Đêm khuya, cả vương phủ chìm trong yên tĩnh, ánh sáng yếu ớt của mặt trăng bao phủ toàn bộ không gian. Một bóng đen lướt qua trong đêm tối, động tác nhanh nhẹn tránh thoát vài chướng ngại vật cùng đội hộ vệ, lưu loát như đã làm hàng trăm lần, một thoáng đã biến mất trong biệt viện của vương gia.
Nhẹ nhàng đóng lại cửa sổ, người áo đen kéo khăn che mặt xuống, nếu có người nhìn thấy chỉ sợ sẽ phải kinh ngạc, đường đường là một tướng quân nổi danh dũng mãnh thiện chiến nay lại như tên trộm mà đột nhập phòng riêng của vương gia, điệu bộ còn rất quen thuộc, không khỏi khiến người ta phải nghĩ nhiều.
Tuấn Chung Quốc đem ấm trà trên bàn đổ hết, lại thay vào nước mới, sau đó lách mình vào sau tấm bình phong. Thân là tướng quân, lại còn luyện võ từ nhỏ, hành động của Tuấn Chung Quốc đều không gây ra chút tiếng động nào. Đứng trước giường lớn, hắn dịu dàng vuốt ve gương mặt anh tuấn đang say ngủ, trong mắt tràn đầy yêu thương. Lướt qua cánh môi đầy đặn, ngón trỏ không an phận niết nhẹ lại mơn trớn, khi ngón tay không cẩn thận vói vào trong miệng chạm đến hàm răng thẳng tắp, Tuấn Chung Quốc mới bừng tỉnh thu tay về. Thời gian không còn nhiều, hắn không thể lãng phí thuốc mê được.
Đúng vậy! Tuấn Chung Quốc hạ thuốc mê vào trà của Kim Tại Hưởng, làm cũng không dưới chục lần, mà mục đích?
"Hmm..." Tuấn Chung Quốc nhẹ nhàng hôn Kim Tại Hưởng, ngậm vào phiến môi dầy mà cắи ʍút̼. Hắn yêu Kim Tại Hưởng, yêu Kim vương gia, yêu đến chết đi được. Từ năm mười lăm tuổi gặp người nọ trên triều đình, hắn biết cả đời này mình liền xong rồi. Kim Tại Hưởng cao lớn anh tuấn, khuôn mặt lạnh lùng đầy tính xâm chiếm, thế nhưng nụ cười lại rất dịu dàng, khiến Tuấn Chung Quốc hãm sâu không thể dứt bỏ.
Tuấn Chung Quốc vừa hôn vừa cởi bỏ áo ngủ đơn bạc trên người Kim Tại Hưởng khiến l*иg ngực rộng lớn hiện ra. Hôn đến khi môi hai người đều sưng đỏ, Tuấn Chung Quốc vùi đầu vào cổ Kim Tại Hưởng liếʍ láp, mυ'ŧ nhẹ, tay thì cởi nốt lớp khố. Kim vương gia trần trụi nằm trên giường, bộ dáng mặc người xử trí. Tuấn Chung Quốc hôn nhẹ lên chóp mũi hắn sau đó bắt đầu cởi đồ mình.
Nằm trên người Kim Tại Hưởng, làn da trần trụi dán sát vào nhau, xúc cảm cùng mùi hương cơ thể của người trong lòng khiến Tuấn Chung Quốc động tâm. Hắn liếʍ láp ngực người dưới thân, tay thì xoa nắn cự vật của Kim Tại Hưởng khiến nó dần ngẩng đầu, ngạo nghễ đứng thẳng trong đêm tối, chiều dài cùng độ thô tuyệt đối có vốn liếng để kiêu ngạo.
Cảm giác trong tay làm Tuấn Chung Quốc nuốt nước bọt, không kiềm chế được trườn xuống dưới. Nắm trong tay cự vật của vương gia, hắn khẽ ngửi, mùi hương ngai ngái hơi nồng đánh thức du͙© vọиɠ. Tuấn Chung Quốc liếʍ nhẹ lên thân rồi ngậm cả căn vào trong miệng. Tuy nhiên cự vật thô to không thể nhét hết vào miệng nhỏ của hắn, chỉ ngậm được nửa cây. Tuấn Chung Quốc đành dùng tay an ủi phần bên ngoài.
