Chương 4: "Mời đêm nay cùng kế mẫu quan hệ 7 lần trở lên"
Edit: lamlam28701
Để Tần Việt quen biết hoàn cảnh tốt hơn, hệ thống giúp hắn phát ra rất nhiều nhiệm vụ vụn vặt hàng ngày, như là: cùng Vương thái thái tâm sự, giúp Trương di nương mua cây trâm, hay hù dọa con trưởng của đệ đệ ...
Nhiệm vụ hàng ngày mỗi ngày đều được làm mới, phần lớn đều có thể tự chọn, xem qua thấy thưởng tương đối phong phú, nên Tần Việt đều nhận nên mấy ngày nay hắn đều không nhàn rỗi. Nghe tiếng hệ thống nhắc nhở leng keng leng keng vang lên không ngừng, trong lòng hắn đều bị cảm giác thỏa mãn lấp kín.
Làm xong nhiệm vụ hôm nay là lộ ra gương mặt tươi cười cùng 10 hạ nhân, Tần Việt hài lòng nhìn thương thành trong hệ thống của mình, trải qua mấy ngày nay không ngừng cố gắng, hắn tăng thêm 5 điểm giá trị dung mạo, kho bạc nhỏ có thêm 100 lạng vàng cùng 50 lạng bạc, một viên thuốc hỗ trợ mang thai bách phát bách trúng, hoành thành mở ra hệ thống thương thành, cũng chiếm được 30 điểm thương thành vô cùng quý giá.
Rất chịu khó làm nhiệm vụ phụ, nhưng nhiệm vụ chính lại không có tiến triển, hệ thống ghét bỏ Tần Việt, ban bố một nhiệm vụ chính bắt buộc: "Mời hôm nay cùng mục tiêu công lược quan hệ 7 lần trở lên. Nếu nhiệm vụ thành công, thưởng 1 cực phẩm tráng dương đan. Nhiệm vụ thất bại, kí chủ phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong phủ mà chạy 10 vòng."
Tần Việt mạnh mẽ hướng về hệ thống kháng nghị. Tìm cơ hộ bò lên giường đã không dễ dàng, còn một đêm bảy lần, hắn chắc cũng bị phế bỏ đi. Hơn nữa nhiệm vụ nếu thất bại còn bị trừng phạt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà chạy 10 vòng, đây không phải là hiện đại, mà là cổ đại quy củ nghiêm ngặt a.
Đừng nghĩ tới nữa, nếu như thất bại, hắn nhất định sẽ bị xem là kẻ điên. Hệ thống thật không biết xấu hổ, hắn còn đang muốn thể diện đây. Còn nữa, Dung Yên tuyệt đối không thể thích một người bị bệnh thần kinh, nếu như thất bại, càng làm tăng độ khó của nhiệm vụ.
"Ngươi không phải có điểm tích lũy à, có thể vào thương thành mua một lần thuốc tráng dương, bảo đảm tối nay kim thương không ngã, một đêm 10 lần đều không có vấn đề. Hơn nữa rõ ràng ngươi cũng rất hưởng thụ đi, chinh phục kế mẫu độc ác, còn có loại kɧoáı ©ảʍ cấm kị kia nữa. Độ khó của nhiệm vụ quá thấp, nào có khiêu chiến ngươi đâu."
Tần Việt im lặng không lên tiếng, một lát sau mới nói: "Vậy ngươi đem thương thành mở ra." Hắn không có phủ nhận, cũng chính là ngầm thừa nhận cùng hệ thống.
Tích một tiếng, thương thành liền hiện ra ở trước mặt hắn. Bởi vì không có hình thức thăng cấp, thương thành đều cho phép hắn mua bất cứ cái gì, chỉ cần hắn có đủ điểm mà thôi. Tổng cộng có 1000 trang bán, mỗi trang có chừng 20 cái thương phẩm, tùy ý lựa chọn, trông rất hiện đại.
Hắn thông qua giá tiền từ cao xuống thấp để chọn xem thương phẩm quý nhất, mà nó lại muốn hai triệu điểm!
Phải biết hắn hoàn thành 100 cái nhiệm vụ nhảy ếch, mới chỉ có thể kiếm được 10 điểm thương thành, mặc dù hắn giờ có 30 điểm, bởi vì hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, số may rút trúng gói quà lớn 20 điểm.
