“Cô Hàn, chuyện hôm nay không liên quan tới cô, cô tốt nhất không nên nhiều chuyện!”
Phương Đạt Đông lạnh giọng đáp lại rồi chỉ vào bốn người Lăng Túc Nhiên: “Giao bốn người bọn họ cho tôi đem đi là được rồi!”
“Ông hai Phương cứ nói đùa!” Hàn Đồng Linh tiếp tục mở miệng.
“Tất cả những người đến ăn cơm đều là bạn bè của Hàn Đồng Linh tôi, làm sao tôi không quản được chứ?”
“Nếu khách hàng đến nhà hàng của tôi ăn cơm, ngay cả sự an toàn tối thiểu cũng không được bảo đảm thì sau này còn ai dám đến chứ?”
“Hàn Đồng Linh, cô đừng cho mặt mũi mà không cần!” Phương Trung Ngôn chỉ vào Hàn Đồng Linh hét lớn: “Nếu cô lại xen vào việc của người khác, có tin hay không tôi lập tức cho người phá nát nhà hàng của cô?”
“Ha ha, cậu Ngôn khẩu khí thật lớn!” Hàn Đồng Linh cười lạnh một tiếng: “Anh có thể thử xem!”
“Thật sự là đồ đê tiện!” Phương Trung Ngôn nổi giận gầm lên, sau đó nâng tay vung lên: “Động thủ, phá cho tôi!”
“Dừng tay!” Phương Đạt Đông trầm giọng nói một câu.
“Chú hai, cô ta…” Phương Trung Ngôn mở miệng.
“Để tôi xử lý!” Phương Đạt Đông nhíu mày rồi nhìn về phía Hàn Đồng Linh: “Cô thực sự muốn bảo vệ bọn họ?”
“Nhã Khiết là bạn của tôi, nếu ông hai Phương có thể nể mặt tôi thì hôm nào đó tôi sẽ tới cửa tạ ơn!” Hàn Đồng Linh đáp lại.
“Nếu tôi không nể mặt cô thì sao?” Phương Đạt Đông lạnh giọng đáp lại.
“”Vậy phải xem ông hai Phương có bản lĩnh gì để có thể đưa người từ chỗ tôi đi!” Hàn Đồng Linh chau mày.
“Ha ha, khẩu khí không nhỏ!” Phương Đạt Đông cười lạnh.
“Cô tưởng rằng bản thân là đại tiểu thư của nhà họ Hàn là có thể khiến tôi kiêng kị cô? Cô quá ngây thơ rồi, trong mắt tôi thì nhà họ Hàn các người chẳng là cái thá gì!”
“Đúng rồi, có phải là ông nghĩ rằng leo được lên người Khương Kiến thì nhà họ Hàn chúng tôi sẽ chạy lại ôm đùi à?”
“Hửm?” Sau khi Lăng Túc Nhiên nghe được cái tên Khương Kiến, trong mắt hiện lên một mạt dị sắc.
“Đáng tiếc, e là bây giờ bạn của cô cũng khó bảo toàn được bản thân!” Phương Đạt Đông tiếp tục cười lạnh mở miệng.
“Ông có ý gì?” Hàn Đồng Linh nhướng mày.
“Ha ha, muốn biết thì sao không gọi điện thoại hỏi một chút xem sao?”
“Ông Thu!” Hàn Đồng Linh xoay nguồi nhìn về lão giả ở bên cạnh.
“Tiếp được rồi!” Sau khi lão giả gật đầu rồi nhận lấy điện thoại gọi vào một dãy số.
Chỉ là liên tiếp gọi năm sáu lần đều không gọi được.
“Đại tiểu thư, không nối máy được!” Lão giả nhìn về phía Hàn Đồng Linh mở miệng.
“Ừm?” Hàn Đồng Linh biến sắc, nhìn về phía Phương Đạt Đông: “Các người đã làm gì Khương Kiến rồi?”
“Ha ha, cô Hàn quá lời rồi, sao tôi có thể làm gì được nhân vật lớn của Ảnh Môn chứ?” Phương Đạt Đông cười lạnh.
“Nhưng ngày mai cô còn có thể nhìn thấy anh ta hay không thì tôi không chắc!”
“Hả?” Huyền Bàn nghe vậy khẽ cau mày, quay đầu nhìn về phía Lăng Túc Nhiên.
Sao lại liên lụy tới người của Ảnh Môn rồi?
“Ông khốn kiếp!” Hàn Đồng Linh tức giận mở miệng.
“Bây giờ cô còn tâm tình để quản chuyện nhàn rỗi này sao?” Khóe miệng Phương Đạt Đông giương lên.
“Cô Hàn, Khương Kiến là gì của cô?” Lăng Túc Nhiên nhìn Hàn Đồng Linh mở miệng hỏi.
“A? Anh Lăng quen biết Khương Kiến sao?” Hàn Đồng Linh sửng sốt một chút rồi đáp lại: “Anh ấy là vị hôn phu của tôi.”
“A?” Lăng Túc Nhiên không nghĩ tới còn có chuyện trùng hợp như vậy.
Khương Kiến là Đôn Đốc của Ảnh Môn, binh của anh thì tất nhiên anh phải biết!
Thoáng dừng một chút rồi tiếp tục hỏi: “Anh ta đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi cũng không biết.” Gương mặt Hàn Đồng Linh hiện lên sự lo lắng.
“Anh ấy chỉ nói cho tôi biết là trong khoảng thời gian này đang điều tra vụ án đặc biệt, bởi vì phải giữ bí mật cho nên anh ấy không nói cho tôi biết cụ thể là chuyện gì.”
“Ừm!” Lăng Túc Nhiên khẽ gật đầu.