Cự vật lấp đầy khoang miệng, Tuấn Chung Quốc di chuyển lên xuống, hắn có thể cảm nhận được độ nóng cùng gân nổi trên dươиɠ ѵậŧ, chỉ cần nghĩ đây chính là người mình yêu, Tuấn Chung Quốc liền run rẩy cả người, bản thân cũng từ từ cứng lên. Hắn vùi đầu liếʍ mυ'ŧ thứ trong miệng, đầy lưỡi còn thỉnh thoảng đảo qua đầu khấc, chọc vào lỗ nhỏ khiến cự vật run lên. Một tay vuốt phần thân không thể ngậm hết, một tay nắn bóp hai túi tinh hoàn. Kim Tại Hưởng được hắn hầu hạ thư thái, dù đang mê man vẫn không nhịn được hừ hừ vài tiếng.
Cự vật của Tuấn Chung Quốc cũng cứng rắn đến phát đau, hắn nhả thứ đang ngậm trong miệng ra, dịch sát người khiến hai cự vật dán sát vào nhau. Tuấn Chung Quốc dùng hai tay bao lấy, bắt đầu chuyển động lên xuống.
"Ưʍ... Tại Hưởng... Hưởng... A...." Tuấn Chung Quốc không nhịn được rêи ɾỉ, tay cũng tăng tốc độ.
Thở hổn hển áp môi mình lên môi người kia, Tuấn Chung Quốc vừa an ủi hai cự vật vừa hôn Kim Tại Hưởng, nhờ vào kĩ xảo khiến Kim Tại Hưởng mở miệng, hắn đưa đầu lưỡi sang quấn lấy đầu lưỡi vương gia mà quấn quýt, tìm tòi liếʍ hết mọi ngõ ngách trong miệng. Tìиɧ ɖu͙© bao phủ lấy hai người.
"A...sắp...Hưởng... Hưởng... ta yêu ngươi... ugh..."
Cự vật lớn thêm một vòng, đầu khấc cũng rỉ nước, biết mình sắp bắn, Tuấn Chung Quốc đè tay lên lỗ tiểu, ngón tay do tập võ mà có vết chai đè lên da thịt mẫn cảm vừa đau vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại thêm vài giây, người Tuấn Chung Quốc run lên một cái, hắn bắn.
Thở hổn hển nằm trên người Kim Tại Hưởng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đầy lên bụng hắn. Tuấn Chung Quốc thần sắc mê ly đợi dư vị cao trào qua đi. Đến khi thanh tỉnh khỏi kɧoáı ©ảʍ, Tuấn Chung Quốc mới nhớ đến Kim Tại Hưởng còn chưa bắn. Hắn lại ngậm vào cự vật, dùng hết kĩ xảo hầu hạ nó, một lát Kim Tại Hưởng cũng bắn ra từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, ngay tại trong miệng Tuấn Chung Quốc.
Tuấn Chung Quốc nuốt hết đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhớp nháp của hắn, liếʍ liếʍ môi thỏa mãn, nằm xuống ôm lấy người trong lòng, cảm nhận nhịp tim đều đặn của người nọ. Nằm một lúc, Tuấn Chung Quốc mới không tình nguyện ngồi dậy. Lau dọn sạch sẽ dấu vết, mặc lại trang phục cho cả hai người. Trước khi đi còn không kiềm lòng được hôn Kim Tại Hưởng một cái rồi chạy về bằng cửa sổ. Thực ra hắn còn muốn ôm vương gia thêm một lúc, nhưng trời sắp sáng, nếu không đi thì không kịp vì vậy Tuấn Chung Quốc liền từ bỏ.
Không sao, Tuấn Chung Quốc liếʍ môi, còn nhiều cơ hội.