa mới chào đời không nói được nhiều lắm.
Mặc dù đã có linh trí từ khi còn trong vỏ, nhưng Trứng Trứng vẫn phải cố gắng làm quen với việc mở lời.
"Ay ya... Ờm, con thật sự là Trứng Trứng ư?"
Vân Nhiễm nhức đầu gần chết, không thể không an ủi mình, đây chính là Trứng Trứng của mình... Mặc dù nó không phải hồ ly, nhưng nó vẫn là Trứng Trứng của mình...
"Trứng Trứng... Hức, là Trứng Trứng!"
Giọng sữa của thú non trong trẻo cực kỳ, cái tay mũm mĩm mềm mềm còn ôm cổ tay Vân Nhiễm không thả, nhưng lại có chút dáng vẻ tự ti, không dám ôm ba nhỏ của mình.
Vân Nhiễm rút lại ánh mắt đang dáo dác xung quanh, vừa hoang mang vừa rầu rĩ nhìn nhóc con cạnh vỏ trứng, đây thật sự là con mình đẻ ra ư?
Kết quả là, cặp mắt long lanh của Trứng Trứng cứ vậy nhìn Vân Nhiễm chằm chằm, tựa như ngay giây tiếp theo sẽ có một giọt nước mắt long lanh lăn xuống, dáng vẻ non mềm trắng trẻo tức thì khiến tiểu hồ ly bị bắn trúng trái tim...
Hức hức hức, mặc dù không phải tiểu hồ ly, nhưng nhìn kỹ, nhóc con sữa sữa mềm mềm này lớn lên cũng quá phạm quy rồi!
Nghe nói thú non khi còn bé đều đáng yêu cực kỳ, đây cũng không đơn thuần là trùng hợp.
Thú non đáng yêu bình thường trời sinh đã có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản năng yêu thương và bảo vệ của người trưởng thành. Loại chức năng đề cao tỷ lệ sống sót của một sinh mệnh yếu ớt mới bên trong bầy đàn, khiến nó có thể nhận được sự chú ý và bảo vệ của bố mẹ từ khi mới sinh ra.
Nói tóm lại, đáng yêu là một đường sống vô cùng cổ xưa mà lại vô cùng hữu dụng ~
Mắt to chính là đáng yêu, không có bất kỳ tính công kích nào!
Giọng nói cũng nghèn nghẹn nũng nịu, ánh mắt trong suốt mà đơn thuần, muốn ôm một cái thế nào là ôm một cái thế đấy, muốn thơm thơm thế nào là thơm thơm thế đấy...
Thử hỏi ai mà nhịn được chứ?
Thế nên đây chính là nguyên nhân hồ ly cái trong tộc đều thích sinh bé con ấy mà!
Xinh xẻo muốn chết!!! Hồ ly cũng không chịu nổi!!!
"Được, con chính là Trứng Trứng, là Trứng Trứng của pa..."
Tiểu hồ ly bỉm sữa do dự chừng mấy phút, đã hoàn toàn bị dáng vẻ thú non của Trứng Trứng bắt trúng tim...
Mãi mới 'bố con nhận nhau' được với Trứng Trứng, đã phải nghênh đón một vấn đề thực tế cực kỳ nghiêm trọng.
Tiểu hồ ly ôm vật nhỏ trong lòng mình, nghiêm túc mà trịnh trọng nhìn Trứng Trứng chỉ trực chớp mắt.
Trứng Trứng vừa mới khóc, nước mắt còn chưa được tiểu hồ ly lau khô cơ, thấy ba nhỏ nhìn mình như vậy, trong lúc nhất thời cũng nghiêm túc lên.
"Papa?"
"Khụ... Trứng Trứng, bây giờ là thời kỳ đặc biệt con có biết không?"
Vân Nhiễm dụi dụi bé ngoan một cái, bắt đầu sắp xếp câu chữ.
"?"
Trứng Trứng chớp mắt một cái, nghi hoặc nhìn Vân Nhiễm.
"Bây giờ ấy, bên cạnh có một con đại yêu quái. Hắn đáng ghét cực kỳ, đầu óc cũng không ổn định lắm! Nếu con bị hắn chộp được, sẽ bị cướp đi từ bên papa, sẽ không được nhìn thấy papa nữa, nên là bình thường phải trốn đi, hiểu chứ?"
Giọng điệu căm phẫn của Vân Nhiễm lập tức khiến Trứng Trứng kinh ngạc, không ngờ trên đời này lại có đại yêu quái muốn cướp Trứng Trứng!
Trứng Trứng còn tưởng rằng, chỉ có yêu quái đáng mến như yêu tinh sứa thôi ~
Kết quả là, TRứng Trứng còn trẻ thơ đã bị in sâu một cái bóng mờ như vậy, dĩ nhiên, Nhai Xế còn khuya mới biết.