Tần Việt cảm thấy lòng thật đau, làm người hai đời, chưa từng có cảm giác được chính mình nghèo như vậy. Hắn lau nước mắt vốn không tồn tại, trực tiếp dùng công cụ tìm kiếm thương thành tìm thuốc tráng dương.
Thuốc có thể giúp mỗi thế giới đều có hiệu quả kim thương không ngã cần 2 vạn điểm, thuốc giới hạn cho 1 thế giới sử dụng cũng cần 1000, hắn liếc nhìn thuốc tráng dương một lần mà hệ thống nói, một phần là 15 điểm.
Dung Yên là người song tính, khí cụ phía trước cũng không bị phế, coi như là bị hắn đè, khí cụ kia cũng phải cần bắn tinh, khẳng định không thể để cho Dung Yên bị hắn làm cho liệt dương, thuốc tráng dương kia nhất định phải lấy 2 phần. Hắn nhịn đau nỗi đau cắt thịt, nhìn điểm trong nháy mắt bị trừ sạch, cả người đau lòng chán chường cả một buổi chiều.
Chờ đến buổi tối, Tần Việt liền lấy cuốn sách luận gần nhất mà hắn viết, chuẩn bị đi đến chỗ Dung Yên.
Giọng điệu mẹ đẻ hắn Trương di nương ghen tức: "Ngươi mấy ngày nay có chuyện gì xảy ra, mỗi ngày chỗ chủ mẫu thỉnh an, bỏ nhiều tâm tư đi lấy lòng độc phụ kia, ngươi không phải là thứ tử, cũng không cần giống tên tạp chủng Tần Vũ kia đi."
Thằng con hoang trong miệng nàng chính là con trưởng Xương Bình hầu được nuôi dưỡng dưới gối Dung Yên, cũng là Xương Bình hầu Thế tử bây giờ.
"Lời này của di nương ở bên ngoài không được nói lung tung, ngươi đây là ngại chính mình không đủ khổ sao."
Không giống với Dung Yên thanh lãnh đoan trang, Trương di nương điển hình là gương mặt tiểu thϊếp , xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng cũng có thể nói là tóc dài kiến thức ngắn. Mà rốt cuộc vẫn mẹ ruột thân thể này, Tần Việt vẫn không thể không quản nàng.
"Mẫu thân vì cái phủ này mà khổ cực vất vả, nếu không có nàng, ngươi nghĩ chính mình có thể thư thái như vậy qua ngày sao. Còn nữa, mẫu thân hắn xuất thân từ gia tộc lớn, là tài nữ có tiếng ở kinh thành, còn được Thái phó bây giờ tán thưởng qua, ta nhờ nàng chỉ giáo có vấn đề gì đâu!"
Tuy rằng Dung Yên không ở đây, nhưng hắn không nghi ngờ chút nào rằng trong nhà này có tai mắt của Dung Yên, đem đối phương khen cùng thương xót, đối với hắn mới tuyệt đối có lợi.
Nói xong những câu nói này, hắn liền mang theo một phần sách luận mà chính mình viết lung ta lung tung tìm Dung Yên chỉ dạy. Lúc này, Dung Yên đang đùa cùng con trưởng dưới gối, nghe người hầu thuật lại tình huống bên Tần Việt, trên mặt mang ý cười nhàn nhạt, hỏi nhiều câu: "Hắn thực sự là nói như vậy?"
"Vâng. Là nói như vậy."
"Ồ? Vậy khoảng thời gian này hắn thay đổi rất lớn."
Dung Yên tuổi không lớn lắm, mà sau khi gả vào phủ này quản lý phải nói là thư thư phục phục, nha hoàn kia quan sát sắc mặt của nàng, cẩn thận đáp lời: "Là rất lớn, đoán chừng là lúc trước đá trúng chỗ đau, ăn được vị đắng, cũng biết hiểu chuyện."
Nàng nói như vậy, còn không quên nịnh nọt Dung Yên: "Đều là phu nhân có phương pháp giáo dục, trong phủ mọi người mới có thể đều nghe lời ngài."
Dung Yên vung vung tay, ra hiệu nàng lui xuống: "Đem Thế tử dẫn đi đi, nghỉ ngơi một lát."
Tần Vũ mới đáp một tiếng: "Mẫu thân, ta đi về trước." Liền tùy ý nha hoàn nắm tay hắn, ngoan ngoãn lui xuống.
