Hệ Thống Thu Gom Quả Phu

Chương 37: Phiên ngoại 1: Dung Yên

Tuy rằng đạo cụ có bốn cái, thế nhưng tính chất mỗi đạo cụ đều không giống nhau, hơn nữa chỉ có thể nhằm vào các thế giới khác nhau sử dụng. Nói đúng hơn mỗi đạo cụ này là đặc biệt, cũng không có khả năng để cho Tần Việt có cơ hội lựa chọn.

Đạo cụ thứ nhất là đạo cụ hồi tưởng thời gian, sau khi ánh sáng đạo cụ biến mất, thời điểm Tần Việt mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt tinh xảo kia của Dung Yên.

Trang trí trong phòng thoạt nhìn như là sau khi bọn họ kết hôn. Bởi vì thời gian đối Dung Yên quan tâm, thêm vào tựa hồ đã lâu chưa từng nhìn thấy đối phương, hắn thực sự không nhớ ra được đây là thời điểm nào. Bất quá từ trong trang trí cùng dụng cụ phòng suy đoán một phen, hắn đại thể có thể nhớ ra đây là thời điểm nào.

Đây là khi Dung Yên mới vừa đứa thứ hai. Dung Yên kỳ thực rất sợ đau, sinh xong đứa thứ đầu tiên, đứa nhỏ uống chính là sữa của nhũ mẫu, chính y từ chối cho hài tử uống sữa.

Lúc sinh đứa thứ hai, đứa nhỏ vẫn là uống sữa của nhũ mẫu, nhưng bởi vì người nào đó sinh ra ác ý thú vị, hắn liền cho y ăn vào nhũ nãi quả, ngực đã không giống như là thiếu nữ vừa mới phát dục, mà là đã lớn hơn gấp đôi.

Tuy rằng vẫn không có đạt đến trình độ đẫy đà, nhưng đôi vυ' này so với trước đây no đủ hơn rất nhiều. Hơn nữa bởi vì chứa đầy sữa tươi, vải áo trước ngực y rất dễ bị thấm ướt. Mỗi ngày y đều cần Tần Việt hút sạch sẽ sữa tươi bên trong mới có thể không làm cho cái đương gia chủ mẫu này là y ở trước mặt người ngoài bị bêu xấu.

Có thể có lần thứ hai nhìn thấy gương mặt của Dung Yên, Tần Việt vô cùng kích động. Dung Yên niên kỷ không nhỏ, bây giờ cũng đã sinh hai cái hài tử, vóc người lại được bảo dưỡng rất tốt, nhưng thân thể này của hắn chỉ mới hơn hai mươi một chút, chính là thời điểm thiếu niên khí huyết dương cương.

Đều nói cửu biệt thắng tân hôn, Tần Việt một bên kích động, tiểu Tần Việt liền hướng Dung Yên đứng nghiêm chào cờ. Tay hắn du tẩu tiến vào áσ ɭóŧ mỏng manh của y, nắm lấy thịt mềm nhô lên trước ngực đối phương.

"Được rồi, đừng làm rộn..." Đêm qua bị làm ầm ĩ đến lợi hại, thân thể Dung Yên bây giờ vẫn là mềm nhũn. Thanh âm y có chút khàn khàn cùng lười biếng, đều là do bị làm đến kêu rên lợi hại mới có thể trở nên như vậy.

Con riêng có thể mê luyến thân thể của y như vậy tất nhiên làm cho y rất thoả mãn, nhưng con riêng tuổi còn trẻ này thật sự là tuổi trẻ lực tráng một chút, chơi đùa thân thể y như vậy đúng là không chịu nổi.

Tuy rằng bộ dáng cầu người xin tha cũng rất đáng yêu nhưng Tần Việt cũng không vì vậy tha cho y. Dươиɠ ѵậŧ hắn trượt tiến vào hoa huyệt ẩm ướt lầy lội của đối phương, im lặng không lên tiếng bắt đầu ra sức làm lụng cày cấy người dưới thân.

Bị hắn làm có đến không nhịn được phải mở mắt ra, Dung Yên nhìn hắn: "Ngươi ngày hôm nay bị làm sao vậy, cảm giác có chút kỳ quái?"

Y rất xác định đây là nam nhân mà chính mình âu yếm, cũng không phải là thứ tử trong trí nhớ đối xử với y vô cùng lạnh lùng cùng vô dụng. Thế nhưng nam nhân này so với đêm qua cảm giác lại không giống nhau lắm.