"Ờm ờm! Trứng Trứng hiểu ~"
Vân Nhiễm hài lòng nhìn nhóc con trong lòng, không nhịn được lại dụi dụi thêm mấy cái.
Hình hồ ly không tiện ôm, Vân Nhiễm bèn biến trở lại hình người, như vậy sẽ có thể ôm Trứng Trứng vào trong tay một cách thuận lợi.
Lần này Vân Nhiễm cũng không quên khoác áo đen Nhai Xế cho mình lên.
Trứng Trứng bị khói mù hun cho "ắt chù" một cái, mở mắt ra đã thấy mình được ba nhỏ biến thành người ôm lấy.
Trứng Trứng cực kỳ nhạy cảm mau chóng hít hít cái mũi nhỏ, dưới ánh nhìn mờ mịt của Vân Nhiễm, nhìn về hai cặp bánh bao trước ngực tiểu hồ ly.
"chữa chữa ~"
Trứng Trứng thèm ăn thò móng vuốt, nhưng lại sợ papa nổi giận, nên lại đành nhìn Vân Nhiễm chằm chằm.
"Con, con làm gì đó... Papa cũng đâu có sữa nha!"
Vân Nhiễm bị nhóc con nhìn đến hoang mang, mà cặp bánh bao trước ngực thì lại cứ mơ hồ căng đau, khiến cho tiểu hồ ly bất an cực kỳ.
"Hức... liếʍ liếʍ!"
Trứng Trứng khẩn khoản nài nỉ, mặc dù không có sữa uống, nhưng nhìn thật là muốn ngậm quá đi, bản năng sinh tồn làm cho Trứng Trứng có chút rục rịch.
Vân Nhiễm lập tức đỏ mặt, không biết nên làm sao mới phải.
Đúng là hồ ly cái sẽ cho bú, nhưng mà hình như mình cũng không giống vậy...
Không có sữa thì sao cho bú được chứ!
Được rồi, không có sữa là một chuyện, có cho liếʍ hay không là chuyện khác, Vân Nhiễm, mi cũng không thể ích kỷ thế được!
Tiểu hồ ly con thú non mềm mềm trong lòng, thở dài, hơi căng thẳng cởi thắt lưng áo ra, một cặp bánh bao căng mọng liền cứ thế lộ ra.
Từ khi mang thai đến giờ cặρ √υ' vẫn luôn trổ mã, hôm nay nhìn kỹ một chút, hình như lại tròn trịa lên mấy phần.
Hơn nữa còn mất mặt hơn, trong ánh nhìn khát vọng của thú non, đầu ti tiểu hồ ly còn lặng lẽ cứng lên, theo bản năng muốn bón sữa cho thú non.
"Muốn ăn thì ăn đi, còn có thể không có con chắc..."
Vân Nhiễm đỏ mặt giục giã, nhỡ mà Nhai Xế đột nhiên trở lại, nhìn thấy một màn này thì trầm trọng quá chừng.
Trứng Trứng được ba nhỏ chấp nhận, lập tức hưng phấn nhào đến, ngậm lấy một viên nhũ.
"Ưʍ... hức, buồn quá ~"
Vân Nhiễm bị cảm giác tê tê ngứa ngứa kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho mềm hết cả hông, đỏ mặt cảm nhận xúc cảm nhóc con mυ'ŧ lấy đầu ti của mình, nhất là sau khi phát hiện thật sự hút không ra, Trứng Trứng bèn đổi thành dùng lưỡi liếʍ qua liếʍ lại.
Trứng Trứng trong ngực hút hít nồng nhiệt, mặc dù hút chẳng ra sữa nhưng mà còn ưa thích không buông hơn đối với chiếc vảy linh lực trước đó, thậm chí còn ê a há cái miệng nhỏ, ngậm luôn cả quần vυ' Vân Nhiễm vào cùng hút lấy hút để.
"Đừng, đừng cắn... hức, ngứa!"
Vân Nhiễm ưỡn ngực nhét đầṳ ѵú vào miệng nhóc con, áo trên vai đã tuột xuống tận cánh tay mà cũng không nhận ra chút nào, thậm chí còn có chút rơm rớm nhìn về một bên đầṳ ѵú đìu hiu.
Ngượng đến độ chẳng biết làm sao...
Thật ra mấy ngày nay đầṳ ѵú vẫn luôn ngứa ngáy, chỉ là Vân Nhiễm cắn răng nhịn xuống, ai ngờ được nhóc con ngậm vào mυ'ŧ sữa, lại dễ chịu thế chứ.