Xương Bình hầu gia tuy rằng chết rồi, mà không có ai dám bắt nạt đến hắn, liền là bởi vì có chủ mẫu là y, Tần Vũ tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đối với Dung Yên vẫn là vô cùng kính nể.
Có thể nói, nếu như không phải có thứ tử Tần Việt xảy ra cái ngoài ý muốn như vậy, Dung Yên tại đây qua ngày có thể so với Hoàng thái hậu, sống rất thoải mái.
Trong trí nhớ của Dung Yên, Tần Việt tuy rằng tùy hứng hung hăng không có đầu óc, đối với mình chỉ có chán ghét cùng kính sợ, chỉ có thể sau lưng y cùng Trương di nương oán giận, làm sao sẽ đột nhiên mê luyến chính mình.
Tuy rằng ngày đó Tần Việt biểu hiện chuyện đó xác thực rất giống, nhưng y cũng không phải người ngu, sau này nghĩ đến, luôn cảm thấy có điểm là lạ.
Y bên này nghi kỵ Tần Việt, Tần Việt liền gõ vang cửa phòng của y: "Mẫu thân, hai ngày trước cùng ngài nói qua văn chương, trước ta viết xong, hôm nay đem ra muốn thỉnh giáo ngài."
Dung Yên sửng sốt một chút, trong trí nhớ thật giống có chuyện như vậy, hắn đáp lại: "Ngươi tiến vào."
Tần Việt cầm mấy tờ giấy tiến vào thỉnh giáo, hắn nghe Dung Yên đối với chính mình giảng giải văn chương, tâm tư lại không đặt ở đó.
Sắc trời lúc này cũng đã không còn sớm, phải dùng lý do gì để bò lên giường tương đối tốt đây?
Dung Yên nhìn văn chương của hắn, tuy rằng chữ có chút xấu, lại hiếm khi thấy được có linh khí, y rất là nghiêm túc giúp Tần Việt giảng giải, vừa bắt đầu thứ tử này còn không ngừng gật đầu, lắng nghe vô cùng nghiêm túc, mà lúc sau, ánh mắt Tần Việt liền phiêu đãng.
Y vỗ bàn một cái: "Tần Việt!"
Thanh âm này khiến Tần Việt nghĩ đến diệt tuyệt sư thái thời sơ trung, dọa hắn sợ hết hồn, bật một chút đứng lên, đem chén trà trên bàn đυ.ng ngã lăn.
Nước trà đổ lên trên váy Dung Yên, nước trà rất nóng, Tần Việt vội dùng quần áo đi lau.
Suy nghĩ vừa động, bằng vào trí nhớ của mình, hắn chuyên môn hướng vào điểm đặc biệt mẫn cảm giữa hai chân Dung Yên mà lần mò nhiều lần, vừa sờ vừa ấn dùng lực đều vừa đúng.
Dung Yên thân thể vốn vô cùng mẫn cảm, bị ngón tay tên thứ tử này sờ loạn một trận, dĩ nhiên là cứng rắn.
Tần Việt liền nói: "Xin lỗi xin lỗi, mẫu thân ngươi không bị bỏng đi." Mượn cơ hội xốc lên chân váy mỏng manh liếc nhìn phía đùi Dung Yên.
Không bị bỏng, bất quá bắp đùi trắng như tuyết có điểm hồng ửng hồng. Hắn đau lòng thổi thổi, lại đưa tay đi bắt sinh mạng tiểu Dung Yên.
Lần này không thể so với lần trước, Dung Yên muốn đem tên thứ tử lớn mật này đẩy ra, mắt thấy chuyện ngày hôm nay sắp không xong, Tần Việt nổi tâm hung ác, đầu hướng phía trước bước, ngậm tiểu Dung Yên đã cứng lên.
"A..." Dung Yên kinh hô thành tiếng, lực đẩy ra nhỏ dần. Nhận ra được thân thể y giờ đã mềm nhũn ra, Tần Việt đắc ý cực kỳ, hoàn hảo hắn thông minh cơ trí, không thì nhiệm vụ hôm nay khẳng định xong đời.
Tần Việt phun ra dươиɠ ѵậŧ thanh tú sạch sẽ của y, lấy tay giúp Dung Yên tuốt lộng, đầu lưỡi liền thăm dò vào nơi kia đã dưỡng thương tốt, giống như lưỡi rắn mà vô cùng linh xảo thăm dò tiến vào.