Ảnh Môn tra án, trước khi kết thúc thì mọi người không được lộ bất kì điều gì ra ngoài, bao gồm cả người nhà.
Đây là một trong những sợi tơ hồng của Ảnh Môn!
“Sự việc có liên quan tới nhà họ Phương các người?” Lăng Túc Nhiên nhìn về phía Phương Đạt Đông đằng sau.
“Tên nhóc, mày là cái thá gì mà nói chuyện với ông hai như vậy?” Một tên đàn ông mặt sẹo đứng dậy, chỉ tay vào Lăng Túc Nhiên: “Lập tức cút cho tao!”
Bang!
Lời nói còn chưa dứt, một đạo kình phong đảo qua, người đàn ông mặt sẹo đó trực tiếp bay ra ngoài, còn đập vào cạnh bàn, trên đầu nứt ra một lỗ máu, máu tươi phun xối xả.
“A…” Người đàn ông mặt sẹo kêu thảm thiết.
“Ừm?” Phương Đạt Đông nhướng mày: “Tên nhóc, cậu thật sự muốn tìm lấy cái chết à?”
“Tôi hỏi lại một lần nữa, Khương Kiến gặp chuyện không may có liên quan tới nhà họ Phương các người hay không?” Lăng Túc Nhiên lại mở miệng.
“Tên nhóc, một khi cậu đã muốn tìm lấy cái chết như vậy thì tôi thành toàn cho cậu!” Phương Đạt Đông nổi giận gầm lên: “Động thủ, hai tên đàn ông thì phế bỏ hai tay hai chân còn phụ nữ thì mang đi!”
Rầm!
Lời nói của ông ta vừa dứt, trăm tên thuộc hạ đứng dậy giơ đao côn trong tay lên.
“Phương Đạt Đông, ông dám!” Hàn Đồng Linh khẽ rít lên: “Ngăn bọn họ lại!”
“Tuân mệnh!” Lão giả áo xám mang theo đoàn người phía sau vọt lên.
Vυ't! Vυ't! Vυ't!
Đúng lúc này, từng mũi tên lạnh băng từ cửa đại sảnh mà lao vυ't vào, thế như chẻ tre.
Bang! Bang! Bang!
Đối phương đã tới cửa mà hơn hai mươi người kia còn chưa kịp phản ứng lại có chuyện gì xảy ra thì đã ngã xuống hết, cả người toàn là máu, ngồi phịch trên mặt đất không ngừng kêu rên.
Những người khác ở hai phe cũng bị biến cố bất ngờ này làm cho sửng sốt, ngừng lại động tác trong quay đầu về phía cửa lớn.
Chỉ thấy một thân ảnh cao ngất dẫn bốn năm mươi tên cẩm y binh sĩ nhanh chóng bước tới, đúng là Thương Lang dẫn theo các huynh đệ Ảnh Môn.
Từ lúc xuất phát từ Đông Khởi thì Lăng Túc Nhiên liền gửi tin tức cho Thương Lang, để anh ta đến Thân Khởi một chuyến.
Lúc Thương Lang nhận được tin tức của Lăng Túc Nhiên, anh ta đang ở một thành phố khác đuổi bắt một tên đào phạm cho nên mới chậm trễ thời gian, nếu không thì đã đến sớm hơn rồi.
Mà lúc vừa đi vào cửa nhà hàng, nhìn thấy người của nhà họ Phương vây công đại ca của mình, trong lòng liền phán án tử hình cho Phương Đạt Đông!
“Hửm?” Sau khi nhận ra là người của Ảnh Môn, Phương Đạt Đông nhướng mày: “Cậu là vị nào của Ảnh Môn?”
Thương Lang không thèm để ý tới ông ta, đi thẳng về phía Lăng Túc Nhiên.
“Vô liêm sỉ!” Phương Đạt Đông trầm giọng mở miệng.
“Thực sự cho rằng Ảnh Môn các người là Thiên Vương lão tử à, vô duyên vô cớ làm người của tôi bị thương, hôm nay cậu tốt nhất nên giải thích rõ ràng cho tôi!”
Theo lời ông ta nói, tuy Ảnh Môn Thân Khởi khiến ông ta thoáng kiêng kị, ít nhất ở mặt ngoài không muốn công khai phát sinh xung đột với người của Ảnh Môn.
Nhưng nhà họ Phương ông ta cũng không phải là ngồi không, nhất là trên Thân Khởi mảnh đất rộng ba phần này, nếu hai bên muốn xé rách mặt thì không nhất định là ông ta sợ Ảnh Môn.
“Thương Lang đại nhân?” Đúng lúc này, Hàn Đồng Linh hình như đã nhận ra Thương Lang, ngạc nhiên mà chào đón: “Sao Thương Lang đại nhân ngài lại tới đây?”
Cô ta từng cùng Khương Kiến đến Thiên Khởi gặp qua Thương Lang một lần, biết vị này là nhân vật lớn ở Ảnh Môn, một trong năm thanh đao nhọn!
Hơn nữa, cô ta còn nghe nói thực lực của bản thân Thương Lang, rất có thể đã đột phá đến cảnh giới Chiến Tôn!
Nhân vật lớn như vậy, đừng nói là ở Thân Khởi, cho dù nhìn khắp cả trung khu cũng không có bao nhiêu người có thể chống lại!
“Xin chào!” Thương Lang khẽ gật đầu, nói chuyện cũng không tạm dừng mà tiếp tục đi đến chỗ bốn người Lăng Túc Nhiên.
“Cái gì?” Vừa nghe được lời nói của Hàn Đồng Linh thì Phương Đạt Đông liền kinh hô ra tiếng.
“Cậu… cậu là một trong thanh đao nhọn, Thương Lang?”