Trứng Trứng hồn nhiên không biết gì, chỉ tiếp tục dùng lực day day đầu ti mềm mềm trong miệng, muốn hút ra được đồ ăn.
Trứng Trứng thính mũi có thể khẳng định rằng, bên trong đang ấn núp hương sữa ngạt ngào, chỉ cần nghiêm túc ăn thêm mấy ngụm, chưa biết chừng có thể nếm được rồi.
Trứng Trứng đơn thuần một lòng một dạ mυ'ŧ hút đầṳ ѵú, lại còn gặm cắn không ngừng, nước miếng nơi khóe miệng rỉ ra cũng làm ướt cả đầu ti Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm thì lại khó chịu dần lên với cảm giác thoải mái này, lông mày xinh đẹp cũng nhíu lại, không ngừng cắn môi đè nén phản ứng mắc cỡ của mình.
Đầṳ ѵú nhạy cảm và mềm mại bị nhóc con ngậm trong miệng bú sữa, không ăn ra sữa lại còn dùng đầu lưỡi nhắm thẳng lỗ sữa mà đảo qua đảo lại, thậm chí còn muốn chen vào hút hút.
Tiểu hồ ly bị tra tấn ngọt ngào dài lâu đã sớm mềm nhũn, giữa lúc thở dốc lại bắt đầu cảm thấy có lỗi, bởi vì mình ko có sữa cho Trứng Trứng ăn...
Trứng Trứng ăn đến độ thở hồng hộc, buông viên nhũ đã bị mình mυ'ŧ sưng, không cam lòng nhìn sang bên còn lại.
"Hức... Trứng Trứng, đừng, đừng cắn!"
Vân Nhiễm quả thực không nhịn được nữa sợ hãi kêu một tiếng, đã thấy nhóc con ngoạm luôn đầṳ ѵú bên cạnh.
Trứng Trứng cứ như thưởng thức của ngon vật lạ nào đó ngậm mãi không buông, thậm chí còn nhẹ nhàng nhai dứt, khôn ngoan cắn một cái rồi tức khắc buông ra, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho Vân Nhiễm không khống chế được nghẹn ngào.
Thiếu niên eo nhỏ mông cong cứ thế ôm nhóc con gặm cắn trong lòng, cả người tê mềm dưa j vào đầu giường, cắn đỏ ửng cả môi, sương mù nơi đáy mắt cũng bị câu lên.
Dĩ nhiên, hấp dẫn người ta nhất, vẫn là cặρ √υ' mềm mại tròn trịa của thiếu niên.
Cặρ √υ' thuần thục và khuôn mặt thiếu niên non nớt hình thành sự tương phản rõ nét, thậm chí còn khiến người ta nảy sinh suy đoán ác ý theo bản năng.
Dáng vẻ trẻ tuổi thanh thuần như vậy đã mọc ra cặρ √υ' dâʍ đãиɠ mập mạp như vậy, chỉ sợ thân thể trắng như tuyết kia đã bị đàn ông chơi vô số lần.
Nếu có thể đè con yêu tinh xinh đẹp này dưới háng, chưa nói đến cảm xúc khi chạm vào cặp mông cao cấp, chỉ nhìn riêng cặp bánh bao nảy nở sắc tuyết này, cũng đã đủ làm người mê mệt không tự kiềm chế được.
Mà hiện giờ Vân Nhiễm căn bản không để ý mấy thứ này được, cảm giác xấu hổ khi bị bú sữa làm cho tiểu hồ ly chỉ hận không thể lủi vào trong chăn.
Nhất là khi bị Trứng Trứng gặm qua mấy lần, lần nào cũng khiến Vân Nhiễm run rẩy siết chặt ga giường, nén chặt du͙© vọиɠ muốn thở dốc của mình, ngay cả hai chân cũng kẹp chặt.
Hức... nhớ đại yêu quái quá đi ~
Vân Nhiễm vừa xuất hiện suy nghĩ này, là thở hổn hển mở to cặp mắt, xấu hổ và bất lực siết chặt áo quần.
Bên dưới, bên dưới thật là ngứa ngáy ghê...
Tất cả là tại đại yêu quái, từ sau đêm nọ, thân thể mình càng ngày càng kỳ lạ.
Ngực càng ngày càng nặng thì cũng thôi đi, đây còn có đóa hoa nhỏ bên dưới vốn luôn sạch sẽ nay lại thường xuyên chảy ra thứ chất lỏng kỳ lạ, làm cho hồ ly vừa phiền vừa bất an.
Trứng Trứng ăn mấy lượt nhóp nhóp vang dội, chỉ tiếc thể lực thú non chưa đủ, đã bắt đầu âm thầm muốn ngáp.
"Mệt rồi sao?"