Cảm nhận đối phương xỏ xuyên trong cơ thể mình, nhiệt độ của nam căn cùng độ dài, thậm chí tần suất co rút cùng tốc độ thao lộng y đều giống nhau như vậy làm cho y cảm thấy rất quen thuộc, nhưng vẫn chút không giống bình thường lắm.

Tần Việt cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cắn nhẹ một cái lên bờ vai y: "Ta tối hôm qua mơ một giấc mộng dài, mơ thấy hai người chúng ta đều chết hết."

Hèn gì y thấy có điểm quái quái ở đây, quả nhiên vẫn còn là thiếu niên tuổi chả lớn bao nhiêu, vừa mới mơ thấy ác mộng liền làm nũng: "Ngươi mơ thấy chúng ta chết như thế nào? Có phải là chậm rãi chết già hay không?"

"Ta mơ thấy người khác đoạt ta đi, sau đó Yên Yên vẫn luôn ở chỗ đó khóc a khóc, khóc đến tóc bạc cả, ta liền giật mình tỉnh giấc." Tần Việt nghiêm mặt nói dối, khiến Dung Yên tin lời như thật.

"Được a, trong lòng người có ý nghĩ đó rồi nên đêm đến nằm mộng đi, đây là ghét bỏ ta nên muốn tìm người khác đi." Dung Yên mày liễu dựng thẳng.

Bộ dáng sinh khí đôi khi lại chẳng dễ nhìn, nhưng bộ dáng giương nanh múa vuốt này của y rơi vào trong mắt Tần Việt lại vô cùng khả ái.

Hắn còn đang cắm ở bên trong cơ thể Dung Yên, đánh cắm mấy lần, người dưới thân liền nhuyễn thành một vũng nước, muốn sinh khí cũng không được.

"Ta lừa ngươi đấy. Ta mơ hai chúng ta đồng thời chậm rãi chết già, sống rất hạnh phúc..." Hắn hạ xuống một nụ hôn không mang chút tìиɧ ɖu͙© đặt trên môi y.

Dung Yên kỳ thực rất yêu thích cảm giác cùng hắn hôn môi, hơn nữa so với nụ hôn sắc khí tràn đầy, chỉ vì kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© hôn môi mạnh mẽ, y càng yêu thích nụ hôn ngọt ngào ôn nhu tràn đầy tình yêu này hơn cả.

Như vậy sẽ khiến y cảm giác mình được hắn yêu sâu sắc, chứ không phải chỉ vì thân thể của y.

Trao nhau một cái hôn triền miên, Tần Việt liền đổi mục tiêu đến trước ngực Dung Yên. Hắn ngậm lấy đầṳ ѵú đối phương, bởi vì bị đêm qua được chăm chút yêu thương, thịt nhũ y bây giờ rất mẫn cảm, bị hắn mυ'ŧ vào như thế, đỉnh nhũ liền rỉ ra dòng sữa thơm ngọt.

Ăn nãi quả mới có sữa nên sữa y mang theo mùi vị trái cây thơm ngọt, môi Tần Việt theo bản năng hút một cái, Dung Yên liền kinh ngạc thốt lên một tiếng a ngắn ngủi, ngón tay của y nắm chặt mái tóc đen của con riêng vừa cảm thụ tê dại trước ngực, lại phải chịu dằn vặt kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoa huyệt bị đánh xuyên, quả thực là song phương dằn vặt.

Đợi đến khi bầu vυ' Dung Yên đựng đầy sữa tươi đều bị Tần Việt bú ʍúŧ sạch sẽ, phía bên dưới Dung Yên cũng đã ướt một mảnh.

Tần Việt ở bên trong cơ thể Dung Yên bắn một lần, nồng tinh rót đầy tử ©υиɠ y, nhưng có thể vì cảm giác ấm nóng bên trong rất thư thái, hắn lại nằm áp lên l*иg ngực của đối phương, khí cụ còn chôn sâu trong cơ thể của y, như là dỗ trẻ nhỏ ngủ mà dịu dàng dỗ dành Dung Yên: "Ngoan, Yên Yên ngủ đi."

Cái tên này, thật sự là quá nham hiểm, thân thể không thể thanh tâm quả dục được một chút nào. Dung Yên nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn gương mặt say ngủ của hắn, y lại đột nhiên trầm mặc đi.

Khóe miệng của y không nhịn được hơi giương lên, tựa sát vào người nam nhân chậm rãi ngủ thϊếp đi.

Đây là một chuyện rất thường ngày của bọn họ. Ngày hôm nay, bọn họ lại như trước sống rất hạnh phúc.