"Đừng, đừng như vậy... Nơi đó hảo bẩn" Dung Yên nhỏ giọng phát ra âm thanh kiều nhuyễn , trong lòng y muốn ngừng, thế nhưng thân thể lại rất thành thực, ngón tay của hắn nắm chặt mái tóc thứ tử, không tự chủ đè lên đầu của đối phương hướng vào nơi riêng tư chính mình, khát vọng đầu lưỡi kia càng vào sâu bên trong một chút.
Tần đại thiếu gia chỉ cần dùng tay cũng đã có thể khiến nữ nhân cao trào, chớ nói chi là dùng đầu lưỡi để đối phó người song tính như y chỉ mới phá thân một lần.
Không tốn bao nhiêu công phu, hắn đã khiến Dung Yên tước vũ khí đầu hàng, ngay khi đối phương đạt đến triều thổi, hắn đúng lúc đem mặt dời đi, mà tiểu Dung Yên bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn làm dơ y phục của hắn.
Tần Việt lấy bàn tay quệt một cái tiểu huyệt vừa triều thổi của y, tay ướt nhẹp dâʍ ɖị©ɧ trong suốt: "Người xem, nhiều nước như vậy, rõ ràng rất muốn, tại sao lại nói không?"
Bởi vì dùng đầu lưỡi lấy lòng nơi tư mật chính mình, đôi môi thiếu niên thoạt nhìn bị dâʍ ɖị©ɧ thấm ướt, khóe môi còn mang theo một chút chất lỏng trong suốt, vừa nghĩ tới đó là từ nơi hoa huyệt mình mang đến, Dung Yên hô hấp dồn dập, muốn quát lớn cũng không nói ra được.
Thứ tử vốn vừa mắt hắn mấy phần còn muốn mê hoặc, dao động tâm thần của y: "Ngược lại lúc trước cũng đã làm, làm tiếp một lần, cũng không có gì quan trọng đi, hơn nữa ngài còn trẻ như vậy, chẳng lẽ còn muốn vì phụ thân thủ thân như ngọc? Ngài cũng không yêu hắn."
Đúng đấy, Dung Yên tâm thần dao động lên, y vốn là người tùy ý làm bậy, chẳng hề đem lễ pháp để ở trong lòng, nếu khuê phòng cô quạnh, tìm tuổi con riêng tuổi trẻ an ủi thân thể của chính mình cũng không có gì phải sợ.
Huống chi, cho dù đối phương không có mê luyến y thật như hắn biểu hiện, y hoàn toàn có thể đem đối phương nắm chắc vào trong lòng bàn tay. Tần Việt vốn là tên thứ tử địa vị không cao, cũng không đủ thông minh, rất dễ để nắm thóp.
Thấy y mặt lộ vẻ dao động, Tần Việt không ngừng cố gắng, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của y, đặt vào khí cụ vốn đã giương cao từ lâu: "Ngài sờ sờ nó, ta khó chịu."
Dung Yên bị nhiệt độ kia hun nóng đến muốn thu tay về, mà thiếu niên như sói ánh mắt cầu xin nhìn y, y mím chặt môi, rất ngây ngô mà giúp đỡ Tần Việt tuốt lộng.
Động tác của y cùng hắn lúc nãy rất giống nhau, cũng may thân thể của hắn hiện tại này cũng không tính thân kinh bách chiến, rất phối hợp tiết ra trong tay đối phương.
Hắn phát tiết ra ngoài, Dung Yên liền thu tay về: "Hiện tại ngươi có thể đi chưa?"
"Nhưng là..." Nhưng là hắn còn chưa hoàng thành nhiệm vụ một đêm bảy lần a, này còn có 6 lần chưa xong đây.
"Không có nhưng mà!" Dung Yên thần sắc lãnh khốc, "Nếu như ngươi thật lòng nói yêu thích ta, vậy thì đi ra ngoài!"
Câu nói này như một đạo sấm sét đánh vào đầu Tần Việt, muốn chứng minh tình yêu, hắn nên lập tức rời đi, thế nhưng không làm được nhiệm vụ, hắn phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà chạy.
Cho nên ai có thể nói cho hắn biết, tiếp đó, hắn phải làm gì?! Lẽ nào hắn ngày hôm nay thực sự tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà chạy?!
------------‐---------------------------------------------
Edit: Happy Valentine! Chúc mọi người lễ tình nhân vui vẻ. Chương này có gì sai sót mong mọi người bỏ qua. Quà for everyone ❤❤