Tiểu hồ ly lo lắng hỏi han, thú non cứ vậy ra đời, mình thì lại chẳng có kinh nghiệm chăm sóc gì cả, ngay cả việc cho bú cũng không làm tốt...
"Ơm ơm."
May mà năng lực tự lập của Trứng Trứng cực kỳ cao, không cần Vân Nhiễm lo lắng nhiều, đã quyết luyến không thôi rời khỏi ba nhỏ thơm thơm trèo vào vỏ trứng, thậm chí còn theo bản năng dùng linh lực hàn gắn lại kẽ nứt vở trứng.
"Papa~ vỏ trứng ~"
Trứng Trứng nhớ từ đầu Vân Nhiễm đã yêu thích vỏ trứng này lắm lắm, nên thú non cũng không tuân theo bản năng ăn vỏ trứng bổ sung dinh dưỡng, mà sửa chữa lại vỏ trứng, còn làm thành một cái nắp nhỏ cho lỗ hở.
"A... Bò vào ngủ ư? Vậy cũng hay, bình thường bị bắt gặp còn có thể giả bộ thành quả trứng ha..."
Vân Nhiễm bưng ngực, gãi đầu một cái, gật đầu tỏ ý có thể.
Trứng Trứng an tâm chui vào, trong chốc lát bên trong đã truyền ra tiếng ngáy đầy giọng sữa.
Tiểu hồ ly ôm Trứng Trứng vào không gian tùy thân một lần nữa, sắp xếp hết thảy xong rốt cuộc cũng thở dài.
Tạm thời thu xếp cho Trứng Trứng xong rồi, nhưng thân thể thật là kỳ lạ...
Vân Nhiễm ngượng ngùng mở vạt áo, hai viên đầu nhũ bị gặm cho mập hơn cả một vòng, thịt núng nính nhô thành hai cục dâʍ đãиɠ dưới lớp áo Nhai Xế, căn bản không giấu được.
Hơn nữa trên áo còn có thêu không ít hoa văn sẫm màu, mỗi lần cọ sát qua là tê ngứa không chịu được, để lâu không những không khá khẩm hơn, mà còn bị cọ ngứa ngày càng vểnh lên, cứ như phát tình.
Tiểu hồ ly kéo kéo cái áo, không biết có nên mặc không, mặc vào mài đầṳ ѵú phát đau, mà không mặc, thì hình như còn quái lạ hơn nữa!
Sau này nếu mỗi ngày Trứng Trứng đều bú sữa mẹ, mình phải làm sao bây giờ, ầy...
Vân Nhiễm lo lắng trốn vào trong chăn của đại yêu quái, cái đuôi lông mềm mềm phe phẩy giây lát.
Không biết từ lúc nào sắc trời ngoài cửa sổ đã dần dần trầm xuống, phảng phất mùi vị sắp nổi cơn giông, có mùi hơi nước nồng đậm trong gió.
Tiểu hồ ly lo lắng ngẩng đầu, nhìn thấy đằng xa một mảng u ám.
Sao lại giống sắp có sấm sét rồi...
Đại yêu quái một mực không trở lại, bỏ mình mình ở đây, còn nói muốn mình làm người hầu, không phải người hầu thì nên đi theo bên người ư?
Vân Nhiễm sợ tiếng sấm, căng thẳng dần lên, cấp bách mong mỏi có người bên cạnh.
Nhưng mà sợ cái gì, cái đấy sẽ tới.
Rất nhanh, giữa đám mây đen ầm ầm sấm chớp, rền vang tung trời, biển động dữ dội, tất cả thuyền bè bên bến cảng đều vội vã quay trở về điểm thả neo, không nhìn thấy chiếc tàu thuyền nào trên mặt biển.
"Ầm ầm -----"
"A a!! Siêu ghét tiếng sấm..."
Vân Nhiễm bị tiếng sấm làm cho run rẩy toàn thân, không nhịn được đơn độc vùi trong giường, trong tẩm điện còn u u ám ám.
Tiểu hồ ly cắn răng gói kỹ quần áo lên người, đoạn liều mạng chạy đến bên cửa sổ nhìn ngó.
Cửa bị đại yêu quái khóa mất, nhưng cửa sổ thì vẫn để mở, phía dưới vừa vặn là boong tàu tầng dưới.
Vân Nhiễm vịn cửa sổ nhảy khẽ một cái, chiếc đuôi to phất phơ trong gió, rồi rơi xuống boong tàu, hơi hơi co rúm đẩy cửa chuẩn bị đi tìm Nhai Xế.
Không phải sợ sét đánh đâu, chẳng qua là lo lắng cho đại yêu quái mà thôi! Dù sao cũng là người hầu, mình phải có nghĩa vụ đảm bảo an toàn chứ.