Đau, đau như kiếm xuyên vào tim.
Sắc mặt Tiêu Diệp tái nhợt, mồ hôi trên trán chảy đầm đìa không ngừng.
Những mảnh vỡ thủy tinh nhỏ đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay hắn, vừa đau vừa rát. Hắn chỉ cần hơi dùng lực một chút, một trận đau đớn kịch liệt bỗng nhói lên trong lòng bàn tay hắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức khiến toàn bộ bàn tay hắn như phát run. Máu đỏ tươi chảy qua khe hở các ngón tay mà rơi từng giọt xuống mặt đất, nhìn qua có chút thê thảm.
Tuy lòng bàn tay đã chảy máu đầm đìa, nhưng Tiêu Diệp vẫn không buông nắm tay ra.
Trên người hắn chảy cuồn cuộn một một cỗ nhiệt nóng bỏng, trước mắt lại là một trận choáng váng, chỉ chần hắn hơi thả lỏng ra một chút, cả người hắn sẽ bị du͙© vọиɠ ngập trời này cuốn lấy, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì thì hắn cũng không thể khống chế nổi nữa.
Trước mắt chỉ có hai bàn tay kịch liệt đau đớn này mới có thể đổi lấy một tia ý thức thanh tỉnh. Tiêu Diệp khàn giọng, ánh mắt tràn đầy lửa giận khiến người ta sợ hãi: "Mày cút đi cho tao, cút!"
Phó Chu Minh nhìn Tiêu Diệp vậy mà lại dùng trò tự làm hại bản thân để kháng cự cậu, môi nhất thời trắng bệch một mảng. Cậu không nghĩ tới, cậu đã liều mạng như vậy để hiến thân cho hắn, vậy mà Tiêu Diệp một chút cũng không muốn chạm vào cậu. Cậu như bị người khác vả cho một bạt tai, sắc mặt như gan heo, đỏ hồng lên một mảng.
"Tiêu tổng." Phó Chu Minh run rẩy nói: "Chúng ta làʍ t̠ìиɦ một lần khó khăn như vậy sao? Em biết hiện tại ngài đang khó chịu, để em giúp ngài, em có thể giúp ngài mà."
"Cút xa tao ra!" Tiêu Diệp mở to miệng thở phì phò: "Đừng để tao tiếp tục...nhìn thấy mày."
Phó Chu Minh nghe được những lời Tiêu Diệp kháng cự, chỉ cảm thấy kinh ngạc không thể tin nổi.
Nói thật, cậu cực kì tin tưởng dáng người cùng gương mặt của bản thân. Trước đây những người từng gặp qua cậu, trong mắt đều xẹt qua một tia kinh diễm, sau này lại có Tiêu Diệp mời cậu đi xem phim đi ăn cơm, cũng là nhờ cái ngoại hình này.
Hôm nay ở tại đây, cậu đã hoàn toàn chuẩn bị tốt thân thể để hiến cho Tiêu Diệp.
Cậu có điều kiện về ngoại hình, Tiêu Diệp cũng đã từng rất thích vẻ ngoài này, hơn nữa lại còn có thể thêm thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Tiêu Diệp không lý gì mà lại từ bỏ cậu. Trước đây cậu thậm chí còn lo lắng rằng Tiêu Diệp sẽ bởi vì du͙© vọиɠ quá tịnh mà cường bạo cậu, vậy nên cậu còn mang theo dầu bôi trơn, chuẩn bị đủ thứ.
Nhưng cậu không nghĩ tới kết quả này.
Cậu không nghĩ tới Tiêu Diệp sẽ nhìn cậu đầy chán ghét như vậy.
"Tiêu tổng." Phó Chu Minh trần trụi cả người, nom có chút chật vật: "Ngài...ngài thật sự không muốn em?"
Tiêu Diệp đè chặt nội tâm xao động: "Tao nói, cút!"
Phó Chu Minh lạnh lòng, đầu óc đột nhiên trống rỗng.
Nhưng mà, đêm qua, những lời nói của Quan thiếu gia lại một lần nữa vang lên trong đầu cậu.
Tối hôm qua, Quan thiếu gia mang trên mặt một nụ cười khinh khỉnh, nói với cậu: "Tô muốn cậu dù bất cứ cách nào cũng phải động chạm thân thể với Tiêu Diệp. Chỉ cần cậu chịu làm, mấy việc kế tiếp cậu không cần lo lắng nữa, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho mấy người. Tiền tài với tài nguyên, cũng cho cách người hết."
Khi đó cậu còn không yên tâm mà hỏi một câu: "Biện pháp này, liệu có được không?"
Quan thiếu gia trấn định đứng lên đi đến bên cửa sổ: "Tiêu Diệp vốn dĩ đã có tiền lệ nɠɵạı ŧìиɧ bên ngoài, hắn chính là một tên hoa tâm. Cậu chỉ cần hạ tâm câu dẫn hắn, khiến hắn nɠɵạı ŧìиɧ là chuyện không khó."
"Tôi làm vậy, ngài có lợi gì sao?"
"Tôi chỉ muốn cậu vạch ra bộ mặt phong lưu hoa tâm của hắn thôi, khiến người nào đó nhìn cho rõ bộ mặt thật của hắn." Quan Trường Phong khẽ cười nói: "Bởi vì có đôi khi, yêu...cũng phải dùng chút thủ đoạn thì mới có được."
Phó Chu Minh dãy dụa thức tỉnh từ trong đống hồi ức, nhìn bộ dáng của Tiêu Diệp hiện tại rồi cắn chặt răng.
Sự tình đã đến mức này, cậu đã không còn đường lui.
Cậu chấp nhất tiến lên phía trước, đặt tay lên quần tây của Tiêu Diệp, nặng nề nói: "Được rồi, Tiêu tổng, nếu ngài không muốn vậy thì bỏ đi. Nhưng ngài đã nghẹn đến khó chịu như vậy rồi. Để...để em dùng miệng giúp ngài một lần, được không?"
Dù sao Quan thiếu gia cũng không nói là phải làm đến bước cuối cùng. Chỉ cần thuận lợi tiếp xúc thân thể là được rồi.
Nghĩ đến đây, Phó Chu Minh hít sâu một hơi, dùng ngón tay nắm lấy khóa quần của Tiêu Diệp, muốn kéo xuống.
Tiêu Diệp cảm nhận được động tác của Phó Chu Minh, hắn hạ quyết tâm siết chặt tay lại. Mảnh vỡ thủy tinh đâm vào càng sâu, sự đau đớn mãnh liệt một lần nữa kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý thức hắn, hắn lao lực nâng chân lên, dùng hết sức lực đá mạnh vào người của Phó Chu Minh: "Cút xa tao ra!"
Thừa dịp trên người khôi phục được một chút khí lực, Tiêu Diệp gắt gao dứng lên.
Hắn lắc lư đi đến bên cạnh bàn, với tay lấy lại chiếc điện thoại. Dưới chân bỗng mềm nhũn, hắn lại lần nữa chật vật té ra đất. Điện thoại rơi xuống trước mặt hắn, màn hình hiện lên một tia sáng.
Tiêu Diệp dùng chút sức lực cuối cùng, duỗi tay ấn vào cuộc trò chuyện khẩn cấp.
Sau đó ý thức của hắn dần mơ hồ, cả người như bị rút toàn bộ sức lực, trước mắt hoa lên, tầm nhìn càng ngày càng mơ hồ, cho đến khi hoàn toàn biến thành một àu đen...