*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạc Phong chau mày. Dù anh có đang cố gắng thể hiện bình tĩnh như thế nào thì lúc này trong lòng anh cũng đang sốt ruột như thiêu như đốt.
Bởi vì phía trước xe của anh có ba chiếc xe đang đỗ nằm ngang, hơn nữa mấy người tựa vào xe đều phát ra sát khí vô cùng ác liệt. Rẹt!
Anh xoay vô lăng, chiếc xe lăng ngang trên đường.
Tống Thi Vũ đập đầu vào kính chắn gió, đau tới mức khiến cô kêu toáng lên. “Đau quá! Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mạc Phong nhìn chăm chăm mấy người đứng phía trước và chau mày. Nước da của mấy người này có màu đồng, thậm chí còn tạo cảm giác có thể phản chiếu khi được ánh sáng chiếu vào.
Nước da này tạo cảm giác như kim loại phản chiếu ánh sáng dưới ánh đèn. Trước đây anh cũng đã từng gặp tình huống như thế, đó chính là người đàn ông mình đồng đã xuất hiện khi anh đánh nhau với Châu Phi vào lần trước. Hơn nữa khi nắm đấm của anh chạm vào da thịt của họ còn phát ra tiếng kêu ong ong.
“Lại là người của Thiết Giáp Môn!”, anh nhếch miệng cười, sau đó nhìn Tống Thi Vũ: “Cô ở trong này đợi, tôi ra ngoài xử lý đám người kia đã!”
“Ấy! Anh để tôi một mình trong này sao!"
Nhưng không đợi Tống Thi Vũ nói xong thì Mạc Phong đã vác kiếm Tàn Uyên đi về phía đám người kia.
Cùng lúc này bỗng có tiếng ầm ầm từ phía sau lưng anh truyền tới.
Mạc Phong mới bước ra thì những chiếc xe đuổi theo phía sau cũng đã đuổi kịp, tạo thành thế trận trước sau cùng công kích.
Phía sau có hơn ba mươi chiếc xe, trung bình mỗi xe có bốn người ngồi, và như vậy giờ đây có hơn trăm người cùng bước xuống.
“Lúc này mà anh còn hút thuốc à!”, Tống Thi Vũ kéo áo Mạc Phong với vẻ cuống cuồng.
Có lẽ cô bằng này tuổi rồi nhưng chưa bao giờ gặp tình huống thế.
Mạc Phong thì khác.